Nếu chỉ có vậy thì thôi, vấn đề là Lạc Cầu Chân còn phát hiện xa hơn thế.
Hắn tiếp tục nói: “Chuyện khiến người ta khó hiểu nhất là vụ nổ thứ hai có ý nghĩa gì? Nếu là để giết người thì uy lực quá nhỏ, nếu là để ăn trộm bảo vật thì cần gì làm việc thừa thãi như vậy? Sao không trộm từ trước? Như vậy ý nghĩa của tất cả những hành động này là ở đâu?”
Trong lòng Ninh Dạ chỉ thấy nặng nề.
Lạc Cầu Chân tìm hiểu tới chỗ then chốt nhất của vấn đề rồi, chính là mục đích của vụ nổ thứ hai.
Theo tình hình khi đó, uy lực của vụ nổ thứ hai quá yếu, yếu tới mức khó mà đoán được lý do là gì.
Nếu là Phó Đông Lưu, gặp tình hình này chắc chắn đã coi như không thấy, nhưng Lạc Cầu Chân lại khác, hắn không có nhiều thủ đoạn pháp thuật chỉ dùng đầu óc và suy luận, vì vậy Lạc Cầu Chân lập tức ý thức được mục đích của vụ nổ thứ hai mới là mấu chốt của vấn đề.
“Vậy ý của chấp sự là...”
“Ta cảm thấy có thể hung thủ ở hiện trường, vụ nổ thứ hai là để yểm hộ cho hắn ra tay. Tuy Hiên Vũ các bị dốt cháy, bị tiêu hủy, hiện trường rất bừa bộn, Hiên Mộc Lang còn chưa thống kê được tổn thất của mình, nhưng ta tin rằng trong những vật bị mất có thứ đối phương thật sự muốn.”
Ninh Dạ bèn nói: “Sau khi chuyện này xảy ra, Giám Sát đường đã phong tỏa toàn diện, lúc đi ra ta cũng bị lục soát. Còn lại thì Hiên Mộc Lang đại nhân đã nói rồi, trước khi Viêm Bạo châu phát nổ, phòng ngủ của đại nhân ấy đã bị mất trộm.”
“Vấn đề nằm ngay ở đó! Nếu đã ra tay thành công, sao còn kích nổ lần nữa? Rõ là vô nghĩa mà!”
“Làm sao ta biết được? Có lẽ là muốn ám sát Hiên Mộc Lang đại nhân. Lạc chấp sự, tuy mọi người đều cho rằng Viêm Bạo châu không thể giết được Hiên Mộc Lang nhưng có một số việc không thể vì thất bại mà phủ nhận ý đồ đó. Không khéo đối phương muốn Hiên Mộc Lang đại nhân bị thương, chuẩn bị để sau này lại ra tay? Hoặc là người lén lút ra tay còn có ý định khác, ví dụ như khiến Hiên Mộc Lang đại nhân bị thương, tạo điều kiện cho tranh đấu sau này. Có quá nhiều giả thuyết khả thi, chúng ta không phải thủ phạm trong bóng tối, dẫu sao cũng không đoán được toàn bộ ý đồ của hắn.”
“Đúng như lời ngươi nói, có quá nhiều khả năng. Có lẽ khiến Hiên Mộc Lang bị thương là một mục đích nhưng cũng có thể có mục đích khác.”
Ninh Dạ gật đầu: “Vì vậy chấp sự đại nhân đang nghi ngờ ta?”
“Hòe Âm sơn, Cổ Tuyền trấn, Thanh Mộc điện đều có bóng dáng ngươi, nếu nói là trùng hợp, chẳng phải hơi quá rồi à?” Lạc Cầu Chân hỏi ngược lại.
Ninh Dạ bèn nói: “Sao lại không thể? Mỗi năm lại có vài trục vài trăm chuyện xảy ra ở Hắc Bạch thần cung, đâu phải chuyện gì ta cũng có mặt? Hơn nữa đâu phải chỉ mình ta xuất hiện trong vài vụ án liền.”
Cái này thì đúng, nói thật ra ngoại trừ Ninh Dạ đang làm mưa làm gió, bản thân Hắc Bạch thần cung cũng có đủ thứ chuyện: đồng môn tương tàn, kẻ địch bên ngoài xâm nhập, tán tiên lẻn vào, gián điệp gây họa, đủ mọi chuyện, tầng tầng lớp lớp.
Luôn có một số người kém may mắn dính vào nhiều sự kiện.
Ví dụ như Vương Sâm, nếu lật lại tất cả các vụ án sẽ phát hiện có vài vụ có bóng dáng của Vương Sâm, thậm chí còn tìm ra bóng dáng của Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu, Chung Nhật Hàn.
Ninh Dạ mới chỉ xuất hiện trong ba vụ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, chỉ khả nghi chứ không thể xác định.
Lúc này nghe y nói như vậy, Lạc Cầu Chân cười nói: “Ninh sư đệ trả lời kín kẽ không một kẽ hở, xem ra đã chuẩn bi từ trước.”
Ninh Dạ bèn nói: “Vậy ta nói ta có chứng cứ, không hoảng loạn, ngược lại là chứng minh trong lòng có quỷ? Nếu đã vậy, Lạc chấp sự này, nếu bây giờ ngươi tùy ý hỏi một đệ tử, sắc mặt của đối phương hoảng loạn, giọng điệu qua loa, hỏi mà không nghe không thấy không nói, ngược lại ngươi sẽ tin là người này vô tội?”
Lạc Cầu Chân ngơ ngác, sau khi suy nghĩ bèn đáp: “Đúng là không thể, chỉ có thể nghi ngờ thêm.”
Ninh Dạ nhún vai: “Đấy, ngài xem, đây chính là ‘nghi hàng xóm ăn trộm’. ta bình tĩnh cũng thế, hoang mang cũng vậy, không sợ hãi không hoảng hốt cũng chẳng khác gì, có thế nào thì ngài cũng tìm ra lý do để nghi ngờ đúng không?”
Lạc Cầu Chân gật đầu: “Đúng là như vậy. Bây giờ ta đã tin không phải ngươi chuẩn bị từ trước mà tính cách vốn đã nhanh mồm nhanh miệng. Thú vị lắm, khi ngươi tung hoành trong chiến trường khảo sát, biểu hiện đâu có như vậy.”