Trương Đại Thắng hừ lạnh: “Đúng, ta biết quy củ, nhưng ta cũng biết cái gã nhà ngươi xưa nay luôn dựa vào uy danh của Khổng sư huynh, hoành hành bá đạo, nếu ngươi không thu nhiều sao người ta lại không giao?”
Mẹ nó, thằng khốn nhà ngươi mới nghe được có nửa câu, có biết tình huống ra sao không?”
Lữ Dực đang định nói mình còn chưa kịp báo giá đã bị đối phương đuổi đi, nhưng nếu giải thích thì khí thế sẽ yếu đi, gã đành trừng mắt nhìn Trương Đại Thắng: “Ông đây làm việc cần quái gì ngươi quản? Cút đi!”
Không ngờ Trương Đại Thắng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhường đường.
Ninh Dạ đã sắp tuyệt vọng.
Ông đây chỉ muốn ăn một đao thôi, sao lại khó khăn như vậy? Đã chủ động tìm cớ còn bị ngăn cản?
Tên Trương Đại Thắng này là người tốt, nhưng bây giờ thứ bản thân mình không cần nhất chính là người tốt.
Mỗi người trong Hắc Bạch thần cung đều là kẻ địch, càng có người tốt thì sát tâm càng bất ổn, khi ra tay càng do dự thiếu quyết đoán.
Vì vậy lòng nhân từ của Trương Đại Thắng không phải chuyện tốt lành gì với y, ngược lại đây là ràng buộc. Ninh Dạ thầm bất mãn nhưng lại không thể biểu hiện ra, tháy hai bên đang giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, Ninh Dạ dậm nhẹ chân một cái.
Với Sát Thân đao, toàn thân từ trên xuống dưới nơi nào cũng có thể thành đao. Y giậm mũi chân phóng thích đao khí, đâm thẳng vào chân Lữ Dực.
Lữ Dực không ngờ lại có người ra tay ngay lúc này, chân trúng một đòn đau, nhảy cẫng lên, đao trong tay đã đánh ra.
Ninh Dạ ra tay cực kỳ bí mật, Trương Đại Thắng không thấy Ninh Dạ xuất thủ, chỉ thấy Lữ Dực xuất đao, còn tưởng gã định ra tay với mình. Hắn quát lớn một tiếng, trên người đã hiện lên vòng phòng hộ màu vàng kim.
Ngay trong nháy mắt hai người giao chiến, Ninh Dạ đột nhiên xông tới đẩy Trương Đại Thắng ra.
Xoạt!
Ánh đao đã chém lên người Ninh Dạ.
Nhát đao này vừa thâm độc vừa nặng nề, máu của Ninh Dạ đã nhuộm đẫm trường bào, không chỉ vết thương cũ tái phát mà còn dính thêm vết thương mới, ngay cả Lữ Dực cũng ngây dại.
Trảm Phong đao của ta có uy lực lớn đến vậy từ bao giờ?
Trương Đại Thắng cũng giật nảy mình, nhào tới đỡ Ninh Dạ: “Này, ngươi không sao chứ?”
Bước chân của Ninh Dạ mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất, lần này y không giả bộ, cố gắng cười gượng nói: “Còn may, không chết được.”
Thấy có người ra tay, đám người xung quanh lao nhao tụ lại xem trò vui.
Lữ Dực cũng thấy khó chịu.
Chuyện thu phí bảo hộ không thành vấn đề, nhưng ra tay hại người thì dù sao cũng có chút vấn đề, dù ít dù nhiều gã cũng gặp phiền toái.
Trương Đại Thắng vẫn đang đau xót: “Ta nói này, ngươi có pải thằng ngốc không? Ta có Kim Quang tráo hộ thể, nhát đao đó của hắn không thể làm ta bị thương, ngươi không có công pháp phòng ngự, tội gì phải lao lên gánh chịu?”
Ninh Dạ cố gượng cười: “Chuyện của ta, không liên quan gì tới ngươi.”
Trương Đại Thắng ngẩn ra, nổi ý tôn kính: “Đúng là đàn ông chân chính, Trương Đại Thắng ta phục ngươi rồi!”
Mẹ, ai cần ngươi phục.
Ninh Dạ không buồn để ý tới hắn nữa, nhìn sang phía Lữ Dực: “Trảm Phong đao của Lữ sư huynh đúng là lợi hại, Ninh Dạ mặc cảm không bằng, vậy không bày sạp ở đây nữa.”
Nói đoạn, hắn thu dọn sạp phù rồi bỏ đi.
Lữ Dực thấy đối phương không muốn gây sự mà nhận thua như vậy, cũng thở phào một hơi.
Hoàn thành mục đích, trong lòng Ninh Dạ vô cùng thoải mái.
Lúc này mới đi chưa được bao xa đã thấy sau lưng có người chạy tới.
“Ninh Dạ huynh đệ, đợi đã!”
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trương Đại Thắng đuổi theo.
Ngươi đuổi theo ta làm gì? Ninh Dạ cũng không biết phải nói gì.
“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.
Trương Đại Thắng dừng bước: “Cho dù thế nào ngươi cũng đã chặn đao giúp ta. Tặng ngươi bình thuốc trị thương này, nó sẽ giúp vết thương của ngươi mau lành hơn.”
Nhìn bình thuốc trong tay Trương Đại Thắng, lại nhìn sang phía Trương Đại Thắng, Ninh Dạ suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: “Cám ơn, không cần.”
Y không muốn kết giao bằng hữu với bất cứ ai trong Hắc Bạch thần cung, sau khi từ chối ý tốt của Trương Đại Thắng, Ninh Dạ cứ thế bỏ đi.
“Này!” Trương Đại Thắng gọi một tiếng, thấy Ninh Dạ đi khỏi, đành gãi đầu: “Người này đúng là kỳ quái!”