“Vậy phải xem duyên phận, đâu phải ai ta cũng thấy có duyên.”
“Công tử là hạc trắng trên trời xanh, Ninh Dạ chỉ là giun dế dưới hoàng tuyền, ngươi và ta khác biệt như mây và bùn, e là không có duyên phận gì rồi.”
“Không thể nói vậy được.”
Hứa Ngạn Văn thấy Ninh Dạ không mời mình bèn tự tìm một chỗ ngồi xuống: “Tên Trần Trường Phong kia có xích mích với ngươi, gia đình của hắn có bối cảnh, có chỗ chống lưng trong thần cung, hắn muốn gây sự với ngươi, chưa chắc ngươi đã chống được. Quan trọng nhất là Trương Liệt Cuồng có vẻ không mấy để ý tới ngươi, không thể dựa vào Thất Sát đao được, ngươi không định tìm thêm chỗ dựa à?”
Hắn vừa nói vừa gõ nhẹ tiêu ngọc lên chân của mình.
Mẹ nó.
Ngươi bị bệnh gì vậy?
Ninh Dạ không hiểu.
Dù ít dù nhiều thì Tiêu Công Tử cũng coi như danh nhân ở Hắc Bạch thần cung, chỗ dựa cứng, thực lực mạnh, tướng mạo lại anh tuấn, vì sao lại đột nhiên chạy tới tán gẫu với mình, muốn mình dựa vào hắn?
Hay hắn là...
Ninh Dạ nghĩ tới điều gì, không khỏi rùng mình một cái.
Thấy y như vậy, Hứa Ngạn Văn cũng nhận ra điều gì, vội vàng nói: “Ngươi đừng đoán mò nữa, Hứa Ngạn Văn ta thích con gái, hơn nữa còn là mỹ nữ dung mạo xinh đẹp như tiên. Hơn nữa cho dù ta có thích đàn ông cũng chẳng thể thích một thằng quỷ xấu xí như ngươi được.”
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ thở phào một hơi.
Đúng, với bộ dạng này của mình, xu hướng tình dục có ra sao cũng chẳng tiếp nhận nổi.
Nhưng nếu thế, vì sao Hứa Ngạn Văn lại tới tìm mình?
Thấy ánh mắt y có vẻ kỳ quái, Hứa Ngạn Văn càng vội: “Thật ra ta không cần ngươi làm gì, chỉ cần thi thoảng có chuyện cần, ngươi đi theo ta ra ngoài một chút là được.”
Ninh Dạ hít sâu một hơi: “Ninh Dạ bận chuyện tu luyện, không có thời gian ra ngoài đi linh tinh.”
“Không lãng phí thời gian đâu, ta có thể trả linh thạch cho ngươi.” Hứa Ngạn Văn vội vàng nói.
Cho dù đầu óc Ninh Dạ có tốt đến đâu cũng không đoán nổi rốt cuộc Hứa Ngạn Văn này muốn làm gì. Y bèn hít một hơi dài rồi nói: “Nếu Tiêu Công Tử không nói rõ ra, Ninh Dạ chỉ có thể tiễn khách.”
Hứa Ngạn Văn cũng biết mình còn nói mập mờ như vậy cũng không ổn.
Hắn đành nói: “Thật ra cũng không có gì, ngươi cũng biết đấy, Hắc Bạch thần cung có rất nhiều thiên tài, nhưng trong mắt ta chỉ có một người có thể sánh vai với ta.”
Chỉ có một người có thể sánh vai với ngươi? To mồm quá nhỉ?
Chưa nói tới thiên tài thế hệ trước, cho dù là thế hệ trẻ cũng có vài người mạnh hơn ngươi chứ?
Nhưng hắn đã nói thế, Ninh Dạ đành tiếp lời: “Con trai của chưởng giáo, Hà Nguyên Thánh, Hà sư huynh?”
“Ngươi nhắc tới hắn làm gì?” Hứa Ngạn Văn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Thế thì đệ tử của Chấp Tử Chi Thủ, Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư?”
“Không phải.” Hứa Ngạn Văn lắc đầu.
“Con gái của Chưởng - Hắc Sứ Phong Đông Lâm, Phong Ngọc Yên?”
“Không phải, không phải nữ giới.” Hứa Ngạn Văn tiếp tục phủ nhận.
“Thế thì là đệ tử đại nguyên lão, Băng Phách Dương Cực Thủ - Chung Nhật Hàn?”
“Cũng không phải.” Hứa Ngạn Văn cuống lên, đứng phắt dậy: “Không phải tu vi, không phải tiên pháp, là gương mặt! Là gương mặt!”
Hắn chỉ vào mặt mình rồi la lên.
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, rốt cuộc Ninh Dạ cũng hiểu: “Cầm Thư Sinh - Dương Tử Thu?”
“Đúng vậy, chính là hắn!” Hứa Ngạn Văn vỗ cây tiêu vào lòng bàn tay, sắc mặt tức tối: “Dám tranh giành danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử của Hắc Bạch thần cung với ta, thậm chí còn tranh giành Niểu Hoa Tiên Tử với ta, hắn cũng xứng?”
Suy nghĩ của Ninh Dạ bị hắn làm cho đờ ra: “Nhưng chuyện này liên quan gì tới ta?”
“Quan hệ nhiều chứ.” Hứa Ngạn Văn lớn tiếng nói: “Phải biết vẻ đẹp là cần có nền tôn lên. Có nghĩa là không sợ người không biết hàng, chỉ sợ kẻ đụng hàng. Có tên xấu xí tuyệt thế là ngươi ở bên cạnh ta, người khác nhìn vào càng cảm nhận được phong thái thanh thoát tuấn tú của ta. Chuyện này cũng vừa vặn hợp với đạo Âm Dương của Hắc Bạch thần cung ta, âm dương tương hợp, xấu đẹp đi cùng, vậy mới toát lên phong thái tuyệt luân hạc giữa bầy gà của ta.”
Nghe Hứa Ngạn Văn nói một tràng, Ninh Dạ cũng ngây ngốc.
Hóa ra ngươi muốn tìm đá kê chân à?