Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tra xét kỹ một chút sẽ tìm ra chứng cứ đúng không?
Lạc Cầu Chân cúi đầu: “Rõ!”
Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính.
Hình ảnh Lạc Cầu Chân cúi đầu dừng lại trên mặt kính.
Nhìn gương mặt giảo hoạt đó, Ninh Dạ cười rộ lên:
“Vương Sâm, Mộc Khôi tông? Ha ha, nghĩ hay lắm, quả không hổ là Hắc Bạch thần cung, chiêu đổi trắng thay đen này đúng là dùng tới mức xuất thần nhập hóa.”
Đương nhiên Vương Sâm bị oan, vấn đề là người hiểu chuyện này không chỉ là Ninh Dạ, mà còn là Lạc Cầu Chân, Phó Đông Lưu, thậm chí chưa chắc đã giấu được Nhạc Tâm Thiện.
Nhưng tiên môn chú trọng thể diện, đã nói phải giao người trong vòng ba ngày thì phải giao cho bằng được người trong vòng ba ngày, cho dù không tìm ra, có bị oan cũng phải lôi bằng được người ra.
Ninh Dạ hoàn toàn không thấy kỳ lạ giết ì về puhơng thức làm việc này của Hắc Bạch thần cung, điều duy nhất vượt ngoài dự liệu của y vẫn là Lạc Cầu Chân.
Y không ngờ cách này lại do Lạc Cầu Chân đưa ra, dù sao trước đó hắn luôn thể hiện tương đối chuyên nghiệp.
Chuyện này cũng kiểm nghiệm một điều khác: Xưa nay nhân phẩm và năng lực không liên quan, đương nhiên Lạc Cầu Chân cũng muốn tìm chân tướng nhưng không nghĩa là hắn không biết làm giả. Hắn theo đuổi chân tướng có lẽ là để làm giả càng giống thật. Nếu không có chút tâm cơ thủ đoạn đó, chắc hắn đã chẳng thể sống tốt ở Hắc Bạch thần cung.
Hơn nữa làm như vậy cũng có thể loại bỏ lòng ghen tị của Phó Đông Lưu đối với hắn.
Quả nhiên không sợ đối thủ không có năng lực, chỉ sợ có năng lực lại không có liêm sỉ.
Nhưng Lạc Cầu Chân có lợi hại đến đâu cũng không ngờ được, hung thủ chẳng những không nằm trong danh sách tình nghi, thậm chí còn có thể theo dõi đoạn đối thoại của bọn họ.
Bây giờ Ninh Dạ không thể theo dõi người có thực lực như Phó Đông Lưu, lần này y thấy được đương nhiên là vì y tham gia xây dựng Giám Sát đường - y đã bỏ Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào đó.
Trước đây y phát minh ra thứ này còn bị sư phụ nói là sáng tạo mới mẻ mà chẳng có tác dụng gì, nhưng sự thật chứng minh, thứ mà Ninh Dạ vượt qua những người khác là lối tư duy đặc biệt mà người khác không hề có.
Chính vì vậy Ninh Dạ mới bố trí vụ cháy của Giám Sát đường.
Đương nhiên không phải y định hủy diệt chứng cứ, đó chỉ là danh nghĩa, mục đích thực sự của y là để tham gia vào việc xây dựng lại Giám Sát đường, rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào trong điện.
Vì vậy này chỉ có y mới tạo ra được, cho nên dù người khác phát hiện cũng không thể hiểu được.
Khác với vụ án hạ độc, rõ ràng mục đích của vụ cháy này hiệu quả hơn nhiều, nhưng nếu không có vụ hạ độc để phát tiết, chưa chắc Ninh Dạ đã có thể suy nghĩ bình tĩnh như vậy - có lúc sai lầm chính là bậc thang tất yếu của chính xác.
Quả nhiên mới qua hai ngày, Ninh Dạ đã biết kế sách ứng phó của bọn họ.
“Vương Sâm...” Lúc này Ninh Dạ đã chìm vào trầm tư.
Tên Vương Sâm này đã định sẵn sẽ trở thành hình nhân thế mạng cho mình.
Nhưng có thể mượn danh hắn giở trò một chút không? Ninh Dạ suy nghĩ.
——————————————————
Vương Sâm là một đệ tử ngoại môn bình thường của Hắc Bạch thần cung, không có sư thừa.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến hắn bị chọn làm hình nhân thế mạng.
Đêm nay cũng như mọi đêm khác, Vương Sâm tu luyện trong gian nhà của mình, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó, hắn nhảy thẳng ra ngoài phòng, chứng kiến một bóng đen lóe lên ở phía xa, một vật đã bay tới.
Vương Sâm tránh né, nhìn lại, thấy hóa ra là một bức thư.
Vương Sâm cũng khá cẩn thận, đầu tiên dùng pháp thuật kiểm tra một lượt, xác nhận bức thư này không bị động tay động chân, bấy giờ mới mở ra xem kỹ, sau khi đọc xong lại kinh hãi tới mức toàn thân run rẩy: “Không ngờ lại...”
Chuyện trong thư quá kinh khủng nhưng Vương Sâm liên tưởng lại những chuyện xảy ra trước đây, biết chắc nó không phải là giả, đang muốn cất bức thư đi thì thấy chữ viết trong thư đã biến mất, không để lại cho mình chút cơ hội nào.
Vương Sâm biết mình không còn nhiều thời gian, lập tức chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, Vương Sâm ra cửa tới vườn thuốc như thường ngày - đệ tử không có sư thừa thường phải nhận thêm một số công việc, Vương Sâm tu luyện hệ mộc, đương nhiên chọn làm việc ở vườn thuốc.
Buổi chiều làm xong công việc, Vương Sâm trở về nơi ở.