Anh vẫn ở trong nhà tắm, cô thực sự có cảm giác rất lo lắng. Cô biết anh thường hay đi tắm sau khi ôm cô nhưng không hiểu sao hôm nay lại lâu tới như vậy. Có phải anh cảm thấy không vui khi tiếp xúc gần với cô không? Nếu đã không thích tại sao anh lại chủ động thân mật chứ! Càng nghĩ cô càng không thể hiểu nổi anh, chỉ là… ngồi ở ngoài này sốt ruột cũng không phải là cách. Trương Cẩm Ngọc bước tới cửa nhà tắm, đưa tay gõ nhẹ:
- Anh có ổn không? Có cần em giúp gì không?
Từ bên trong vọng ra một tiếng gầm nhẹ, có cảm giác như anh đang rất khó chịu, cô sốt vó gõ cửa mạnh hơn:
- Anh mở cửa đi, có phải anh ốm rồi không? Nguyên…
Tức thì cánh cửa bật mở, đôi mắt anh đục ngầu, trán rỉ đầy mồ hôi, cả người ngập hương sữa tắm bạc hà. Phải chăng anh ngồi bên ngoài quá lâu nên sốt rồi?
- Để em đỡ anh!
Bàn tay mảnh khảnh của cô vừa chạm vào cánh tay rắn rỏi của anh đã bị anh gạt phắt ra:
- Em đừng chạm vào!
Nói rồi anh lấy khăn tắm lau qua vệt nước trên người sau đó vắt hờ hững trên cổ. Anh lướt qua cô rồi ngồi trên ghế sofa, chân mở rộng, tay trái chống trán cúi mặt xuống một hồi lâu.
Tuy giọng điệu của anh không phải đang gắt gỏng nhưng lại làm cô hơi bất ngờ, bàn tay cô vẫn đang lơ lửng ở không trung. Có phải anh cảm thấy chán ghét cô không? Cô chỉ quan tâm anh thôi mà. Trương Cẩm Ngọc thu tay về, không nói gì mà lẳng lặng ra bàn điều chỉnh đèn rồi làm việc.
Cô cũng đến lúc nên biết vị trí của mình ở đâu rồi…
Ngồi một lúc lâu nhưng Trương Cẩm Ngọc không thể tập trung nổi, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Rõ ràng trước đây là người nhấc được buông được vậy cái thứ xúc cảm khó chịu cứ mãi len lỏi này là gì đây, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lấy, thắt lại từng cơn.
Trương Cẩm Ngọc cất xập giấy vào trong túi, cô trèo lên giường nằm, còn không quên lấy con gấu bông to đùng chắn ở giữa. Trước giờ anh ôm cô ngủ có phải là vì do cô không chủ động ngăn cách hai người không? Những điều này, đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn thì phải.
Cơn gió heo may bất chợt ghé thăm, mang theo cả hơi lạnh, cô theo phản xạ khẽ thu mình lại. Chợt có một lớp chăn mỏng được phủ lên người. Tất nhiên cô biết người làm hành động này là ai, đợi khi anh yên vị trên giường, cô hất tấm chăn đó ra khỏi người mình. Anh tỏ ra quan tâm vậy làm gì, anh càng như thế cô càng cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Bàn tay anh đặt lên con gấu đang “cản mũi” toan vứt sang bên cạnh thì cả người con gấu đó lập tức được cô xoay người ôm chặt lấy.
Khuôn mặt người nào đó lập tức tối sầm, lần đầu tiên anh chợt cảm thấy bản thân còn không bằng một con gấu bông vô tri. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà nó được cô chủ động ôm còn anh thì không? Biết sớm con gấu này sẽ trở thành kì đà thì ngày trước anh đã không mua nó rồi.
Hứa Nguyên Khải hậm hực nằm xuống giường, xoay người không chút kiêng dè nhìn cô. Đúng là vô tâm vô tình, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà ông trời nỡ đối xử khắc nghiệt với anh vậy? Đã không thể ăn thịt được thì thôi đi, đằng này đến nâng niu trong tay cũng bất lực.
Cô thì hay rồi, nhắm mắt ngủ ngon lành ngược lại là anh, sau khi đùa với lửa xong phải tự mình đập tắt. Còn chưa nói đám lửa hôm nay bùng lên dữ dội, suýt chút nữa là không thể kiềm chế được. Anh chưa giải quyết xong, cô không biết lại gõ cửa bên ngoài, anh chỉ có thể dùng sữa tắm để che đi mùi hương dục vọng, vậy mà chỉ cái chạm tay của cô lại làm anh bức bối. Nếu ba tháng nữa còn không nhanh qua anh chỉ sợ sẽ bùng phát mất.
