Chương 66: Nợ máu trả bằng máu
Xin lỗi các bạn team quên làm truyện này. Các bạn tham gia group để thông báo cho team nhé.
Cô bé cương thi được Lý Lệ Bình coi như báu Vật này, đã căn đứt cổ của Lý Lệ Bình. Khắp nơi đều là máu tanh, khi Lý Lệ Bình chết vẫn cõn đang trợn trừng mắt nhìn tôi, tôi nghĩ, mồm miệng bà ta cay độc như vậy, chắc không thế ngờ được rằng kết cục của mình lại bị chính côn gái ruột cắn chết đâu nhỉ. “Lệ Bình!” Trân Ba hé : “Hoa Hoa, bà ấy là mẹ của con đấy! Sao con có thể giết mẹ mình được!
Nhưng cô bé cương thi đã nổi điên rồi, tôi nhìn thấy mắt cô bé đỏ lên, quỳ trên đất ăn sạch não của mẹ mình, rồi lại nâng cơ thể của bà ấy lên, cắn xuống từng miếng thật lớn.
Mùi máu trong không khí ngày càng nồng hơn, lại thêm cả cảnh tượng này nữa…. Lần này tôi không thể chịu đựng nổi, bước hai bước tránh khỏi Lãnh Mạch rồi nôn ra.
Cả quá trình, Lãnh Mạch và Dạ Minh đều lạnh mắt mà nhìn, chắc quỷ sai Cẩu Đản cũng thấy nhiều rồi, không có phản ứng gì cả, Lão Quỷ che mắt trốn ở một phía, Triệu Hiểu không ngờ rằng cuối cùng lại là cô bé cương thi năy báo thù cho mình, lúc đầu hơi ngây ra, rồi lập tức xông về phía cô bé, hét to lên: “Cô cũng phải trả nợ máu cho một ngàn người chúng tôi!”
Cô bé cương thi kia từ trong thi thể mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Hiểu, cả miệng toàn là máu tưới, một giây trước khi Triệu Hiểu xông về phía cô bé kia, Cẩu Đản dùng lưỡi đao lôi Triệu Hiểu lại, Triệu Hiểu giấy dụa hỏi Cẩu Đản vì sao lại ngăn cản cậu ta, Cẩu Đản nói: ‘Cậu không đối phó được cương thi này đâu”
Chắc Triệu Hiểu cũng đã nhận ra, cô bé cương thi tên Hoa Hoa này, có một cảm giác rất kì lạ, rất khó nói, cậu chắc chắn không thể đánh được lại cô bé cương thi này.
nh) hỏi tại sao, bức tường băng của Lãn “Mạch dựng lên ngay bên chân tôi, tôi hơi BH n nhìn về phía anh ta: Làm sao vậy?.Anh ta chăm chú nhìn cô bé cương thi: “Cô bé đó đã ăn đủ máu và thịt, năng lượng phục hồi rồi, sắp mất tí rồi”
“Mất trí? Có nghĩa là bây giờ cô bé đó không nhận ra ai cả, sẽ tấn công tất cả mọi người sao?” Tôi nhìn về phía cô bé cương thi, cô bé đó bây giờ đâu còn-bộ dạng lúc bình thường nữa, vành mắt đến thui, con ngươi đỏ lòm, trên mặt có vết hoen tử thi, từng mảng chấm đen, vô cùng kinh khủng, miệng toàn là máu, khoé miệng còn dính thịt vụn của mẹ mình, chiếc váy trắng xinh xắn đã bị máu nhuộm đỏ từ lâu, móng tay cô bé rất dài, đầu ngón tay đen sì, không hề còn bộ dạng của một con người nữa.
“Em trốn ở trong bức tường băng, không được phép đi ra.” Lãnh Mạch ra lệnh cho tôi.
Tôi gật mạnh đầu, trốn trong tường băng, chí cái đầu ra: “Kể cả lúc này anh bảo tôi ra ngoài thì tôi cũng không đi ra đâu!” ^© Anh ta liếc tôi một cái: “Đồ nhát gan”
Lúc này cô bé cương thi bắt đầu tấn công, cô bé bật mạnh lên, tốc độ rất nhanh, ai ` Z2 š 8 _ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, giống như một viên đạn vậy!
Nhưng Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng không phải kẻ bình thường không có năng lực gì, hai người cùng lúc tránh khỏi sự tấn công của cô bé cương thi, Dạ Minh nhảy lên cao trong không trung, như muốn thể hiện mình mạnh hơn Lãnh Mạch mà nói với tôi rằng: “Cô gái nhỏ, nhìn mà xem, để ông đây nói cho cô biết thế nào là kẻ mạnh”
Cô bé cương thi bị anh ta thu hút, nhe hàm răng vung móng vuốt nhảy bắn về phía anh ta.
Xuất phát từ lòng tốt, buột miệng hét lên với anh ta: “Cẩn thận đói”
Sau đó, tường băng của Lãnh Mạch ở xung quanh. ôi biến mất.
“…….” Lãnh Mạch là tên đàn ông nhỏ nhen nhất trên thế giới này!
