Mục lục
Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 730: Căn phòng máu

Tôi không nghĩ mình nổi tiếng thế đâu?

“Xin ngài tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng bị ép thôi!” Binh lính quỳ xin tôi không còn chút ý chí chiến đấu nào.

Lưu Nguyệt cũng đã đuổi kịp, đứng sau châm biếm: “Trời ơi Đồng Đồng giỏi quá, binh lính gặp lại cô đã sợ đái ra quần, cô ngày càng khủng bố rồi đấy”

Tôi vừa buồn cười vừa bất lực: “Đừng trêu tôi, cô không thấy trước đó chúng tôi bị Lạc Nhu hành hạ thê thảm cỡ nào đâu”

“Giờ sao đây? Cô định tha cho những binh lính này à?” Lưu Nguyệt hỏi Tôi nhìn bốn binh lính dập đầu xin tha trước mặt.

Chớp mắt chiến khí cắt xoẹt cổ bốn binh lính.

Máu bắn ra ngoài, bốn tên lĩnh ngã ra đất.

Dì Tống hét inh ỏi: “Á! Máu! Chết người rồi! Họ đã xin tha như thế mà sao chúa vẫn giết họ!”

“Chiến trường khốc liệt anh lừa tôi gạt làm gì có đúng sai. Nếu xin tha giữ được một mạng người vậy sao những tên lính này không tha cho người dân khi người dân xin xỏ?” Tôi vô cảm kéo dì Tống đứng dậy: “Huống hồ lỡ như tha cho chúng, chúng báo tin cho Lạc Nhu thì sao? Dì có chắc họ không nói gì không? Dì cần cái mạng mình hay muốn thương hại mạng kẻ khác?”

Dì Tống nhìn tôi như nhìn quái vật: “Không ngờ Đồng Đồng chúa… cũng là một kẻ độc ác”

Những con người ở tầng lớp quý tộc này được ăn ngon mặc ấm không biết mùi khói lửa thuốc súng sẽ không hiểu cách làm việc của tôi, mà tôi cũng không cần họ hiểu.

Lưu Nguyệt mở balo ra, trong balo của cô ấy có rất nhiều thứ kỳ lạ. Cô ấy lấy một cái hộp, trong hộp là một con cố trùng. Cô ấy đặt cổ trùng xuống đất và con cổ trùng biến mất ngay lập tức.

“Sao chúng ta theo được tốc độ này..” Tôi hoang mang.

“Đồ ngốc, cái con chạy là con cái đi dò mùi, chúng †a vân còn con đực ở đây nữa” Lưu Nguyệt lại lấy một cái hộp khác đặt cổ trùng vào lòng bàn tay: “Cổ trùng đực có thể định vị còn con cái thì không nên chúng ta chỉ cần đi theo con đực là được”

Tôi lại cảm thán, tộc Dược Sư đúng là một chủng tộc kỳ lạ.

Con đường mà cổ trùng đực dân chúng tôi đi làm tôi càng đi càng thấy quen…

Khi chúng tôi quay lại phòng ngủ của Lạc Nhu, cổ trùng đực dừng lại ở trước con gấu bông của Lạc Nhu là cả tôi và Lưu Nguyệt cùng cạn lời.

“Dì không vào nữa đâu!” Dì Tống hét: “Dì vào có khác nào tự chui đầu vào ro? Minh Vương Lạc Nhu và Tống Lăng Phong ở trong đó, chúng ta đi vào có khác nào chịu chết?”

Tôi xác nhận lại mức độ chính xác của cổ trùng với Lưu Nguyệt. Lưu Nguyệt bảo rất chính xác, chắc chản kiếm thần ở trong không gian đó.

Đến giờ này phải vào trong nếu muốn lấy được kiếm thân.

“Bi thôi” Tôi nói với Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt gật đầu.

“Dì không đi!” Dì Tống lùi ra sau: “Dì không muốn bị nhốt trong bong bóng nước nữa, dì xin các cháu đấy!”

“Nếu dì đợi ở đây nhỡ Lạc Nhu và Tống Lăng Phong quay lại vậy chắc chắn dì sẽ bị họ giết ngay lập tức. Dù phải đi với chúng cháu, chí ít chúng cháu còn bảo vệ dì chứ. Dì nghĩ dì được chọn à?” Tôi nhìn bà ta.

Dì Tống nghẹn họng.

