Chương 392: Thử bắt đầu lại từ đầu
Yên tĩnh, sự yên tĩnh-của băng tuyết ngập trời, vốn dĩ bầu trời trong xanh, chớp mắt mây đen giăng kín.
Lãnh Mạch là người hùng mạnh đến mức có thể thay đổi thời tiết.
“Chuyện gì xảy ra?” Giọng nói của Tôn Viên Phàm vang lên bên trong/ Lãnh Mạch nhìn tôi lần cuối, sau đó biến mất, rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh biến.mất một cách quỷ:.dị.
Bình tĩnh trước cơn bão sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn trời một chút.
Thì tính sao? Không được thì chết một lần thôi, có gì phải sợ?
“Sỉ Mị, có lẽ anh nói đúng.” Tôi qúay người, nhìn về phía Sỉ Mi.
Anh ta nghiêng đầu chờ tôi nói câu tiếp theo.
“Không cân lãng phí tình cảm và thời gian trên người Lãnh Mạch như vậy, thử tiếp nhận tình cảm của những người khác, có sẽ cuộc đời sẽ đặc sắc hơn.”
Si Mị nháy mắt vui mừng nhướng mày: “Nói như vậy, em đồng ý thử với tôi?”
Thử xem sao…
Tôi nhăn mũi, ưu sầu cụp mị, tỏ ra xốc nổi: “Khoảng cách khó quá à khoảng cách khó qua, có lẽ anh cần thang trời một trăm năm này để đi qua đấy”
“Nói như vậy em gián tiếp đồng ý.” Một tay Sỉ Mị kéo tôi vào fròng ngực, ôm chặt: “Chỉ cân em bằng lòng để tôi đi vềphía em, mặc kệ một trăm năm hay hai trăm năm, tôi đều bảng lòng từng bước một dựng thang trời để vượt đua khoảng cách.
Tôi cười, cũng khống để Si Mị nhìn thấy sự bi thương chợt lóe trong tôi.
Lãnh Mạch…
Tôi vô cùng thất vọng về anh.
Xuyên qua bả vai Sỉ Mị, tôi rìn thấy Tôn Viên Phàm đứng trong phòng, bình tĩnh đứng nhìn chúng tôi.
Tôi dời mắt sang chỗ khác.
Thứ tình cảm này đã không băng lòng bắt đầu, vẫn đừng để người khác ôm hy vọng được không, nếu không một khi lún sâu vào tình cảm thì sẽ rất hại người.
Si Mị vẫn chưa ôm thỏa mãn, nhất định phải hôn được tôi, anh ta bị tôi đẩy ra, cảnh cáo anh ta trước khi vượt qua khoảng cách thì không cho phép chạm vào tôi, anh ta đau khổ lê bước chân đi theo sau tôi tiến vào phòng Tôn Viễn Phàm: “Vậy phải đợi tới khi nào? Chờ đến lúc đó có lẽ tôi cũng muốn ế ẩm rồi”
Con hàng này, một lời không hợp liền bắt đầu nổi bão, tôi không để ý tới anh ta.
Nhà Tôn Viễn Phàm hôm nay không có ai, anh ấy nói cha mẹ‹anh ấy đều ra ngoài nghĩ cách, tôi hỏi tình huống em gái anh ấy, anh ấy nói vấn như trước kia, không có chuyến biến tốt đẹp, Đồng Họa nơi đó cũng không tìm thấy manh mối gì tốt, chúng tôi chỉ có thể gửi gắm hy vọng lầnnữa ở đây.
Mở cửa phòng, một mùi hương hôi thối xông vào mũi, tôi che mũi: “Mùi gĩ đây? Trước đó hình như cũng không có mùi như vậy.”
“Tối hôm qua đột nhiên có, chúng tôi cũng không biết mùi từ đâu, tìm rất lâu, có l#à từ trên người Xảo Xảo truyền tới.” Tôn Viễn Phàm nói, Tôi nhìn về phía Tôn Xảo Xảo, tỉnh huống của cô ấy càng kém, trên mặt đều xuất hiện từng;nốt ban màu đen, Si Mị nói đó là dấu hiệu trước khi người ta sắp chết, cô ấy bị thi hành tử chú rồi, nhưng kRông tìm được người thi triển pháp thuật, Tôn Xảo Xảo sẽ khó giữ được tính mạng.
Sau khi Tôn Viễn Phàm nghe được thì quỳ rạp xuống đất khóc lóc cầu xin chúng tôi nhất định phải cứu em gái, đường đường là đàn ông lại quỳ xuống khóc lóc, chuyện này khiến người ta không nố, tôi vội vàng kéo cậu ấy lên: “Trước mắt cậu đừng có vội, chúng tôi phải tìm được manh mối mới có thể cứu được em gái cậu, cậu nhớ lại một chút xem giữa em gái cậu và Đồng Họa phải chăng có khúc mắc gì.”
“Chuyệngiữa hai người họ thực ra tôi vẫn không rõ lắm, chẳng qúa có một lần tôi đi đón Xảo Xảo, thấy con bé đang cãi nháu với Đồng Họa, có nhắc tới tên tôi, Xảo Xảo còn nói gì ấý.như người như Đồng Họa vốn không xứng với tôi, còn nói tôi có người thích; là chị của Đồng Họa, còn nói chị của Đồng Họa tốt hơn Đồng Họa mấy ngàn lần” Tôn Viễn Phăm cố gắng nhớ lại: “Lúc ấy tôi cứ cho rằng là hai đứa trễ đùa giỡn nhau, dù sao hai người tuổi mới bao lớn, sao.,biết được cái gì gọi là thích, tôi không để trong lòng, sau ày Xảo Xảo lại làm hòa với Đồng Họa, hai người hẹn đi Nhật Bản chơi, nửa đường lại không xảy ra việc gì.”
