Chính vì vậy người tu luyện Sát Thân đao trước khi đại thành không được dùng vũ khí mà phải quen với việc chiến đấu bằng cơ thể.
Chỉ khi tu luyện bản thân tới mức giơ tay nhắc chân đều là binh khí, dám chém cả vạn vật vạn pháp, đây mới là luyện được Sát Tâm đao.
Ở đây nói ‘dám chém’, chứ không phải ‘chém được’.
Tức là không quan tâm được hay không được, chỉ hỏi có dám hay không dám.
Có suy nghĩ thì có can đảm, có cơ thể thì có giết chóc!
Theo quy luật bình thường, tu luyện Sát Tâm đao thành công phải là Tàng Tượng trung kỳ, còn tu luyện Sát Tâm đao thành công phải là Tàng Tượng đỉnh phong.
Tâm chí ngộ tính của Ninh Dạ đều tốt, hận ý không ngừng, sát ý liên miên, vì vậy bây giờ tu luyện tâm pháp cơ bản chưa tới tầng thứ tư nhưng Sát Tâm đao đã đại thành, có thể nói chiến lực đi trước tu vi.
Nhưng Sát Thân đao chú trọng căn cốt tư chất, căn cốt tư chất của Ninh Dạ đều rất bình thường, nếu muốn tăng cường nhanh chóng thì cần một số linh dược phụ trợ việc luyện thể.
Y có linh thạch nhưng không thể lấy những thứ đồ của Thiên Cơ môn ra dùng, đêm phù đạo ra kiếm tiền cũng được nhưng đương nhiên Trương Liệt Cuồng sẽ không thích.
Với tính cách của Trương Liệt Cuồng, muốn dùng linh dược luyện thể/ Được, nhưng không phải tự làm mà ăn mà phải tự mình chém giết kiếm được tài nguyên.
Đây cũng là suy nghĩ của đại đa số tu tiên giả.
Xét thấy bản thân còn có một số kế hoạch chưa đủ điều kiện để hoàn thành, Ninh Dạ quyết định đi ra ngoài.
Tuy bây giờ tu vi của y chỉ mới tầng thứ ba nhưng lại có rất nhiều công pháp.
Quan trọng nhất là tu vi ba tầng đã đủ cho y sử dụng phần lớn thủ đoạn lúc trước của y ở Thiên Cơ môn, vì vậy năng lực thực chiến vượt xa tu vi hiện tại.
Đầu tiên là bình tĩnh tu luyện Sát Thân đao nửa tháng, xác nhận bản thân đã nắm giữ cơ bản của Sát Thân đao, Ninh Dạ đi tới Thất Sát động.
“Ngươi muốn ra ngoài tìm cơ duyên?” Nghe yêu cầu này của Ninh Dạ, Trương Liệt Cuồng vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên.
Ra ngoài tìm cơ duyên là chuyện mỗi đệ tử tu tiên đều phải trải qua, thậm chí vì vậy các đại tiên môn còn thường xuyên thu xếp một số nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử, hơn nữa đa số là nhiệm vụ chiến đấu.
Cách làm tuy cũ nhưng lại rất quan trọng.
Các đệ tử trưởng thành trong chiến đấu, cũng nhận được cơ duyên trong chiến đấu.
Chuyện khiến hắn kinh ngạc là cách làm của Ninh Dạ.
“Không nhận nhiệm vụ à?” Trương Liệt Cuồng xác nhận lại.
“Đúng, không nhận nhiệm vụ, hành động tự do.” Ninh Dạ nhắc lại.
“Vì sao?”
“Vì đệ tử tin tưởng chắc chắn mình sẽ có thu hoạch.”
Các đại tiên môn quản lý cửu châu nên mỗi ngày đều đưa danh sách nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử, đại đa số là giữ trị an, diệt trừ yêu nghiệt. Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được điểm cống hiến môn phái.
Nhưng cũng quy định trong thời gian thi thành nhiệm vụ nếu nhận được tìa nguyên vượt quá giới hạn cần phải nộp lên, môn phái sẽ phát thưởng theo thu hoạch thêm vào.
Cửu Đại Môn Phái không để ích tới những lợi ích bình thường nhưng có một số tài nguyên quý giá thậm chí các đại năng cũng chưa chắc đã lấy ra được, đương nhiên muốn chiếm dụng. Mà loại cơ duyên quý giá này chưa chắc đã là thực lực mạnh mới nhận được.
Vì vậy Cửu Đại Tiên Môn còn bố trí một phương pháp chuyên giám sát, dù thế mỗi năm các môn phái đều xảy ra chuyện đệ tử gặp kỳ ngộ nhưng giấu diếm không báo cáo, cuối cùng bị phát hiện.
Nếu muốn kiếm chác mà không phải nộp lên, cách tốt nhất là hành động tự do.
Cách làm này có nhược điểm là không có bất cứ cống hiến môn phái nào, ưu điểm là môn phái cũng chẳng kiểm tra ngươi.
Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Trương Liệt Cuồng hừ nhẹ: “Bản lĩnh thì không nhiều mà tâm cơ thì không nhỏ.”
Ninh Dạ đáp lời: “Đệ tử tu luyện Thất Sát đao, tâm chí cao hơn trời.”
Thất Sát đao, đao cuối cùng chính là Thiên Sát đao.
Ngay cả ông trời còn chém, có gì không dám chém?
Người tu luyện Thất Sát đao ít nhất không chịu thua kém bất cứ ai về bá đạo hào hùng.
Trương Liệt Cuồng rất thỏa mãn với câu trả lời của Ninh Dạ: “Nếu vậy ngươi cứ đi đi, đừng la cà, đi mau về mau!”
“Rõ!”