Dạ Minh và bé cương thi đánh qua đánh lại trong khống trung, hai người nhảy xuống mặt đất, quanh người Dạ Minh bùng lên một vòng lửa lớn, nhiệt độ đánh úp tới, tôi chỉ là một con người Bình thường, sao có thể chịu đựng nổi sự thiếu đốt này, lùi vê phía sau mấy bước, hai tay ôm lấy cổ họng, dường như oxi đều bị Dạ Minh đốt cháy hết rồi, tôi bắt đầu cảm thấy khó thở.
Lãnh Mạch khoanh tay đứng bên cạnh liếc nhìn tôi: “Sao thế, không phải thích cái kiểu chiến đấu thể hiện sự đẹp trai của Dạ Minh lắm à, em còn biết khó chịu sao?”
Trời ơi! Tôi thật muốn gào thét lên rằng, có thể đừng ghen tuông vớ vẩn vào lúc này không!
Bởi vì khó thở, hai chân tôi mềm nhữn quỳ xuống đất, ôm chặt lấy cổ mình, há miệng hít thỏ một cách khó nhọc, nhưng lại không hít được khí oxi, lúc ý thức của tôi dân mơ hồ đí thì nghe thấy Lãnh Mạch nói với Dạ Minh räng; “Nếu cậu còn tiếp tục làm như vậy, không gian kết giới của Cẩu Đản sẽ không giữ” nổi nữa, cậu muốn khiến cho loài người ñiõn loạn sao”
Cho dù Lãnh Mạch thật sự quan tâm tới sự hỗn loạn của loài người, hay là cho rằng tôi không thể chịu Ln nữa, nhưng lời nói của anh ta cũng cứu được tôi, Dạ Minh thu ngọn lửa lại, cuối cùng cũng có oxi rồi, tôi hít từng hơi thật sâu, cảm giác này, suýt chút nữa thì chết rồi!
“Vừa vô dụng, vừa thích ve vãn tán tỉnh gã đàn ông khác” Giọng nói của Lãnh Mạch vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Tôi không có sức lực đôi co với anh ta nữa, tham lam hít lấy khí oxi.
Trần Ba quỳ trên đất đâu đã từng thấy trận đánh nhau như thế này, cả người đều ngây no nói là ông ta, đến cả tôi, dù sao cũng đã từng trải qua mấy chuyện kì dị như thế này rồi, cũng chưa từng thấy kiểu đánh nhau huyền ảo chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết như thế này, khi bạn rơi vào một cảnh tượng nào đó giống như trong tiểu thuyết; mùi vị và cảm giác trong đó, cũng chỉ có bạn tự mình cảm nhận được thôi. Dẫu sao thì, cũng không hề tốt lành như trong tưởng tượng đâu. ` Dạ Minh thu ngọn lửa về Hai tay, từng bước chậm rãi đi về phía cô bé cương thi, cô bé cương thi không còn hung hãn ban nãy nữa, lùi từng bước về phía sau.
Không biết từ lúc nào mà Lão Quỷ đã đứng ngay phía sau tôi, nhỏ giọng nói khẽ: “Thứ mà cương thi sợ rất ngoài ánh sáng ra thì chính là lửa”
Nói như vậy, Dạ Minh chính là khắc tinh của cương thi rồi, chả trách Lãnh Mạch cũng lười ra tay luôn.
Chắc cô bé cương thi cũng biết mình không phải đối thủ của Dạ Minh, sau đó, ra một quyết địnhsai lâm nhất trong cuộc đời của cô bé, đến khi cô bé không còn đường để lui nữa, chuyển mục tiêu tới chỗ cách cô bé không xa, ở trên người Lãnh Mạch.
“Giết tất cả các n rơi” Cô bé cương thi thét lên một tiếng, xông Về phía Lãnh Mạch.
Khi chân tay của cô bế đứt gấy toàn bộ, ngã trên đất không đứng dậy nổi, cô bé vẫn chưa hiểu được, chỉ trong một giây ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lãnh Mạch, trong một giây ngắn ngủi, chính là thời gian một giây đồng hồ, giải quyết xong cô bé cương thi.
Lãnh Mạch đúng là kinh khủng quá mài!
“Tôi bảo này Lãnh Mạch anh dựa vào cái gì mà chiếm lấy sự nổi bật của tôi hả!”
Dạ Minh thu lại ngọn lửa, khó chịu bước nhanh về phía Lãnh Mạch: “Có phải anh sợ tôi nổi bật trước người kí khế ước nhỏ bé của anh không, sợ cô ấy yêu tôi à?!”
Con ngượi Lãnh Mạch co lại, ánh mắt như dao lạnh quét về phía tôi.
Tôi vội vàn ii thấp đầu, ngón tay xoắn lấy nhau, giả vờ không nghe thấy lời của Dạ Minh, ng dám nói tiếng nao. Chân tay của cô bé “ứo g thi đều bị đứt gãy, đã không còn bất sự uy hiếp nào nữa, đến đây gần như đã giải quyết xong sự việc, Cẩu Đản đang chuẩn bị đem cô bé cương thi về Ma giới xử lí, chúng tôi cũng đang chuẩn bị đi hỏi Trần Ba một chút chuyện, nhưng đúng vào lúc này, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm vô cùng lớn, tự dưng nổi sấm, tôi thấy Lãnh Mạch Dạ Minh cùng dừng lại, sau đó trước mắt tôi hoa lên, tầm mắt biến thành một màu đen, tôi không nhìn thấy gì nữa, vô thức mà hét lên: “Lãnh Mạch!”