Hứa Ngạn Văn là thiên tài, lại có bậc đại năng Ma Âm Lão Tổ đứng sau chống đỡ, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn thiên phú có thiên phú, đương nhiên có thể nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì thì tự bày trò.
Nhưng y có mối huyết hải thâm thù trên người, đêm đêm ngày ngày đều phải lo lắng đề phòng, làm sao đi cùng hắn ta được.
Thấy y kiên quyết không chịu, Hứa Ngạn Văn cũng thấy tức giận: “Ngươi thật không biết điều. Có ta làm chỗ dựa, ngươi làm gì cũng thuận tiện, cho dù có kẻ gây chuyện ta cũng có thể đỡ giúp ngươi.”
Ninh Dạ thầm cười lạnh, chuyện ông đấy muốn làm, đừng nói ngươi không đỡ nổi, sư phụ ngươi cũng chẳng đỡ nổi.
Vì vậy y chỉ lắc đầu: “Xin lỗi, ta thật sự không có thời gian.”
Hứa Ngạn Văn lại cuống lên: “Không cần nhiều thời gian thôi, chỉ là thi thoảng ta tới gặp Niểu Hoa Tiên Tử thì ngươi đi cùng ta là được.”
Niễu Hoa Tiên Tử - Trì Vãn Ngưng là đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ trong Thần Cung Ngũ Tổ, nghe nói cũng là một thiên tài, thiên phú Thủy Linh Chi Thể, tốc độ tu luyện pháp thuật hệ thủy cực kỳ nhanh chóng, nhưng thứ khiến người ta trầm trồ nhiều nhất không phải thực lực của cô, mà là dung mạo.
Nếu nói Tiêu Công Tử - Hứa Ngạn Văn và Cầm Thư Sinh - Dương Tử Thu còn có thể tranh nhau danh hiệu thần cung đệ nhất mỹ nam gì đó, thì Trì Vãn Ngưng lại được công nhận là thần cung đệ nhất mỹ nữ.
Danh tiếng về mỹ mạo của cô cao hơn thực lực, đương nhiên khiến cho vô số thiên tài theo đuổi.
Có thể nói thiên tài bình thường không có tư cách theo đuổi trước mặt Trì Vãn Ngưng, nhất định phải là loại thiên tài tuyệt thế ba ngàn năm mới có một mới được.
Đáng tiếc, Trường Thanh giới không có mấy cái ba ngàn năm nhưng số thiên tài tuyệt thế ba ngàn năm mới có một lại chẳng hề ít. Chỉ riêng thế hệ này của Hắc Bạch thần cung đã có mấy người, con trai của chưởng giáo Hà Nguyên Thánh - nghe nói là thiên tài vạn năm có một, chưởng giáo chuyên tâm bồi dưỡng, tiêu tốn vô số tài nguyên, năm năm lên tới Hoa Luân cảnh. “Thiên tài” này được tôn là xưa nay chưa từng có.
Hứa Ngạn Văn đương nhiên không sợ loại “thiên tài” như Hà Nguyên Thánh, thế nhưng lại rất “sợ hãi” Cầm Thư Sinh.
Vì Trì Vãn Ngưng cũng thích âm luật, mà Dương Tử Thu và Hứa Ngạn Văn là hai người giỏi âm luật nhất trong số thiên tài.
Hai người đều dùng nó để tiếp cận Trì Vãn Ngưng, sau đó Hứa Ngạn Văn phát hiện không ngờ mình lại nằm trong thế yếu - Trì Vãn Ngưng không thích thổi tiêu.
Chuyện này cũng khó trách, ngọc nữ đều đánh đàn, ai lại đi thổi tiêu?
Tài hoa của Hứa Ngạn Văn nằm ở thế yếu, lại thấy Trì Vãn Ngưng càng lúc càng gần gũi với Dương Tử Thu, đương nhiên trong lòng khó chịu.
Hôm nay tình cờ gặp được Ninh Dạ, vốn cũng không coi là chuyện to tát gì, nhưng hắn phát hiện hôm nay đám nữ tu ngưỡng mộ mình có vẻ mê muội hơn hẳn bình thường. Đến lúc hắn hỏi kỹ mới biết, hóa ra có gương mặt xấu tới mức kinh khủng của Ninh Dạ ở bên cạnh tôn lên nên mọi người đều cảm thấy hôm nay Hứa Ngạn Văn cực kỳ điển trai.
Vì vậy Hứa Ngạn Văn nảy sinh ý tưởng mới, tới cửa hàng hỏi thân phận của Ninh Dạ rồi chạy tới đây.
Vốn tưởng rằng mình hứa hẹn lợi ích như vậy sẽ khiến đối phương nhanh chóng đáp ứng, không ngờ lại va phải gã cứng đầu. Thấy có nói thế nào Ninh Dạ cũng không chịu, Hứa Ngạn Văn càng cuống, vội vàng nói: “Tên Trần Trường Phong kia sẽ không chịu bỏ qua cho ngươi, nếu không có ta bảo vệ, e là sớm muộn gì ngươi cũng chết trên tay hắn.”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Ta chẳng đặt hắn trong lòng.”
Mưu đồ của Ninh Dạ rất lớn, nếu chỉ một Trần Trường Phong đã khiến y bò tay, vậy sau này không cần nghĩ nữa.
Thấy y như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng thấy bất đắc dĩ.
Nhưng rốt cuộc hắn cũng không quá tệ, không cưỡng ép, chỉ để lại một tấm phù đưa tin rồi nói: “Lúc nào đổi ý thì tới tìm ta.”
Nói xong đã đi khỏi.
Ninh Dạ chìm vào trầm tư.
Có một việc Hứa Ngạn Văn nói không sai, đó là cần phải giải quyết tên Trần Trường Phong.
Tuy uy hiếp của hạng tôm tép không lớn, nhưng nếu gây rối ngay thời khắc mấu chốt cũng rất phiền phức.
Chỉ có điều nếu đối phó với Trần Trường Phong, mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ khiến người khác liên tưởng tới bản thân. Thôi được, chẳng bằng đại khai sát giới một lần.
————————————————