Lạc Cầu Chân không ngừng suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì, vội vàng hỏi: “Đạo huynh, khi tán công, pháp lực tản mát sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể, thậm chí có thể nhân cơ hội này uốn nắn bản thân, chỉnh lại căn cốt. Nếu cố tình điều khiển liệu có thể thay đổi hình thể và chiều cao ra, ngoài ra lửa giận công tâm cũng có thể thay đổi giọng nói đúng không?”
Người trong làn khói đen ngẩn ra một lúc rồi mới đáp: “Ta chưa từng tán công, làm sao mà biết được? Đây chỉ là lời đồn chưa được chứng thực nhưng theo lý thuyết thì rất có thể. Chỉ có điều chuyện gây dựng lại cơ thể này chắc chắn sẽ cực kỳ đau đớn? Đây là còn chưa nói tới phải chịu nỗi đau bị thiêu cháy.”
“Như vậy trong ba người mà đạo huynh biết, có ai là người hành động kiên định, ý chí kiên cường không?”
Người trong làn khói đen suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thanh Lâm là người hào hiệp, thích rượu thích cờ thích mỹ nhân, ta không cho là hắn đủ cứng rắn để hủy dung mạo để báo thù. Còn Tân Tiểu Diệp là con gái của Tân Nhiễm Tử, được nuông chiều từ bé, tuy có thể coi là cô gái tốt nhưng nếu nói tới tâm chí nghị lực lại kém quá xa, thậm chí chưa chắc đã có suy nghĩ như vậy.”
“Còn Bạch Vũ thì sao?”
Người trong làn khói đen suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta không biết nhiều về hắn.”
“Không biết?”
“Ta ít tiếp xúc với Bạch Vũ, chỉ biết hắn nhập môn ba năm nhưng suốt ngày rong chơi, học đằng đông một ít, học đằng tây một tẹo, không lo chuyện chính, lãng phí tài nguyên, thường khiến sư... khiến Tân Nhiễm Tử tức giận tới mức giậm chân, nhưng lại cực kỳ coi trọng hắn, cực kỳ thiên vị...”
Nói tới chữ ‘thiên vị’ này, giọng điệu của người trong làn khói đen đã đầy đố kỵ.
Lạc Cầu Chân hiểu ý của hắn: “Vì vậy Bạch Vũ này cũng không phải loại người làm được chuyện như vậy?”
“Hủy dung, tán công, trong lúc dầu sôi lửa bỏng đó lại dung gân dịch cốt, xây dựng lại thân thể, không phải người có đại nghị lực thì không làm được... Đúng là ta cho rằng không ai trong số ba người bọn họ có thể làm được chuyện này, dẫu sao thì ta cũng không làm được. Lạc Cầu Chân, e là lần này ngươi tìm sai mục tiêu rồi.”
Người trong làn khói đen nói xong đã lẳng lặng đi khỏi, để lại Lạc Cầu Chân đờ ra tại chỗ.
Khoảng khắc đó, trong lòng hắn cũng thấy mông lung.
Có lẽ Phó Đông Lưu nói không sai, phán đoán được xây dựng trên cơ sở suy đoán, chỉ cần sai một chút thôi là sai toàn bộ.
Nhưng khó khăn lắm mới tra dược chút manh mối, Lạc Cầu Chân không cam lòng từ bỏ.
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Lạc Cầu Chân lên tiếng gọi: “Tây Giang.”
Đệ tử Giám Sát đường kia đã xuất hiện bênc ạnh Lạc Cầu Chân: “Chấp sự.”
Lạc Cầu Chân nói: “Ta luôn cảm thấy tên Ninh Dạ này có vấn đề, nhưng lại không điều tra được chứng cứ, vì vậy bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
“Muốn ta giám sát hắn?”
“Đúng. Với tu vi của ngươi, nếu ngươi giám sát hắn, chắc chắn hắn không phát hiện ra. Ta muốn ngươi ghi nhớ tất cả thói quen của hắn, tất cả mọi việc hắn làm trong ngày.”
Tây Giang đờ ra một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhưng Tây Giang nhìn bóng lưng của Lạc Cầu Chân rồi hừ một tiếng: “Một ngày mười hai canh giờ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hắn à? Điên rồi chắc? Ông đây không cần tu luyện chắc?”
Nói đoạn, hắn gọi một thủ hạ khác đến: “Thu xếp vài người, luân phiên quan sát tên Ninh Dạ kia.”
Nói xong đã bỏ đi.
Trong Thiên Cơ điện, Ninh Dạ chứng kiến cảnh tượng này, cười phá lên.
Đột nhiên hắn phát hiện hóa ra Lạc Cầu Chân cũng có một nhược điểm cực lớn.
Chính là tuy hắn thông minh nhưng lại không biết cách dùng người.
Đã là người thì có suy nghĩ riêng, còn quản lý lại là một môn học rất uyên thâm. Lạc Cầu Chân một lòng cầu tiến, chuyên về phá án, rõ ràng không giỏi quản lý. Thực ra đây không phải vấn đề của cá nhân hắn mà là vấn đề của tất cả tiên môn - Việc thống trị được xây dựng trên cơ sở vũ lực, đương nhiên trầm mê trong vũ lực, coi thường những thứ khác.
Tình báo cũng tốt, quản lý cũng vậy, tất cả đều không được tiên môn coi trọng. Nếu có kẻ thật sự coi trọng, ngược lại sẽ bị coi thành bàng môn tà đạo, không có lợi cho đại đạo.
Có lẽ điều này cũng đúng nhưng đây lại là cơ hội cho Ninh Dạ, cũng là điểm mạnh của Ninh Dạ so với tất cả những người này.
Phát hiện ra khuyết điểm của Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ thở phào một hơi.
Một nghi hoặc lại nổi lên trong lòng.
Thiên Cơ môn đã bị tiêu diệt, nhưng vì sao đến bây giờ tên phản đồ kia vẫn giữ bí mật về bản thân?
Chuyện này không hợp lý!
Đốt quẻ ký hồn, lại phát hiện người này được đại năng bảo vệ, thậm chí ngay cả quẻ Ký Hồn cũng không tính ra, lãng phí mất một quẻ.
Ninh Dạ cũng thấy khó xử, lần này có nghĩ vỡ đầu cũng không ra.
——————————————