…
Sau khi Trương Cẩm Ngọc thiết kế xong bộ trang sức thì lập tức gửi cho trưởng phòng xem qua. Trưởng phòng vừa chiêm ngưỡng bản thiết kế vừa tấm tắc:
- Đúng là rất độc đáo, nhìn trông có vẻ đơn giản nhưng lại toát lên sự kiêu kì, màu sắc hài hòa lại sang trọng, rất có chất riêng, tôi cảm thấy bộ trang sức này nếu được ướm người của diễn viên đó thì sẽ là một trong những yếu tố thiết yếu tôn lên vẻ đẹp của cô ấy.
Cô mỉm cười mãn nguyện, dè dặt hỏi thêm:
- Trưởng phòng, em có thể đích thân được chạm khắc chi tiết của bộ trang sức này được không ạ? Em muốn tự tay được hoàn thành bước này trong dự án, tất nhiên đây đều là tự nguyện…
- Thực ra cô không cần phải tốn công như vậy…
Lưu Quý Danh nói với cô nhưng lại giống như muốn hỏi, có thể nói cô gái này thực sự rất tận tâm với công việc. Cô nhìn trưởng phòng ái ngại rồi trình bày lý do:
- Bởi vì đây là lần đầu tiên em làm một dự án lớn như thế này, hơn nữa đối tượng là một người nổi tiếng, em muốn dùng toàn bộ vốn liếng thực tiễn của mình để đúc kết vào trong chúng…
Nếu được vậy thì quá tốt, người thiết kế đảm nhiệm luôn việc hoàn thành các chi tiết vậy thì món trang sức này chắc hẳn sẽ rất hoàn hảo.
- Tôi sẽ thử báo với cấp trên, nếu được sẽ thông báo cho cô sau, bởi vì thực ra cô mới chỉ là nhân viên thực tập, tất nhiên nếu được chấp thuận tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi.
Trương Cẩm Ngọc cúi đầu cảm ơn trưởng phòng, tối hôm đó ông thông báo yêu cầu của cô được thông qua, điều này khiến nụ cười trên môi cô giãn rộng hơn bao giờ hết.
Khoảng một tháng sau thì tất cả hoàn thành, nhìn từng món trang sức sáng lấp lánh được yên vị trong hộp mà lòng cô không khỏi tự hào. Cô hy vọng người sở hữu chúng sẽ luôn trân trọng giá trị này.
Một ngày sau, máy bay của nữ diễn viên nổi tiếng hạ cánh, túi trang sức mang thương hiệu JQ lập tức được đến tay người sở hữu. Trong căn phòng sáng rực tràn ngập ánh đèn flash, một cô gái xinh đẹp đang tạo dáng chụp ảnh, trên người mang những vật vô cùng giá trị. Chiếc vòng cổ bằng bạc đính kim cương kiểu dáng lá cây ngân hạnh làm nổi bật lên đường quai xanh quyến rũ, đôi hoa tai nhỏ nhắn phô lên nét thanh tú và cả những món khác nữa, đều hợp với cô ấy đến lạ.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình, rất nhiều người đã dành nhiều lời khen cho cô nàng:
- Bộ trang sức này thực sự hợp với chị quá, hôm nay nhìn chị rất khác luôn, em dám chắc với sự xinh đẹp này nhất định sẽ lên trang nhất tạp chí!
Cô nàng diễn viên tuy gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại như trăm hoa nở rộ, cô khẽ đưa tay mân mê chi tiết của chiếc vòng cổ. Quả thực là một kiệt tác dành riêng cho mình cô!
…
Trương Cẩm Ngọc đang tập trung thiết kế trên máy thì chợt nhận được cuộc điện thoại của trưởng phòng:
- Bên phía quản lý của cô nàng diễn viên kia nói là họ rất hài lòng về mẫu thiết kế của cô, còn muốn huy động cô về làm người thiết kế riêng cho cô ấy. Cẩm Ngọc, cô đúng là không làm tôi thất vọng!
Khóe mi cô rưng rưng từ lúc nào, cô còn đang lo sợ bên đó sẽ cho rằng thiết kế này không hợp.
- Em cảm ơn anh nhiều lắm, đây là tin tốt nhất em được nghe trong ngày đó!
