Mục lục
Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94: Ma đói Lời cảnh sát kia vừa dứt, Lãnh Mạch đã nhảy vọt qua.

Tôi buông cảnh sát kia ra, không nghĩ ngợi gì xông qua cùng Lãnh Mạch.

Vừa vòng vào hẻm, đã nghe thấy tiếng súng, sau đó là tiếng hét của cảnh sát Thư Chấn: “Cái thứ đáng chết chúng mày, cút về cái nơi của chúng mày đi!”

Trong con hẻm dài, có ba cảnh sát nằm trên đấy, hai người đã không còn động tĩnh, còn một người vẫn còn hơi thở, cảnh sát Thư Chấn đang bảo vệ người ấy ở bên chân.

Đối diện với cảnh sát Thư Chấn bọn họ, có hai con ma tóc dài đang bò, móng tay cào trên đất, cào ra những dấu vết sâu hoắm, có thể thấy móng tay bẩn tới mức nào, hai con đều là nam, há to miệng, trong miệng toàn những chiếc răng sắc nhọn, mặt mày hung hãn, con ngươi lồi ra ngoài, kéo dài trên mặt, quân áo trên người rách rưới, lộ ra thịt bên trong, thịt đều đã thối rữa, bám từng mảng từng mảng trên người, còn có mảng rơi xuống đất, bò chậm vê phía cảnh sát Thư Chấn.

“Tránh ra.” Lãnh Mạch lạnh giọng hô một tiếng.

Thư Chấn ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mạch, nhìn thấy tôi, nhìn thấy Hàn Vũ đuổi theo, tuy không quen biết Hàn Vũ, nhưng ông ấy vẫn hét về phía chúng tôi: “Mấy người tới đây làm gì! Mau đi đi!”

“Cảnh sát Thư Chấn, tới bây giờ chúng cháu cũng không giấu chú nữa, chúng cháu là người có thể bắt ma!” Tôi chạy nhanh tới, mau chóng nói cho ông ấy biết, nhìn thấy người đàn ông mà ông ấy bảo vệ, lập tức sợ hãi hô lên: “Chú Cố Nham Tùng!”

Một cái chân của Cố Nham Tùng bị cắn đứt, máu tươi chảy ra, trên ngực ông ấy còn có vết cào rất lớn, vân đang chảy máu, tôi không nhịn được, nước mắt chảy ào ra: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì? Bọn cháu mới rời đi một lúc, làm sao lại, làm sao lại…”

“Để tôi” Hàn Vũ đi lên từ sau lưng tôi, ngồi xuống.

Thư Chấn vô cùng cảnh giác nhìn anh ta: “Cậu là ai?”

“Bác sĩ, người dưới tay tôi cần cầm máu” Đối diện với người bị thương nặng, Hàn Vũ không còn bộ dạng cợt nhả nữa.

Sau đó anh ta đứng dậy, đứng bằng vai với tôi, nhìn người chắn trước chúng tôi, đối mặt với hai con ma khủng bố như vậy, nhưng Lãnh Mạch vẫn bình tĩnh ung dung.

“Cố Nham Tùng nói, thân phận thần bí của hai người, chính là cái này?” Cảnh sát Thư Chấn nói với tôi.

Tôi lau nước mắt, gật gật đầu: “Xin lỗi cảnh sát Thư Chấn, bọn cháu vẫn luôn giấu chú, thực sự là có điều khó nói, chú Cố Nham Tùng biết thân phận của chúng cháu”

Cảm xúc trong mắt Thư Chấn thay đổi vô cùng nhanh, muốn ông ấy chấp nhận một chuyện hoàn toàn mới, trước đây ông ấy hoàn toàn bỏ qua và coi thường, chắc chắn sẽ rất khó.

Tôi hô lên với Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, đây là thứ gì vậy?”

“Ma đói” Lãnh Mạch không quay đầu lại trả lời: “Đưa những người này rời khỏi con hẻm trước đi, đánh nhau với ma đói ở trong hẻm, chúng ta không có lợi gì cả, chúng nó có thể đi xuyên tường”

“Được!” Tôi cố gắng khống chế cảm xúc của mình, hít hít mũi, xoay vê phía Thư Chấn: “Cảnh sát Thư Chấn, cháu biết chú còn nghi ngờ chúng cháu rất nhiều, nhưng mong chú hãy suy nghĩ cho những cấp dưới của mình, tạm thời nghe theo sắp xếp của Lãnh Mạch ạI!”

Thư Chấn im lặng nhìn tôi, mấy giây sau, ông ấy xoay người nâng Cố Nham Tùng dậy: “Đi, ra ngoài.”

Hàn Vũ cũng theo đó mà đứng dậy, quay đầu gọi tôi: “Đi theo tôi đi, đừng lo cho Lãnh lão đại, ma đói chết chắc rồi”

Tôi nhìn Lãnh Mạch một cái, cắn răng, hét một câu với tâm lưng anh ta: “Cẩn thận đấy!”

Lưng anh ta cứng lại, sau đó hung dữ với tôi như thường ngày: “Mau ra ngoài trước đi, nói nhảm cái gì!”

