Đinh Tiểu Hương cúi mặt nói: “Người khách này chi tiền rất hào phóng, mụ mụ không nỡ bỏ qua tiền tài, ta biết làm sao kia chứ? Nhưng Lệ đại gia yên tâm, vị khách kia chỉ ngồi nói chuyện với ta chứ chưa chạm gì đến ta.”
Lệ Bách Đao nghe vậy bèn kiểm tra xung quanh phòng.
Hắn là người cẩn thận, biết mình tạo nhiều sát nghiệp, có lắm kẻ thù, đặc biệt là nơi thường xuyên qua lại như bây giờ, cần cẩn thận đề phòng hơn hẳn.
Sau khi kiểm tra một lượt thấy không bố trí cơ quan gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Tiểu Hương ấm ức nói: “Đại gia yên tâm chưa?”
Lệ Bách Đao cười nói: “Đứng trên cao lạnh lẽo vô cùng, phải cẩn thận đề phòng.”
Đinh Tiểu Hương thầm chửi, đứng trên cao lạnh lẽo vô cùng cái quái gì, hạng như ngươi mà cũng xứng nói câu này, gương mặt lại ra vẻ ngưỡng mộ.
Đúng lúc này, Lệ Bách Đao nhìn thấy một vật, cầm lên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vị khách vừa rồi để lại, nói là quà tặng ta, có vấn đề gì à?” Đinh Tiểu Hương thấy vậy hơi căng thẳng.
Lệ Bách Đao cẩn thận mở ra nhìn, tâm trạng đang căng thẳng lập tức buông lỏng: “Ha ha, hóa ra là Cực Nhạc tán, đây là đồ tốt, hiếm khi thấy ai hào phóng như vậy, cho ngươi một bao rõ lớn.”
“Cực Nhạc tán?” Đinh Tiểu Hương cũng từng nghe nói tới Cực Nhạc tán, nghe nói người dùng thứ này như rơi vào thế giới cực lạc, vô cùng vui sướng, nếu dùng khi đang chăn gối thì càng công hiệu.
Lệ Bách Đao kiểm tra Cực Nhạc tán, xác nhận không có độc rồi vui vẻ nói: “Nếu đã có thứ này, chúng ta không nên khách khí nữa.”
Nói đoạn hắn đổ Cực Nhạc tán vào chén rượu, chia ra uống cũng Đinh Tiểu Hương.
Tầm mắt lập tức mê ly, trong mắt Lệ Bách Đao, Đinh Tiểu Hương như hóa thành thánh nữ thiên cung, xinh đẹp vô song, hắn gầm lên một tiếng, nhào ngay tới.
Trong căn đình nhỏ ngoài Thiên Tú các, Ninh Dạ lặng lẽ ngồi uống trà, thit thoảng âm thanh sung sướng trên lầu lại vọng tới tai.
Tính toán thời gian đã xấp xỉ, Ninh Dạ đứng dậy đi lên tầng.
Lúc đi ngang qua phòng của Lệ Bách Đao, y âm thầm đánh vài tấm phù lục ra, dán sát lên tường.
Sau lưng Thiên Tú các cũng có tiên môn bảo vệ, tất cả các nơi đều được bố trí thủ đoạn giám sát và phòng ngự công kích. Nhưng Ninh Dạ không sử dụng phù lục tấn công mà là Thôi Tình phù.
Loại phù pháp này có thể nâng cao tình dục, khiến người ta càng thêm hưng phấn, sức lực dẻo dai, trong Thiên Tú các cũng thường sử dụng, vì vậy trận pháp bảo vệ sẽ không ngăn cản. Trong Âm Phù kinh không có loại phù này, Ninh Dạ lấy được phù pháp này ở chỗ Cực Nhạc môn.
Dưới tác dụng của vài tấm Thôi Tình phù, lửa dục của Lệ Bách Đao bùng lên, liều mạng cày cấy, khiến Đinh Tiểu Hương kêu la liên tục, nói mình không chịu nổi nữa.
Lệ Bách Đao thấy cô nàng thật sự không chịu được, bản thân lại đang cao hứng, bèn đẩy cửa sổ hét lớn: “Gọi thêm ba đứa nữa đến đây!”
Gã sai vặt bèn nói: “Vâng thưa đại gia, xin hỏi ngài muốn người ra sao?”
“Ai cũng được, mau lên!” Lệ Bách Đao hét.
Gã sai vặt luống cuống chân tay, vội vàng sắp xếp ba cô nàng vào phòng.
Ngay lúc ba cô nàng này vào phòng, Ninh Dạ đã âm thầm rải thuốc bột lên ba người.
Lần này là một loại thuốc bột có thể tráng dương ích khí, vẫn không phải thuốc độc, chỉ là loại có thể khiến đàn ông có thể tái hiện phong thái, cũng lấy được từ chỗ Cực Nhạc môn.
Có Cực Nhạc tán trợ hứng, Thôi Tình phù thổi lửa dục, lại thêm thuốc bột kích thích khí huyết, tráng dương bổ khí, mỗi thứ đều không phải thuốc độc nhưng lại có thể giữ cho Lệ Bách Đao trước khi thân thể cạn kiệt sẽ không rời khỏi phòng.
Làm xong việc này, rốt cuộc Ninh Dạ cũng rời khỏi Thiên Tú các.
Ra ngoài Chấp Tử thành, Ninh Dạ tìm một gian đình ven đường ngồi xuống.
Lần này y chờ tới hơn nửa ngày.
Màn đêm buông xuống.
Lệ Bách Đao lảo đà lảo đảo đi tới.
Thấy hắn đi tới, Ninh Dạ đeo mũ trùm đầu vào đi ra khỏi gian đình: “Lệ Bách Đao.”
“Hả?” Lệ Bách Đao nhìn Ninh Dạ: “Kẻ nào?”
“Hậu nhân Dư Lưu. Ngày đó ngươi giết bách tính Dư Lưu ta, chắc không ngờ vẫn còn một vong hồn dưới đao là ta?”
“Dư Lưu?” Lệ Bách Đao suy nghĩ, hình như mình từng giết người trong một thôn Dư Lưu nào đó, sau đó hắn lắc đầu: “Nhiều người chết dưới đao của ta lắm, không nhớ rõ được. Thằng nhãi nhà ngươi cũng to gan lắm, dám đến tìm ta? Nếu ta không nhìn lầm, ngươi chẳng qua chỉ miễn cưỡng đạt tới Tàng Tượng trung kỳ? Ngươi cách ta cả một đại cảnh giới mà dám tới tìm ta báo thù? Ha ha, ta thấy ngươi chán sống rồi hả?”