Đầu dây bên kia vang lên ý cười:
- Tin này còn vui hơn, Cẩm Ngọc, cô quên hôm nay là ngày nhận lương à, tôi đã chuyển cả lương lẫn thưởng cho cô rồi đó, vậy nha, tôi cúp máy!
Khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vui mừng vẽ lên một đường cong. Ngay tức thì cô gọi cho mẹ khoe thành tích.
- Anh có ổn không? Có cần em giúp gì không?
Từ bên trong vọng ra một tiếng gầm nhẹ, có cảm giác như anh đang rất khó chịu, cô sốt vó gõ cửa mạnh hơn:
- Anh mở cửa đi, có phải anh ốm rồi không? Nguyên…
Tức thì cánh cửa bật mở, đôi mắt anh đục ngầu, trán rỉ đầy mồ hôi, cả người ngập hương sữa tắm bạc hà. Phải chăng anh ngồi bên ngoài quá lâu nên sốt rồi?
- Để em đỡ anh!
Bàn tay mảnh khảnh của cô vừa chạm vào cánh tay rắn rỏi của anh đã bị anh gạt phắt ra:
- Em đừng chạm vào!
Nói rồi anh lấy khăn tắm lau qua vệt nước trên người sau đó vắt hờ hững trên cổ. Anh lướt qua cô rồi ngồi trên ghế sofa, chân mở rộng, tay trái chống trán cúi mặt xuống một hồi lâu.
Tuy giọng điệu của anh không phải đang gắt gỏng nhưng lại làm cô hơi bất ngờ, bàn tay cô vẫn đang lơ lửng ở không trung. Có phải anh cảm thấy chán ghét cô không? Cô chỉ quan tâm anh thôi mà. Trương Cẩm Ngọc thu tay về, không nói gì mà lẳng lặng ra bàn điều chỉnh đèn rồi làm việc.
Cô cũng đến lúc nên biết vị trí của mình ở đâu rồi…
Ngồi một lúc lâu nhưng Trương Cẩm Ngọc không thể tập trung nổi, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Rõ ràng trước đây là người nhấc được buông được vậy cái thứ xúc cảm khó chịu cứ mãi len lỏi này là gì đây, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lấy, thắt lại từng cơn.
Trương Cẩm Ngọc cất xập giấy vào trong túi, cô trèo lên giường nằm, còn không quên lấy con gấu bông to đùng chắn ở giữa. Trước giờ anh ôm cô ngủ có phải là vì do cô không chủ động ngăn cách hai người không? Những điều này, đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn thì phải.
Cơn gió heo may bất chợt ghé thăm, mang theo cả hơi lạnh, cô theo phản xạ khẽ thu mình lại. Chợt có một lớp chăn mỏng được phủ lên người. Tất nhiên cô biết người làm hành động này là ai, đợi khi anh yên vị trên giường, cô hất tấm chăn đó ra khỏi người mình. Anh tỏ ra quan tâm vậy làm gì, anh càng như thế cô càng cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Bàn tay anh đặt lên con gấu đang “cản mũi” toan vứt sang bên cạnh thì cả người con gấu đó lập tức được cô xoay người ôm chặt lấy.
Khuôn mặt người nào đó lập tức tối sầm, lần đầu tiên anh chợt cảm thấy bản thân còn không bằng một con gấu bông vô tri. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà nó được cô chủ động ôm còn anh thì không? Biết sớm con gấu này sẽ trở thành kì đà thì ngày trước anh đã không mua nó rồi.
Hứa Nguyên Khải hậm hực nằm xuống giường, xoay người không chút kiêng dè nhìn cô. Đúng là vô tâm vô tình, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà ông trời nỡ đối xử khắc nghiệt với anh vậy? Đã không thể ăn thịt được thì thôi đi, đằng này đến nâng niu trong tay cũng bất lực.
Cô thì hay rồi, nhắm mắt ngủ ngon lành ngược lại là anh, sau khi đùa với lửa xong phải tự mình đập tắt. Còn chưa nói đám lửa hôm nay bùng lên dữ dội, suýt chút nữa là không thể kiềm chế được. Anh chưa giải quyết xong, cô không biết lại gõ cửa bên ngoài, anh chỉ có thể dùng sữa tắm để che đi mùi hương dục vọng, vậy mà chỉ cái chạm tay của cô lại làm anh bức bối. Nếu ba tháng nữa còn không nhanh qua anh chỉ sợ sẽ bùng phát mất.