Tôn Xảo Xảo và Đồng Họa cãi nhau một trận? Còn kéo tôi và Tôn Viễn Phàm vào?
Tôi nghĩ đến ngày hôm đó về nhà, lúc Đồng Họa nhìn thấy Tôn Viên Phàm ánh mắt nó nũng nịu, vừa nhìn liền biết Đồng Họa thích Tôn Viễn Phàm, như vậy chuyện này có quan hệ với việc Tôn Xảo Xảo bị thi triển pháp thuật sao?
“Đồ ngốc, đến xem xem, trên cổ người phụ nữ này viết chữ” Si Mị gọi tôi.
“Viết chữ?” Tôi vội vàng cùng Tôn Viễn Phàm đi tới.
“Bọn mày chết không được yên.” Khóe mắt Tôn Xảo Xảo bầm tím, tia máu phú đầy trong đôi mắt, máu thấm vào trong lợi, đôi tay bị trói chặt trên dây xích vẫn không ngừng rống từng câu một về phía chúng tôi: “Bọn mày chết không yên lành, bọn mày chết không yên lành.”
Trước kia tôi đã từng gặp Tôn Xảo Xảo một lần, một cô gái thật đáng yêu, cũng rất hiểu chuyện, tích cách không khác Tôn Viễn Phàm lắm, lòng nhiệt tình, yêu nháo nhiệt, tính cách hoạt bát, tôi có ẩn tượng tốt với cô ấy, không ngờ hôm nay lại biến thành tình trạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, cũng không biết là ai, có mục đích gì;Sẽ tìm cô gái như vậy để xuống tay.
Bởi vì Tôn Xảo Xảo không phối hợp, Si Mị đành phải đánh Tôn Xảo Xảo ngất xỉu lần nữa, lúc này mới chỉ vào chỗ nào đó trên cổ Tôn Xảo Xảø£Z“Nhìn xem”
Tôi thuận theo nhìn lại, chỗ nào đó trêñ-cổ Tôn Xảo Xảo bị rạch phá, dùng máu viết một hàng chữ nhỏ: “Muốn cứu ©ô ta, ba ngày sau lúc mười hai giờ đêm, rừng cây ở thành phố phía Đông, nếu không cô ta chắc chắn phải chết không nghỉ ngờ.”
Mấy chữ “chắc chắn phải chết không nghỉ ngờ” viết vô cùng bắt mắt.
“Ba ngày sau lúc mười hai giờ đêm, rừng cây ở thành phố phía Đông” Tôi thuận tay lấy ra sổ ghi chép.
viết vào.
“Là ai muốn giết em gái tôi, tôi chắc chăn không để yên cho kẻ đó;›Tôn Viễn Phàm kích động, quay người liền muốn xông fa ngoài.
“Cậu tỉnh táo møhe tôi nói trước đi” Tôi giữ cậu ấy lại: “Muốn tới rừng cây cũng chỉ có tôi và Si Mị đi, người hại em gái cậu sẽ xài tàthuật, cậu đi cũng vô dụng, cậu tin tưởng tôi, tôi chắc chắn sẽ cứu em gái cậu.”
“Nhưng tôi không thể ngồi nhìn hai người mạo hiểm như vậy được. Tôi không làm được chuyện ấy”
Tôn Viễn Phàm siết chặt hai nắm đấm: “Cho dù tôi là người bình thường, tôi cũng muốnliều mạng, vì người thân của mình, cho dù hy sinh tính mạng tôi cũng không quan tâm” š Vì người thân của mình, cho dù tôi lăngười bình thường, tôi cũng muốn liều mạng, dấu hy sinh tính mạng…
Trải qua nhiều chuyện như vậy, trải qua quá nhiều cuộc tàn sát giữa người thân với nhau, Tôn Viễn Phàm cuối cùng cũng khiến tôi nhận được chút an ủi, trên thế giới này, cuối cùng vần có tình thân chân chính.
“Tôn Viễn Phàm, nếu như cậu đi theo chúng tôi, không chừng chúng tôi ©òn phải phân tâm tới chăm sóc cậu, cậu ở nhà trông €oi em gái cậu đi, ba ngày sau, tôi và Sỉ Mị đi được rồi, cậu nghe tôi” Tôi nghiêm túc nhìn về.phía cậu ấy.
Tôn Viên Phàm cũng nhìn tôi; một hồi lâu sau.
Cuối cùng anh.ấy căn răng một cái: “Được, Đồng Đồng, tôi tin tưởng cậu”
Tôi mỉm cười với anh ấy, sau đó rời khỏi nhà anh ấy cùng Sỉ Mi.
Ba ngày sau, rừng câý ở thành phố phía Đông.
€ó người biết chúng ta sẽ1ại tới điều tra, trừ Lãnh Mạch ra, còn có người đang theo dõi chúng ta, là ai mới được?
Chẳng qua mặc kệ ra sao, đây ítnhất là manh mối hóa giải chuyện này, ba ngày sau tôi chắc chắn phải đi.
Sau khi về nhà, Si Mị đói bụng, la héfmuốn ăn gì đó như đứa trẻ, tôi không làm gì được anh ta, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn lớn, lúc ăn cơm anh ta muốn hôn tồi, sau khi cơm nước xong, anh ta lén lút muốn hôn tôi từ đằng sau tôi, con mẹ nó, tôi sợ quá nên chạy thẳng về phòng ngủ.
Tôi vẫn còn đăm chìm trong nỗi sợ hãi với tên cầm thú lưu manh Sỉ Mị kia, vừa trở tay đóng cửa lại, tôi lại bị người từ phía sau đụng ngã ngay lập tức.