Chương 134: Thuật xuyên tường
Tôi đang nói chuyện với hồn ma, Tống Tử Thanh không hề nhìn thấy hồn ma, co người ở bên cạnh tôi, không dám nói gì cả.
Dường như bà lão này sớm đã biết sẽ có một ngày phong ấn sẽ được phá giải, đối mặt với người lạ là chúng tôi, rất bình tĩnh, cũng có thể là bà ấy sớm đã nhìn thấu tất cả, chậm rãi, kể tất cả mọi chuyện cho tôi.
Bà lão tên Hoàng Quyền, gả cho Trần Đào đã hơn ba mươi năm, sinh ba người con, con cả Trần Tùng, con thứ hai Trần Mỹ, con út Trần Chỉ, Trần Tùng có một đứa con gái đáng yêu, tên là Hoan Hoan. Vốn dĩ gia đình bọn họ rất hoà thuận, nhưng tới một ngày, Hoàng Quyên phát hiện Trần Đào giấu một bí mật dưới lòng đất.
Trần Đào vấn luôn ở trấn Thái Châu, không muốn theo con cái tới thành phố Tương, bởi vì con cái không biết thực ra Trần Đào giấu ở dưới lòng đất, bán ma túy.
Ở dưới lòng đất này, là nơi Trần Đào tích trữ ma túy.
Nói rồi, bà lão chỉ một bức tường: “Hai người đập vỡ tường đi.”
Tôi truyền đạt lời của bà lão cho Tống Tử Thanh Tống Tử Thanh đi đập vỡ tường, đúng thật, trong tường là từng túi ma túy trăng trắng, Tống Tử Thanh kinh ngạc không khép miệng lại được: “Đây…không ngờ Trần Đào lớn tuổi như vậy rồi, lại còn buôn ma túy!”
Không những vậy, bà lão Hoàng Quyên nói, sau khi bà ấy phát hiện Trần Đào buôn ma túy, từng khuyên răn Trần Đào, bảo ông ta hãy buông tay, còn nói rằng sẽ không tố cáo Trần Đào, Trần Đào ngoài mặt thì đồng ý, nhưng lại âm thầm bỏ thuốc Hoàng Quyên, Hoàng Quyên trúng độc chết, ông ta ném thi thể của bà ấy xuống tầng hầm. Không có mùi thi thể phân hủy là vì Trần đào lắp một cái quạt thông gió ở ngay chỗ cửa tầng hầm, thổi hết gió ra ngoài, tán ra hết trong không khí, gần như không có ai phát hiện.
Hoá ra là vậy, cho nên chỗ cổng sắt ở sân, tôi mới cảm thấy gió to như vậy.
Bà lão lại nói, Trần Đào giết người, chắc trong lòng có chút sợ hãi, không biết tìm một đại sư từ đâu tới, vẽ một tấm bùa, phong ấn thi thể của bà lão, không cho linh hồn của bà lão thoát ra, chắc Trần Đào cảm thấy ông ta giết bà lão, bà lão sẽ biến thành quỷ tới hại ông ta.
“Thực ra tôi không hề nghĩ tới mấy cái này.”
Bà lão lắc đầu bất lực: “Tôi vốn dĩ chỉ muốn khuyên ông ấy hãy từ bỏ mà sống thật tốt, ông ấy lại giết chết tôi, tôi cũng không muốn trả thù ai cả, đây có lẽ, là báo ứng của tôi và ông ấy.”
Chắc bà lão không biết chuyện giữa con cái mình, tôi cũng không nói, không muốn bà lão phiền lòng thêm.
“Bà ơi, bà biết làm thế nào để ra khỏi chỗ này không?” Bây giờ tôi khá quan tâm vấn đề này: “Trần Đào nhốt chúng cháu dưới này rồi, chắc chắn cửa vào và cửa ra đều bị khoá, chắc ông ta muốn chúng cháu chết đói dưới này, muốn chúng cháu chết ở đây.”
“Ngoài cửa ra và cửa vào, tôi không biết chỗ nào khác.” Bà lão nói xong, vẫy vẫy tay với chúng tôi: “Cảm ơn hai người đã giải phóng linh hồn tôi, bây giờ, cuối cùng tôi không còn bị nhốt ở nơi nhỏ bé này nữa, giữ lại hồi ức chỉ khiến bản thân đau thêm, tôi phải đi rồi, đi đầu thai lần nữa, làm người lần nữa.”
Tự mình giữ lấy hồi ức, không ngừng lặp lại những cảnh tượng đau khổ nhất, người chồng mà mình yêu sâu đậm dùng dao đâm vào thân thể mình, từng nhát từng nhát, dừng lại ở trong tim, tình cảm hơn ba mươi năm, lại không bằng một gói ma túy lạnh lẽo.
Lòng người, có nhiều lúc, còn lạnh hơn cả băng.
“Bà ơi, tạm biệt” Tôi nói lời tạm biệt với Hoàng Quyên.
Bà lão cười với tôi, nụ cười không chút oán hận, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy cực kì yêu Trần Đào, cho dù chính tay Trần Đào giết chết bà ấy, bà ấy cũng không muốn không nỡ oán hận Trần Đào dù chỉ một giây.
Mà Trần Đào, lại vì sợ bà ấy biến thành ác quỷ tới hại ông ta đến cả đầu thai cũng không cho bà ấy đi, vợ chồng chung chăn chung gối hơn ba mươi năm, bây giờ xem ra, cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Bà lão đi rồi.
Tôi kể chuyện bà lão nói với tôi cho Tống Tử Thanh nghe Tống Tử Thanh chửi Trần Đào không phải con người, nhưng bây giờ không phải lúc chửi người, vấn đề bây giờ là…chúng tôi ra ngoài thế nào đây?
Tống Tử Thanh đi một vòng quanh tầng hầm cũng không tìm thấy lối ra, hình như Trần Đào đã quyết định giết chết tôi và Tống Tử Thanh, không lâu sau, cửa thông gió ở chỗ quạt gió nơi cửa ra bị chặn lại, dưới tầng hầm không còn không khí nữa, không cần đợi chúng tôi đói chết, rất nhanh chúng tôi sẽ thiếu oxy mà chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí càng ngày càng loãng, tôi đã xuất hiện tình trạng hô hấp khó khăn, ngồi dựa vào tường: “Tống Tử Thanh anh mau nghĩ cách đi!”
Tống Tử Thanh ngồi bên cạnh tôi, rũ mắt, một lúc vân không nói gì, không biết anh ta đang nghĩ gì nữa.
Hô hấp ngày càng khó khăn, tâm mắt tôi trở nên mơ hồ, tự giễu kéo khoé miệng: “Tôi còn cho rằng cuộc đời tôi vẫn còn có thể tiếp tục thêm một thời gian, tôi còn cho rằng đời tôi sẽ chết dưới tay của quỷ, không ngờ rằng, tôi mới bắt đầu cuộc sống mới này, lại bởi vì thiếu oxy mà chết, cũng nực cười thật.”
Tống Tử Thanh vẫn không nói gì, lúc thế này, anh ta lại trầm lặng không chịu đượ!
c Tôi đã sắp hôn mê rồi, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, tôi cảm thấy Tống Tử Thanh kéo lấy cánh tay tôi, tôi dùng chút sức lực cuối cùng nâng mắt lên, anh ta nâng tôi dậy, cả người tôi đã không còn sức lực gì nữa, đến cả mặt anh ta cũng không nhìn không rõ, anh ta khoác tay tôi lên vai, tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, anh ta dùng một tay khác cho lên miệng cắn, ngón tay chảy máu, vẽ lên tường cái gì đó, miệng anh ta đọc những thứ tôi cũng không nghe rõ, sau đó tôi nhìn thấy một luồng sáng trắng bắn từ trong tường ra, suýt nữa chói mù mắt tôi.
Tống Tử Thanh cõng tôi, thế mà lại đi vào trong bức tường này!
Tôi đây coi như là xuyên tường hả?
Không đúng!
Tống Tử Thanh!
Vì sao anh ta lại biết loại pháp thuật này?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, chúng tôi đã xuất hiện trên mặt đất, quay lại sân nhà Trần Đào lần nữa, lại có được không khí, Tống Tử Thanh thả tôi xuống đất, tôi hít mấy hơi thật sâu, oxy đi vào trong cơ thể tôi, trái tim lại trở về nhịp đập bình thường, máu lại tiếp tục chảy.
Tôi ngẩng đầu, Tống Tử Thanh đang đứng, lưng đối diện với tôi, nhìn về nơi xa xăm.
“Tống Tử Thanh, rốt cuộc anh là ai?” Tôi hỏi anh ta: “Vì sao anh lại biết loại pháp thuật này?”
Ánh sáng này là pháp thuật dựa vào cắn rách ngón tay mà có thể xuyên tường, cho dù tôi không hiểu cái thế giới liên quan tới quỷ quái này, nhưng chí ít cũng hiểu một chút, chắc chắn không hề đơn giản!
Sức lực tôi hồi phục rồi, từ từ đứng dậy, khẽ vỗ Tống Tử Thanh từ đằng sau: “Tống Tử Thanh, anh không hề sợ hãi như vẻ bề ngoài, anh còn giấu một thân phận khác, có đúng không?”
Anh ta xoay người lại, trên mặt lại là nụ cười vô hại mà tôi quen thuộc: “Cô nói cái quái gì vậy, cái tôi vừa dùng chỉ là một thuật phòng thân nho nhỏ mà ông nội dạy tôi thôi, gì mà tôi giấu một thân phận khác? Cô làm thám tử tới nghiện rồi à!”
Tôi không tin chút nào cả, đang muốn hỏi tiếp, sau lưng mang lên một giọng nói.
“Tiểu Thanh, cô bé này là bạn bè, không cần giấu cô ấy nữa”