…
Sau khi Trương Cẩm Ngọc thiết kế xong bộ trang sức thì lập tức gửi cho trưởng phòng xem qua. Trưởng phòng vừa chiêm ngưỡng bản thiết kế vừa tấm tắc:
- Đúng là rất độc đáo, nhìn trông có vẻ đơn giản nhưng lại toát lên sự kiêu kì, màu sắc hài hòa lại sang trọng, rất có chất riêng, tôi cảm thấy bộ trang sức này nếu được ướm người của diễn viên đó thì sẽ là một trong những yếu tố thiết yếu tôn lên vẻ đẹp của cô ấy.
Cô mỉm cười mãn nguyện, dè dặt hỏi thêm:
- Trưởng phòng, em có thể đích thân được chạm khắc chi tiết của bộ trang sức này được không ạ? Em muốn tự tay được hoàn thành bước này trong dự án, tất nhiên đây đều là tự nguyện…
- Thực ra cô không cần phải tốn công như vậy…
Lưu Quý Danh nói với cô nhưng lại giống như muốn hỏi, có thể nói cô gái này thực sự rất tận tâm với công việc. Cô nhìn trưởng phòng ái ngại rồi trình bày lý do:
- Bởi vì đây là lần đầu tiên em làm một dự án lớn như thế này, hơn nữa đối tượng là một người nổi tiếng, em muốn dùng toàn bộ vốn liếng thực tiễn của mình để đúc kết vào trong chúng…
Nếu được vậy thì quá tốt, người thiết kế đảm nhiệm luôn việc hoàn thành các chi tiết vậy thì món trang sức này chắc hẳn sẽ rất hoàn hảo.
- Tôi sẽ thử báo với cấp trên, nếu được sẽ thông báo cho cô sau, bởi vì thực ra cô mới chỉ là nhân viên thực tập, tất nhiên nếu được chấp thuận tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi.
Trương Cẩm Ngọc cúi đầu cảm ơn trưởng phòng, tối hôm đó ông thông báo yêu cầu của cô được thông qua, điều này khiến nụ cười trên môi cô giãn rộng hơn bao giờ hết.
Khoảng một tháng sau thì tất cả hoàn thành, nhìn từng món trang sức sáng lấp lánh được yên vị trong hộp mà lòng cô không khỏi tự hào. Cô hy vọng người sở hữu chúng sẽ luôn trân trọng giá trị này.
Một ngày sau, máy bay của nữ diễn viên nổi tiếng hạ cánh, túi trang sức mang thương hiệu JQ lập tức được đến tay người sở hữu. Trong căn phòng sáng rực tràn ngập ánh đèn flash, một cô gái xinh đẹp đang tạo dáng chụp ảnh, trên người mang những vật vô cùng giá trị. Chiếc vòng cổ bằng bạc đính kim cương kiểu dáng lá cây ngân hạnh làm nổi bật lên đường quai xanh quyến rũ, đôi hoa tai nhỏ nhắn phô lên nét thanh tú và cả những món khác nữa, đều hợp với cô ấy đến lạ.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình, rất nhiều người đã dành nhiều lời khen cho cô nàng:
- Bộ trang sức này thực sự hợp với chị quá, hôm nay nhìn chị rất khác luôn, em dám chắc với sự xinh đẹp này nhất định sẽ lên trang nhất tạp chí!
Cô nàng diễn viên tuy gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại như trăm hoa nở rộ, cô khẽ đưa tay mân mê chi tiết của chiếc vòng cổ. Quả thực là một kiệt tác dành riêng cho mình cô!
…
Trương Cẩm Ngọc đang tập trung thiết kế trên máy thì chợt nhận được cuộc điện thoại của trưởng phòng:
- Bên phía quản lý của cô nàng diễn viên kia nói là họ rất hài lòng về mẫu thiết kế của cô, còn muốn huy động cô về làm người thiết kế riêng cho cô ấy. Cẩm Ngọc, cô đúng là không làm tôi thất vọng!
Khóe mi cô rưng rưng từ lúc nào, cô còn đang lo sợ bên đó sẽ cho rằng thiết kế này không hợp.
- Em cảm ơn anh nhiều lắm, đây là tin tốt nhất em được nghe trong ngày đó!
Đầu dây bên kia vang lên ý cười:
- Tin này còn vui hơn, Cẩm Ngọc, cô quên hôm nay là ngày nhận lương à, tôi đã chuyển cả lương lẫn thưởng cho cô rồi đó, vậy nha, tôi cúp máy!
Khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vui mừng vẽ lên một đường cong. Ngay tức thì cô gọi cho mẹ khoe thành tích.