Nói xong đã chạy vào trong rừng.
Thấy hắn như vậy, Tân Tiểu Diệp và Sơn Nhu nhìn nhau, cùng hô lớn: “Đại sư huynh muốn dạy dỗ tiểu sư đệ, mọi người cùng tới bắt tiểu sư đệ đi!”
Nghe câu nói này lại có vài người từ trên không hạ xuống, lao nhao hô: “Để ta.” Rồi cùng phóng vào trong rừng.
Có vẻ mọi người đều rất hưng phấn với việc dạy dỗ Ninh Dạ.
Tân Tiểu Diệp lao vào trong rừng, thấy khu rừng không có ai cũng không buồn để ý, trực tiếp làm pháp quyết, bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm: “Thiên địa huyền hoàng, không chỗ náu mình, mở!”
Trước mắt đã trở nên sáng trong.
Đôi mắt mỹ miều đảo qua xung quanh, chỉ thấy trên một gốc cây nhỏ trong rừng, Ninh Dạ đang nằm trên cây gác chân nghỉ ngơi.
“Bắt được đệ rồi nhá!” Tân Tiểu Diệp hưng phấn lao tới, lẻn ra sau Ninh Dạ, giơ tay tóm một cái.
Đột nhiên nghe ‘bùm’ một tiếng, Ninh Dạ biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một con heo nhỏ màu hồng nhạt, sau mông nó đang phóng ra một luồng khói cũng màu hồng nhạt, bao phủ quanh người Tân Tiểu Diệp, kèm theo đó là mùi tanh tưởi.
Tân Tiểu Diệp hoàn toàn ngây dại.
Con heo nhỏ còn đang ngơ ngác quay đầu lại nhìn Tân Tiểu Diệp, không hiểu vì sao cô lại gãi mông mình.
Lẽ nào cô ấy thích ngửi mùi của mình?
Thế là nó thả thêm cái rắm nữa, lần này là một cái rắm bảy màu lung linh như cầu vồng, âm thanh màu sắc mùi hương đều có đủ, thậm chí kèm cả chức năng nhuộm màu.
Toàn thân Tân Tiểu Diệp phủ đầy màu sắc.
Cô ngây ra một chốc rồi hét ‘aaaaa’ một lúc lâu: “Tiểu sư đệ! Thằng nhãi khốn kiếp, đệ không xong với tỷ đâu!!!”
Nói xong đã ‘xoạt’ một tiếng bay mất, hiển nhiên cô muốn đi tẩy rửa hậu quả bi thảm do ‘Hương Trần trư’ gây ra.
"Ha ha ha ha!"
Các sư huynh nghe tiếng chạy tới, cất tiếng cười to, vẻ mặt ai nấy đều là cười trên nỗi đau của người khác.
Triệu Long Quang hừ một tiếng, giơ tay tóm một cái vào khoảng không bên cạnh con heo, đã lôi ra người người từ hư không, chính là Ninh Dạ.
“Thằng nhóc thối kia, trêu sư huynh còn chưa đủ, lại trêu cả sư tỷ nữa.” Triệu Long Quang cả giận nói.
“Oan uổng quá, làm sao đệ biết ai sẽ tới bắt mình.” Ninh Dạ ấm ức: “Đệ chỉ muốn kiếm một kẻ chịu đòn thay, ai biết Tân sư tỷ lại trúng chiêu cơ chứ.”
“Thôi đi, nếu đệ không đoán được đã chẳng dùng thủ đoạn ‘Hương Trần trư’ này. Đồng môn có chín người, chỉ có Tiểu Diệp có năng lực quan sát tốt nhất.” Tam đệ tử Thẩm Lâm Tân lạnh nhạt nói toạc nguyên nhân của Ninh Dạ.
Phong Bất Đình lấy làm lạ ôm ‘Hương Trần trư’, nhìn từ trên xuống dưới: “Nhưng này, tiểu sư đệ, rốt cuộc đệ dùng cách gì mà làm được? Không ngờ còn bố trí được cấm chế trên linh thú, chuyện này thật sự rất khó đấy.”
Đạo về cấm chế cũng là đạo về cơ quan, cùng căn nguyên ở trận pháp, cũng thuộc về trận đạo, chỉ có cách dùng khác biệt. Cấm chế cần cơ hội nhất định để phát động, càng đơn giản linh hoạt, cơ quan thì không cần, nhưng càng to lớn hùng vĩ.
Phong Bất Đình giỏi về trận đạo, xét theo uy lực trận đạo thì hắn mạnh hơn Ninh Dạ không biết bao nhiêu lần.
Ninh Dạ lại khác, y thiên về phía cơ quan cấm chế. Thủ pháp của y không thể xét theo uy lực mà càng quỷ dị linh hoạt, đừng nói Triệu Long Quang, thậm chí có lúc cả Tân Nhiễm Tử cũng bị Ninh Dạ lừa, có thể thấy trong phương diện xảo quyệt bí ẩn, Ninh Dạ đã đi tới cực hạn.
Nhưng trận pháp cấm chế cần có nguyên lý vận chuyển nhất định, vì thế rất ít khi dùng trên vật sống. Dù sao linh thú là vật sống, thường không phối hợp.
Vì vậy Phong Bất Đình cũng tấm tắc khen.
Thẩm Lâm Tân cũng tán thành: “Đúng là thủ đoạn của tiểu sư đệ càng ngày càng lợi hại, hèn gì lần trước cái tên giả gù kia lại trúng đòn.”
“Tiếc là còn chưa đủ.” Ninh Dạ lắc đầu: “Theo ý tưởng gốc của đệ vốn không cần dùng tới độc hoàn. Dùng Chiết Quang thuật khiến Nhật Quang tán hòa vào cơ thể đối phương là có thể làm được mà không gây chút động tĩnh nào, một khi bùng nổ, sẽ tọa thành hiệu quả như mặt trời nổ tung, nếu có thể dùng thêm chút mánh khóe chắc còn khống chế được thời điểm phát nổ. Cứ như vậy nếu tương lai muốn đối phó với môn phái đối địch nào, chỉ cần gieo pháp thuật này vào người một đệ tử, đưa vào trong môn phái, khởi động đúng lúc là có thể tạo thành hiệu quả khiến trời đất rung chuyển. Nhưng Nhật Quang tán quá bất ổn, nhất định phải dùng pháp thuật ngưng tụ thành ‘hạt giống Nhật Quang’ mới có thể thực hiện mà không gây chút động tĩnh nào. Còn muốn tạo thành hiệu quả rung chuyển trời đất thì lượng ‘hạt giống Nhật Quang’ đưa vào phải đủ mạnh. Muốn áp chế lực lượng mạnh mẽ như vậy cần lực lượng tương ứng để phối hợp... Nói chung còn rất nhiều vấn đề cần cải tiến. Tiếc là phương pháp này quá ác độc, không thích hợp để thí nghiệm trên người các sư huynh.”