“Kệ bà ta đi, dẫn bà ta theo chỉ mệt mình, cho bà ta đợi ở đây” Lưu Nguyệt nói Dì Tống không nói gì.

Tôi cũng không muốn giữ nên cầm con gấu lên chuẩn bị mở khoá bước vào không gian.

“Dân dì theo với Dì Tống chạy lại ở khoảnh khắc cuối cùng.

Tôi thờ dài dân bà ta theo, chúng tôi lại chui vào trong cái cúc.

Lần này chúng tôi vào trong một không gian riêng.

Tôi đã bảo Lục Quy trốn, dì Tống cứ câm ống tay áo tôi làm tôi hơi phiền, cố gắng thoát khỏi bà ta Lưu Nguyệt chạy đến trước cửa huyên hoặc, gọi tôi: “Mau lên Đồng Đồng!”

Tôi chạy qua, dì Tống cũng đuổi theo tôi không rời tôi một bước.

“Tư chất của người nhà họ Tống này cũng chẳng có gì” Lưu Nguyệt cười miệt: “Trước khi cô đến mấy người phụ nữ bị nhốt trong ngục suốt ngày bêu rếu cô.

Gì mà bảo cô là con riêng, bảo cô chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tống. Đến lúc cô cứu họ, họ lại đội cô lên đầu, đúng là ngứa hết cả mắt”

Dì Tống cúi găm mặt: “Đó là vì cô tưởng con bé và Tống Lăng Phong cùng phe nên..”

“Làm chuyện chính đi.” Tôi ngất lời dì.

Nói thẳng ra thì ngoài Tống Tử Thanh, tôi chẳng có chút tình cảm nào với những người nhà họ Tống này chứ đừng nói là ghét. Tôi cứ mặc họ thích nói gì thì nói thôi.

Đi qua một lùm cây và tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ thấy Lạc Nhi và Tống Lăng Phong vân đang chuẩn bị chiến đấu. Nhưng khi chúng ta quay lại khu vực có bong bóng nước, ở đó không có một ai. Lạc Nhu và Tống Lăng Phong không ở đó, Lãnh Mạch cũng không.

Không biết Lãnh Mạch có bị thương không, không biết tình hình sau khi chúng tôi đi thế nào, giờ không phải lúc để ý đến những cái đó.

“Bên này Đồng Đồng” Lưu Nguyệt gọi.

Tìm thấy kiếm thần rồi chúng tôi sẽ tập hợp với Lãnh Mạch ngay, đành phải đợi đến khi đó rồi hỏi Lãnh Mạch thôi.

Bên trái khu vực đất trống này có một lối đi giấu rất kỹ, chúng tôi sẽ không tìm thấy nếu không có cổ trùng dẫn đường.

Cuối lối đi có cánh cửa, mở cửa vào thôi mà mùi máu tanh tưởi đã xộc thẳng vào mũi.

“Mùi gì thế này, khiếp chết được!” Dì Tống là người không chịu nổi đầu tiên, bịt miệng mửa sang bên cạnh.

“Mùi người chết” Lưu Nguyệt nhìn tôi.

Tôi ngưng tụ kiếm băng, nhăn mày: “Mùi máu tanh tưởi đến mức độ này e là xác chết thành gò. Cẩn thấy đấy, tôi đi trước cô đi theo tôi”

Lưu Nguyệt gật đầu.

Dì Tống đứng ngoài không vào, ở đây không có sát khí tôi cũng không lo cho bà ta. Cứ vậy tôi và Lưu Nguyệt đi vào bên trong.

Mùi máu rất nồng, rất gay mũi. Mặt đất loang lổ vết máu, những vệt máu lê dài vòng qunah trên đất rồi kéo vào bên trong. Bức tường cũng có máu, máu băn tung †oé trên tường trông vô cùng hãi.

Cổ trùng đưa tôi và Lưu Nguyệt đến trước một cánh cửa nhỏ. Bông nhiên cổ trùng nhảy khỏi tay Lưu Nguyệt và chui qua khe cửa.

“Là ở đây” Lưu Nguyệt rất nghiêm túc: “Mùi của quần áo của Tống Mộc Âm… Toả ra từ đây”

Tôi cũng nghiêm mặt.

Có vẻ như đây là nơi giết người mà mùi của Tống Mộc Âm lại ở đây, e là…

Tôi mở cánh cửa dính máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK