Chương 435: Chúng ta làm hòa đi
Sau khi làm xong, Lãnh Mạch lấy áo tắm bọc tôi lại, ôm lên đùi anh, võ võ lên lưng tôi, ánh mắt tôi đã nhìn vào khoảng không một thời gian rất lâu, sau đó mới dần dần tập trung lại, anh nhìn thấy tôi đã hoàn hồn lại, mới nói: “Lát nữa anh đi đổi lại băng vải cho em”
Tôi ngơ ngác mà cúi đầu, vết thương trên lưng khó lắm mới đỡ hơn một chút lại muốn nứt ra rồi.
“HÌnh như sức khỏe em đã tốt lên không ít, hôm nay không ăn thuốc của Hàn Vũ, mặt em cũng chỉ tái nhợt đi chút mà thôi” Lãnh Mạch lại đến nâng mặt tôi.
Đầu tôi vân còn mông lung.
Anh cười nhẹ, vuốt mũi tôi: “Vật nhỏ, vẫn còn chưa hoàn hồn lại từ việc thoải mái lúc nấy sao?”
Tôi giật mình, cuối cùng não chết máy cũng khôi phục lại tỉnh táo, trong vài phút liền bạo phát: “Lãnh Mạch anh không phải là một người đàn ông!
Anh thừa dịp tôi bị nước nóng làm tê liệt mà bắt nạt tôi! Vui lắm sao hả? Vui lắm sao hả?!”
“Vui lắm.” Hình như anh đã đoán được là tôi sẽ nổi cáu, chậm rãi mà trả lời tôi: “Em cấm dục tôi lâu như vậy, đương nhiên tôi không thể khống chế rồi”
“Xùy! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Tôi tức giận mà đứng lên muốn đi, nhưng chân lại mềm nhũn, ngã về phía trước.
Lạch Mạch lại ôm tôi về trên đùi anh: “Đừng làm loạn, nghỉ ngơi một lát rồi đi, Lạc Nhu đã rời đi rồi”
Không nói Minh Vương còn được, nói đến liên làm tôi tức giận, mở miệng mà muốn chửi, anh lại cướp lời tôi nói: “Anh chưa từng hôn sâu với Lạc Như, lúc anh mượn cớ để rời đi cô ta cứ bắt anh hôn cô ta trước mặt mọi người, cô ta vừa để anh rời đi, anh liền một lòng một dạ mà đến tìm em, nên tùy tiện mà hôn cô ta một cái, cô ta thổi phồng lên thôi.”
“Tôi không nói đến chuyện đấy!” Ai muốn nghe chuyện dây dưa chán ngắt của anh và Minh Vương cơ chứ: “Tôi nói là rõ ràng vừa nấy Minh Vương xuất hiện thì anh liền muốn làm loại chuyện đó! Lỡ như Minh Vương phát hiện ra thì sao hả?! Còn vứt Sỉ Mi ở bên ngoài, lỡ như Sỉ Mi gặp chuyện gì thì sao?”
“Sao em cứ quan tâm tên đàn ông đáng chết đấy làm gì!” Lãnh Mạch giận rồi.
Tôi dùng sức mà lau mắt: “Bởi vì tôi đã đồng ý với Lão Quỷ, sẽ chăm sóc tốt con trai của ông ấy!
Nếu như Sỉ Mị xảy ra chuyện gì không may, tôi làm sao mà nói năng với Lão Quỷ được!”
Lãnh Mạch trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt hòa hoãn: “Ô, hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng em thích anh ta”
“Tôi không muốn nói linh tỉnh với anh!” Tôi đẩy anh ra, đứng dậy khỏi đùi anh, chân vẫn có chút nhữn, nhưng vân cố găng đứng vững, bước nhanh ra ngoài, nhưng anh lại ôm lấy tôi từ phía sau, tôi giấy dụa: “Bỏ ra, Lãnh Mạch!”
“Vật nhỏ à, em tha thứ cho tôi đi” Anh không buông tay, còn dùng giọng nói rất ướt át mà nói: “Có câu gọi là dù hận thù có sâu thì chỉ cân gặp nhau sẽ biến mất, vừa nãy cơ thể em không hề chống cự lại tôi, em cũng đừng chống cự tôi nữa, chúng ta làm hòa đi”
Cái gì mà dù hận thù có sâu thì chỉ cần gặp nhau sẽ biến mất?! Đây là cái câu quái quỷ gì vậy hả, hả?!
“Tôi đã nói rôi đây không phải là vấn đề tha thứ hay không tha thứ!” Tôi lớn tiếng thở mạnh mà hét lên.
“Cho dù là vấn đề gì đi nữa, chỉ cần làm hòa với tôi là được” Lãnh Mạch lại ôm thật chặt tôi từ phía sau: “Em đừng tra tấn tôi nữa, tra tấn cho tim tôi đã vỡ thành mảnh rồi, không tin thì em xem xem?”
“Khỏi cần! Vỡ thành mảnh thì anh cứ dùng keo 502 dán lại là được rồi!” Tôi đang tức giận, tim lại hoảng loạn, không muốn cùng anh dây dưa vấn đề này nữa, vùng ra khỏi anh, chạy đến mà mở cửa của phòng nghỉ ra.
Si Mi đứng ngoài cửa, trên người không có nước, không biết là anh ta đã đứng đây bao lâu rồi.
Tôi dừng bước lại.
Lãnh Mạch theo sau cũng dừng lại, nhìn nhau với Sỉ MÍ.