Tôi chạy tới bên cạnh Hàn Vũ, đi theo Hàn Vũ, Thư Chấn, rời khỏi con hẻm nhỏ.

Bên ngoài hẻm còn có sáu cảnh sát, có hai người đã suy sụp, ngồi trên đất không đứng dậy nổi, bốn người khác cũng coi như miễn cưỡng giữ vững ý chí, chạy tới đỡ lấy Cố Nham Tùng giúp Thư Chấn.

“Đi tới nơi thoáng đãng. Hàn Vũ nói.

Thư Chấn nhìn Hàn Vũ, không nói gì, ra lệnh cho những cảnh sát khác.

Hai người cảnh sát khác ngồi trên đất bị Thư Chấn đá vào mông, Thư Chấn không quan tâm bọn họ, dẫn chúng tôi đi, chắc hai cảnh sát kia cũng tỉnh táo lại, bò dậy đuổi theo chúng tôi.

Hàng người chúng tôi vòng ra từ phía đông của thôn, lại về tới chỗ trung tâm thoáng đãng của thôn lần nữa.

“Cẩn thận chút, đặt ông ấy xuống” Hàn Vũ chỉ huy hai người cảnh sát đặt Cố Nham Tùng xuống, biểu cảm nghiêm túc, không biết lấy đâu ra hộp cứu thương, đặt ở bên cạnh cầm máu cho Cố Nham Tùng.

“Hàn Vũ, chú Cố Nham Tùng thế nào rôi?” Chú Cố Nham Tùng chảy rất nhiều máu, sắc mặt vô cùng trắng, tôi lo lắng không chịu được.

“Giờ còn chưa rõ” Hàn Vũ trầm giọng: “Ông ấy bị móng tay của ma đói cào vào ngực, đã nhiễm độc, máu cũng không cầm được, rất nguy hiểm, mọi người chuẩn bị †âm lí thật tốt, trừ khi có máy bay trực thăng đáp xuống trước mặt chúng ta, đưa ông ấy tới bệnh viện thành phố làm phẫu thuật, nếu không, tỉ lệ sống sót của ông ấy, rất thấp.

Tỉ lệ sống sót của ông ấy, rất thấp.

“Hàn Vũ, không phải anh là bác sĩ nổi tiếng lẫy lừng sao? Anh nhất định phải cứu ông ấy!” Tôi gấp lên, nghẹn ngào cầu xin Hàn Vũ: “Cần làm gì, tôi đều đồng ý làm!”

“Thêm tôi nữa” Thư Chấn đi tới bên cạnh tôi: “Ông ấy là cấp dưới có năng lực của tôi, hơn nữa còn là anh em của tôi, nếu như lấy mạng tôi đổi cho ông ấy, tôi cũng bằng lòng”

“Tôi cũng bằng lòng!” Một người cảnh sát đứng ra, sắc mặt tuy vẫn còn kinh sợ, nhưng ánh mắt rất kiên định: “Đội trưởng Cố vì chúng tôi mới bị….thứ kia cắn đứt chân, mạng của tôi do ông ấy cứu, tôi bằng lòng lấy mạng đổi mạng!”

“Các cậu…khụ khụ” Cố Nham Tùng gian nan ho hai tiếng: “Đừng làm chuyện điên rồ, mạng của tôi như thế nào, cứ để ông trời quyết định đi”

“Chú Cố Nham Tùng…” Tôi lập tức ngồi xuống bắt lấy tay ông ấy: “Chú nhất định phải cố gắng! Hàn Vũ là bác sĩ nổi tiếng lẫy lừng ở Minh giới, anh ấy nhất định có thể cứu chú mài”

Tôi không quan tâm những người đằng sau khi nghe tới hai từ “Minh giới” thì hoảng sợ tới mức nào, tôi chỉ biết, lúc đầu Tiểu Mỹ nhờ cậy tôi nhất định phải chăm sóc bố cô ấy thật tốt, mà bây giờ…

“Cứu mạng người, tôi sẽ cố gắng hết sức”’ Hàn Vũ nói: “Chỉ là, ông ấy..”

Lời phía sau, Hàn Vũ không nói nữa.

Nhưng chúng tôi đều hiểu, tình huống lúc này của Cố Nham Tùng rất nguy hiểm.

“Mọi người nhìn xem!” Một người cảnh sát đột nhiên chỉ vào một chỗ nào đó rồi hô lên.

Chúng tôi nhìn theo anh ta, ở phía xa, ngay phía đông, trên nhà đóng một lớp băng dày.

“Rõ ràng là mùa hè, sao lại đóng băng được?” Một cảnh sát khác lên tiếng.

Thư Chấn nhìn về phía tôi.

Tôi cũng nhìn Thư Chấn: “Cảnh sát Thư Chấn, chú đừng lo lắng chuyện về con ma, bây giờ mau chóng liên lạc nhân viên ở bên ngoài đi”

Chắc Thư Chấn có thể hiểu được băng này do Lãnh Mạch tạo ra, không nói gì, bảo một cảnh sát gọi điện cho người bên ngoài.

Cũng kì lạ thật, rõ ràng đầu thôn cách chỗ chúng tôi không xa, từ chỗ này nhìn qua, lại không nhìn thấy cảnh sát và xe ở bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK