Đây chính là Thiên Cơ điện.
Cũng chính nó đã mang Ninh Dạ tới thế giới này, còn dẫn y vào Thiên Cơ môn.
Ninh Dạ nói: “Chủ thể của Thiên Cơ điện nằm trong tay đệ, đệ có thể cảm ứng những mảnh vỡ của Thiên Cơ điện. Thế nhưng đại đa số mảnh vỡ của Thiên Cơ điện nằm trong tay các đại tiên môn...”
Thanh Lâm đã hiểu ý của y: “Vì vậy đệ định lẻn vào tiên môn, lấy lại mảnh vỡ?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Tuy Thiên Cơ điện là thần vật nhưng năm xưa Thiên Cơ môn chưa thật sự hoàn thiện nó, vì vậy nó không phải vô địch. Năm xưa nó bị đánh nát chính là bằng chứng. Dựa vào nó không thể báo thù. Thế nhưng có nó, chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn, thu được địa vị cao hơn trong tam đại tiên môn, cuối cùng khôi phục lại Thiên Cơ môn.”
Thanh Lâm lắc đầu: “Chuyện này rất khó.”
“Đệ đã nói rồi, sống sót, nhất là sống sót khi gánh vác thù hận còn khó khăn hơn cả chết. Sư huynh sư tỷ có thể không sợ chết vì sư môn nhưng lại sợ khó?”
Nghe nói vậy, cảm giác đau thương trong lòng Thanh Lâm lại dâng lên: “Ta sợ gì chứ? Cho dù vạn đao năm nát thân này, ta cũng phải chém mấy tên khốn kiếp đó!”
Ngay cả Tân Tiểu Diệp cũng đứng phắt dậy: “Chỉ cần báo được thù, thế nào cũng được!”
Người thân đã qua đời, bây giờ lòng tin giúp cô sống sót chính là báo thù!
“Vậy thì tốt!” Ninh Dạ thu hồi Thiên Cơ điện: “Chắc người của tam đại tiên môn đã biết chuyện chúng ta trốn thoát. Bây giờ chúng đang dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm chúng ta. Lúc này nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là khiến cho ba người Bạch Vũ, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.”
Thanh Lâm nói: “Huynh có thể biến hóa...”
Ninh Dạ giơ tay ngăn cản: “Thuật biến hóa của hai người có lừa được cảnh giới Vạn Pháp không? Có lừa được cảnh giới Vô Cấu không? Có lừa được cảnh giới Niết Bàn không?”
Thanh Lâm không nói gì.
Đương nhiên là không thể.
Thanh Lâm bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy mình đang bị sư đệ nắm mũi dẫn đi, bèn nói: “Vậy đệ có cách gì?”
“Đơn giản.”
Ninh Dạ chỉ tay một cái, một ngọn lửa cháy lên, ống tay áo lại cuốn một cái, vô số cành cây lao vào ngọn lửa khiến nó cháy rực lên, dần dần hóa thành một đống lửa lớn.
Thấy đống lửa đó, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp đều kinh hãi. Bọn họ đột nhiên hiểu ra cách của Ninh Dạ là gì, cả hai khiếp sợ nhìn Ninh Dạ: “Đệ...”
Ninh Dạ lạnh nhạt: “Sao nào? Vì sư môn, không tiếc mạng sống nhưng lại sợ hủy dung?”
Thanh Lâm có vẻ ngoài rất đẹp, xưa nay luôn tự cho mình là hào hoa.
Tuy Tân Tiểu Diệp không phải tuyệt mỹ nhưng cũng là cô gái khá dễ nhìn, thân là con gái đương nhiên yêu quý dung nhân của bản thân.
Bọn họ có thể tiếc mình tử chiến vì sư môn, thế nhưng lúc này nhìn ngọn lửa kia, họ lại sợ.
Thanh Lâm run rẩy nhìn Ninh Dạ: “Không còn cách nào khác à?”
Ninh Dạ trả lời: “Chắc chắn Thiên Cơ môn có phản đồ, hơn nữa không biết là ai, cũng không biết hắn nương nhờ phe nào. Một khi chúng ta lẻn vào môn phái của kẻ địch, bị đối phương phát hiện, hai người biết hậu quả rồi đấy.”
Tân Tiểu Diệp không kiềm chế được run rẩy nói: “Chúng ta là người trong giới tu hành, cho dù có hủy dung cũng sẽ khôi phục.”
Ninh Dạ gật đầu: “Đệ biết,hơn nữa đệ còn biết chúng ta tu luyện tâm pháp của Thiên Cơ môn, cho dù giấu được dung mạo cũng không lừa được tâm pháp. Khi nhập môn sẽ có kiểm tra, nếu ba người chúng ta mang công lực nhập môn, một khi kiểm tra chắc chắn sẽ lộ.”
Thanh Lâm kinh hãi nhìn Ninh Dạ: “Chẳng lẽ đệ còn định...”
Ninh Dạ ừ khẽ một tiếng: “Tán công,của hỉ có tán hết tu vi, khiến tất cả mọi thứ của Thiên Cơ môn không còn tồn tại trên người chúng ta mới có thể lừa được bọn chúng. Nếu có thể thậm chí phải thay đổi cả xương cốt lẫn hình thể.”
Tân Tiểu Diệp hét lớn: “Không thể nào! Ngươi làm vậy là khiến tu vi bao năm của chúng ta bị hủy chỉ trong một ngày, ngươi có biết cảm giác rơi xuống phàm trần ra sao không?”
Ninh Dạ thở dài: “Đệ nói rồi, sống sót... vốn dĩ khó hơn chịu chết!”
Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp nhìn đống lửa, trong lòng mờ mịt.
Thời khắc này, cuối cùng bọn họ đã hiểu thù hận trong lòng vị sư đệ của mình sâu tới mức nào, còn hiểu quyết tâm của sư đệ mạnh đến đâu, hiểu được so với y, mình yếu đuối thế nào.
Tán công, hủy dung!
Vì báo thù, nhất định phải không tiếc mọi giá!!!
Nhìn đống lửa, Tân Tiểu Diệp run rẩy nói: “Vậy tương lai... chúng ta còn cơ hội khôi phục dung mạo không?”
“Có chứ.” Ninh Dạ trả lời.
Câu trả lời này khiến Ninh Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng ngay sau đó, lời nói tiếp theo của Ninh Dạ lại đánh cô xuống địa ngục: “Vì vậy bất luận ra sao, chúng ta cũng phải tránh không chuyện đó xảy ra.”