Si Mị nhìn chăm chằm vào tôi, ánh mắt phun ra lửa.
Tôi cúi đầu, ôm lấy mình, Lãnh Mạch để lại nhiều dấu đỏ trên cổ, cánh tay các kiểu của tôi như vậy, phòng lại cách âm rất kém, tôi không tin là Si Mị không biết vừa nãy tôi và Lãnh Mạch đã xảy ra chuyện gì.
“Đồ ngốc, em cho tôi một lời chính xác đi, em muốn ở bên cạnh người đàn ông này sao?” Cuối cùng Sỉ Mị cũng mở lời.
Tôi trầm mặc.
Sỉ Mị hít sâu một hơi, mạnh mẽ mà năm lấy bả vai tôi: “Đồ ngốc, em nghe cho rõ lời của ông đây, cho dù em có xác định muốn ở bên cạnh người đàn ông đó, ông đây cũng không từ bỏ việc theo đuổi em đâu! Thật sự không biết là tên đàn ông đáng chết này có chỗ nào tốt! Chẳng lẽ em chưa nghe nói trước đây Minh Vương đã nói thế nào sao?! Anh ta đang lừa dối em trắng trợn em không thấy hay sao, hả?! Em còn cho anh ta đụng chạm, em cũng không phản kháng, hả?!”
Tôi vẫn trâm mặc, tôi và Lãnh Mạch đã làm rồi, đây là sự thật, không thể phản bác cũng không thể giải thích được.
“Suối nước nóng có tác dụng tê liệt thân kinh, cô ấy bị tê liệt rồi, không phải là cô ấy muốn bị tôi đụng chạm, không phải là cô ấy không phản kháng.” Làm người khác kinh ngạc chính là, Lãnh Mạch lại giải thích thay tôi! Lãnh Mạch, thế mà lại giải thích cho Sỉ Mị thay cho tôi!
Thế giới này thay đổi rồi sao?!
“Tác dụng tê liệt?” Sỉ Mị nhíu mắt, có lẽ đang hồi tưởng lại, cuối cùng cảm giác được không thích hợp, kéo tôi sang bên cạnh anh ta, nói với Lãnh Mạch: “Tên đáng chết này, Lãnh Mạch, anh thật đê tiện!”
Tôi không thể ngăn cản được hai người họ cấu xé nhau, chỉ có thể lui về một bên.
Suối nước nóng này đúng như lúc trước Lãnh Mạch đã nói, có thể hạn chế năng lực, cho tới bây giờ Hồng Hồng vẫn chưa tỉnh lại, có vẻ Lãnh Mạch và Si Mị cũng không thể sử dụng được pháp lực, nhưng mà bọn họ thường xuyên đánh lộn mà không dùng pháp lực, phòng nghỉ suýt thì bị bọn họ đánh sập, tôi mới bị Lãnh Mạch dày vò, cơ thể rất mệt, không sức đâu mà quản lý bọn họ, nghĩ giờ mà quay lại bẻ nước nóng mà ngâm thêm một lát thì sẽ rất tốt cho vết thương, nên lại quay trở vê suối nước nóng.
Minh Vương Lạc Nhu không biết là đã đi đâu, còn vô cùng cẩn thận.
Tôi ngâm người vào suối nước nóng, chỉ trừ lại đầu ở bên trên, lần này tôi không dám ngủ nữa.
Sương mù lượn lờ bên cạnh người tôi, vốn dĩ nước ấm đã dê làm cho buồn ngủ, lại còn thêm cả tác dụng tê liệt, mí mắt của tôi có chút không chống đỡ được nữa rồi “Cứu mạng…” Đột nhiên có một giọng nói mờ ảo truyền đến tai tôi.
Tôi bừng tỉnh, đứng dậy khỏi suối nước nóng, nhìn ra xung quanh, Lãnh Mạch và Si Mị còn đang gây lộn trong phòng nghỉ, bể tăm riêng tư này đã được chúng tôi bao hết rồi, chắc sẽ không có ai nữa đâu.
Chẳng lẽ là ảo thính?
Tôi nghi ngờ mà ngồi xuống bể một lần nữa.
“Cứu tôi… Giọng nói lại vang lên!
“Ai?” Tôi gọi một tiếng.
Nhưng không có ai trả lời.
Ở giữa bể bỗng nổi lên bọt nước, những chỗ khác đều không có, rất kỳ quái, tôi chậm rãi đi qua đó, ngồi xổm xuống, tôi chạm vào một bọt nước trong đó, nhưng bọt nước này không hề bị đâm vỡ.
Dưới đáy suối nước nóng này có gì sao?
Sau khi tôi đến giữa bọt nước đang nổi ở giữa bể, nước suối trong veo như vậy, nhưng kỳ lạ là không thấy gì hết, suy nghĩ một lát, tôi đưa tay vớt nước dưới đáy suối nước nóng lên.
Đúng lúc này, một cô khí cực mạnh bắt được chân tôi, tôi không kịp chuẩn bị, bị kéo xuống đáy nước, muốn gọi Lãnh Mạch, nhưng một lượng nước lớn lại tràn vào miệng, sau đó, tôi lại đi xuống dưới đáy nơi bọt nước nổi lên!
Rốt cuộc là cái quái gì vậy!
Tôi bị ném lên sàn, khủy tay bị va chạm mà đau đớn, tôi chống tay đứng lên, nhìn ra xung quanh.
Đây là một căn phòng kính, trong góc căn phòng còn đặt một chiếc quan tài màu vàng.