Rõ ràng đây lại là một kẻ chết thay.
Chỉ có điều lần này Giám Sát đường làm việc cẩn thận hơn nhiều, trước khi giá họa đã kiểm tra kỹ lưỡng, quan trọng nhất là đối phương đúng là gián điệp do một tông môn nào đó phái tới, đã bị Giám Sát đường nắm giữ từ trước, giờ mới tung ra làm kẻ thế mạng, cũng coi như lấy lại thể diện của Hắc Bạch thần cung.
Ninh Dạ không biết Nhạc Tâm Thiện có biết việc này không, có lẽ cũng không gạt được hắn, nhưng hắn tự lờ đi.
Nhưng bất luận Nhạc Tâm Thiện hay Phó Đông Lưu đều là kẻ say mê tu luyện, với họ thì phiền toái càng ít càng tốt.
Nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã qua, Lạc Cầu Chân vẫn đang điều tra, chỉ tiếc là tất cả thủ đoạn điều tra của hắn đều bị Ninh Dạ nắm được, thậm chí trong danh sách tình nghi không có tên y, đương nhiên có điều tra cũng chẳng tác dụng gì.
Có điều, tiếc là từ đầu đến cuối Ninh Dạ vẫn không tra ra nơi hạ lạc của mảnh vỡ Thiên Cơ điện - Cấp bậc của Giám Sát đường quá thấp, quan trọng nhất là bọn họ vốn không nghĩ tới Thiên Cơ môn.
Ninh Dạ không thể chủ động nhắc nhở, vì vậy chuyện này buộc phải kéo dài.
Trong thời gian này, Ninh Dạ đã liên lạc với Vương Sâm một lần, hiển nhiên người sau đã nghĩ xong, đồng ý hợp tác với Ninh Dạ. Hai bên để lại cách liên lạc rồi tự đi khỏi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại hai tháng trôi qua.
Sát Tâm đao của Ninh Dạ đã đại thành từ lâu, nhưng Trương Liệt Cuồng không hỏi tới, y cũng chẳng muốn nhắc tới.
Ngược lại y vẫn cách tâm pháp cơ bản tầng thứ tư một quãng.
Rốt cuộc vẫn do tư chất có hạn, Ninh Dạ lại không muốn dùng tài nguyên chồng chất đẩy lên, nhưng dựa theo kinh nghiệm có lẽ trước khi thời hạn khảo sát một năm kết thúc, muốn tiến vào tầng thứ tư không thành vấn đề.
Hôm đó Ninh Dạ vẫn đang thử chế tạo phù lục, y đã bắt đầu thử chế tác phù lục thất phẩm.
Nếu trước đây tiến bộ nhanh chóng là nhờ căn cơ tu hành ở Thiên Cơ môn, vậy bây giờ Ninh Dạ thật sự đứng trên khởi điểm mới.
Ninh Dạ nghiêm túc chế phù, phù bút phác họa rất ổn định trên giấy phù, linh lực truyền vào, vẽ ra từng đường nét huyền bí của đất trời, từng hoa văn phù chú đặc biệt được hình thành, một luồng ánh sáng huyền ảo xuất hiện.
“Rốt cuộc cũng thành công.” Nhìn lá bùa trong tay, Ninh Dạ lộ vẻ vui mừng.
Đây là một tấm phù lục thất phẩm, chế tạo thành công mang ý nghĩa rốt cuộc phù đạo của Ninh Dạ cũng lên một tầm cao mới.
Đáng tiếc đạo về tu hành xưa nay càng đi lên càng khó khăn, trong thời gian ngắn cũng khó lòng đột phá.
Lúc này đang vui mừng thì con rối chuột đất đột nhiên chui ra, nhảy lên bàn, há miệng phun ra một lá thứ.
Ninh Dạ mở bức thư, thấy trên đó viết giờ tý đêm nay, gặp ở chỗ cũ.
Không có ký tên.
Bức thư này của Vương Sâm, sau khi thành lập phương thức liên lạc, Ninh Dạ không hề tới tìm hắn, ngược lại Vương Sâm chủ động liên hệ.
“Xem ra tên này có chuyện rồi.” Ninh Dạ mỉm cười, châm lửa vào bức thư rồi lẩm bẩm: “Thôi được, xem thử hắn có kế hoạch gì.”
Trên một sườn dốc nhỏ sau núi, một gốc cây cổ thụ lẻ loi, bốn phía trống trải.
Vương Sâm đi tới đây, thấy một hư ảnh đứng dưới gốc cây, mờ mờ ảo ảo, khó lòng thấy rõ.
“Ảnh Huyễn thuật?” Vương Sâm cười nói: “Không mấy ai học thứ này, nếu ta kiểm tra một chút có lẽ sẽ tìm ra ngươi.”
Ninh Dạ trả lời: “Thế thì e là ngươi sẽ thất vọng rồi.”
Vương Sâm đã hiểu, chắc chắn thứ này không nằm trong số những năng lực mà đối phương công khai.
Vương Sâm không lãng phí nước bọt nữa mà nói thẳng: “Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Ninh Dạ vui vẻ: “Ta còn chưa tới nhờ ngươi giúp ngươi lại tới nhờ ta giúp?”
“Như ngươi nói thôi, hợp tác cùng có lợi. Chuyện này cũng tốt cho ngươi.”
“Nói thử đi.”
Lúc này Vương Sâm mới nói.
Hắn nhập môn sớm hơn Ninh Dạ một năm, bây giờ tâm pháp cơ bản đã lên tầng thứ bảy nhưng thực tế Vương Sâm còn tu luyện luyện vài bí pháp của Mộc Khôi tông, e rằng thực lực thật sự của hắn còn mạnh hơn Tàng Tượng đỉnh phong một chút.
Đương nhiên đây không phải trọng điểm,Trương Liệt Cuồng rọng điểm là khoảng thời gian vừa qua Vương Sâm đã rút ra kinh nghiệm xương máu, hắn cho rằng vấn đề lớn nhất của bản thân là không có sư thừa.
Không có sư thừa không chỉ mang ý nghĩa hắn không được chiếu cố thêm, quan trọng nhất là không có chỗ đựa.