Mục lục
Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Anh chính là nhiệt kế

Lãnh Mạch hung thần ác sát mà ném tôi lên giường.

Tôi bị hôn đến mức đầu óc ngẩn ngơ, anh cởi sạch tôi lúc nào tôi cũng chẳng biết, cho đến khi cảm thấy bên dưới đau xót, anh đang đâm vào, tôi mới giật mình khỏi cơn mê man, vội đập cánh tay anh: “Lãnh Mạch! Đây là nhà của Quỷ Vương!”

Anh không để tôi nói tiếp, sát lại chặn miệng tôi, tôi đấm mạnh vào ngực anh cũng không ích gì, anh đâm tôi mạnh như muốn giết tôi vậy. Ý thức của tôi nháy mắt bị đánh bay, không còn biết gì, chỉ còn biết nắm chặt khăn trải giường nức nở dưới thân anh: “Lãnh Mạch…”

Anh cắn cổ tôi: “Tiếp tục, gọi tên anh”

Từ lần ở suối nước nóng, mỗi lần làm với anh, anh đều bắt tôi gọi tên anh, mỗi lần gọi lại khiến giọng tôi trở nên khàn khàn, anh thì thỏa mãn cực kỳ, tôi hình như cũng trở nên yên tâm hơn, yên ổn hơn, Sau khi làm một lần anh dừng lại nghỉ ngơi, không rút ra khỏi người tôi, chân tôi dẫm lên ngực anh, anh cầm chân tôi, cẩn thận hôn xuống, hôn xong lại nhướng lên hôn môi tôi!

“Lãnh Mạch anh là biến thái hả! Hôn chân em xong lại hôn miệng!” Tôi hét lên với anh.

Anh cúi đầu cười: “Không sao, anh không chê chân em có mùi.”

“Chân anh mới có mùi! Chân anh mới mùi ý!”

Tôi đẩy mặt anh, chợt thấy anh trong tôi lại có xu hướng to dần đều, muốn thêm lần hai, tôi vội bảo dừng: “Đừng, chỗ nay không có cửa! Bên ngoài có khi có người đói”

Chỗ này chỉ có vách ngăn, làm gì có cửa!

Lãnh Mạch vung tay lên, tường băng liền bao bọc hết cả phòng chúng tôi.

“Còn vấn đề gì không?” Anh dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn tôi.

Nhiệt kế rơi trên mặt đất, tôi duỗi tay muốn lấy, anh không thích tôi rời khỏi, kéo tôi về, xoay người, ấn xuống, tiến vào từ đằng sau.

“Đợi chút, em muốn đo nhiệt kết” Tôi mềm nhũn kháng nghị.

“Nhiệt kế cái gì, anh chính là nhiệt kế đây, căm vào vài phút là đo được cho em liên” Anh ở phía sau vừa động vừa nói.

Tôi vừa bực vừa thẹn, chỉ đành nắm chặt khăn trải giường: “Lãnh Mạch, anh là đồ lưu manh! Em muốn đo nhiệt độ cho anh thôi mài”

“Không, tôi không cần đo nhiệt độ, cắm vào rồi trung hoà với em là được rồi” Anh từ phía sau áp sát lên người tôi, hôn lưng bóng loáng của tôi.

Vẫn câu nói cũ, người đàn ông vô sỉ lưu manh nhất thế giới này, chính là Lãnh Mạch, không ai khác, không một ai cả!

Chờ anh thoả mãn rồi, mới để tôi đi đo nhiệt kế, tôi mệt chết đi được, nằm úp sấp trên giường không quan tâm ảnh, lấy nhiệt kế ra xem, 40 độ, làm tôi sợ đến mức ngồi thẳng dậy: “Lãnh Mạch, anh sốt đến 40 độ đó!”

Lãnh Mạch ngồi bên giường vừa mới mặc quần xong, không thèm quay đầu lại nói: “Ừm”

“Ừ cái gì mà ừ!” Tôi vội vàng xuống giường, áo sơ mi của anh ở bên cạnh, tôi thuận tay mặc vào rồi đi vào phòng tắm, ngồi chồm hổm rồi ướt dính lên người, bởi vì không kịp mặc quần áo đầy đủ, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Lãnh Mạch nhìn chằm chằm vào tôi, tôi quay đầu nhìn lại, theo tâm mắt của anh tôi thấy mình mặc sai cách rồi, ngồi xuống sẽ lộ đào, rồi… bị anh ấy thấy hết.

“Lãnh MạchI” Tôi vội kéo tay xuống, tay anh ấy dài, kéo tôi từ phía thành giường về trên giường.

“Thêm lần thứ ba thì em không có sức đi tìm chìa khoá hang động lạnh lẽo đâu!”

Nhưng mà kháng nghị của tôi hoàn toàn không có kết quả gì cả, anh ấy lại làm tôi thêm lần nữa.

Làm hẳn ba lần ở trong nhà của Quỷ Vương, chết mất, tôi không dám kêu la gì, rầm rì rầm rì lại khiến anh ấy hoá sói, đòi ăn không ngừng, cứ ép tôi hoài, tôi nghĩ giờ chúng tôi còn định đi hang động lạnh lẽo cứu Tống Tử thanh, chuyện anh ta bị trúng độc cũng quên mất.

Có nam nhân ** rất mạnh là cảm giác gì?

Haizz, không có chỗ đứng.

Cuối cùng tôi vừa khóc vừa xin anh ấy, lời anh thích nghe nói hết một lượt, anh ấy mới tạm dừng, †ạm dừng thôi! Tạm dừng lần cuối.

Tôi mệt đến mức chỉ muốn đi ngủ.

Sau đấy Lãnh Mạch lại được một tấc muốn tiến một thước, ngồi bên giường nói: “Còn bảo lo anh ốm cơ, bệnh nhân còn chưa ngủ mà mình lại ngủ trước, đồ vô lương tâm”

Tại ai? Tại ai hả, hả?

Tôi mà còn sức, nhất định sẽ dùng đê-xi-ben lớn nhất hét vào tai anh ấy!

“Tôi đáng thương quá mà, đành phải tự mình đo nhiệt độ cho mình, haizz.” Lãnh Mạch vừa nói vừa đi nhặt nhiệt kế, tự đo cho mình.

Tôi tức đến không muốn quan tâm anh ây luôn!

Làm xong nóng hết cả người, cũng may anh ấy biến chỗ này thành phòng băng, thành điều hoà thiên nhiên, tôi trần truồng như nàng tiên cá nằm trên giường, mồ hôi trên người dần dần khô lại, tắm ở chỗ này, đừng mơ.

Lát sau Lãnh Mạch lại dính lên người tôi, đứa nhiệt kế cho tôi xem, tôi thấy đã xuống 38 độ, nhiệt độ này, lên xuống cũng nhanh thật đấy!

“Chuyện quan hệ vợ chồng ấy, rất là tốt cho cơ thể, có thể hạ sốt, tăng cường thể chất, sau chuyện này anh nghĩ nên rèn luyện tăng cường thể chất cho em” Lãnh Mạch nói.

Tôi ứ thèm để ý đến anh, trong lòng lại trùng xuống.

Sau chuyện này…

Hy vọng có chuyển biến, thật sự, cầu trời, ông trời ơi, tôi và anh ấy thật vất vả mới có thể xác định lòng nhau, bây giờ mới chính thức bên nhau, không muốn mới vậy lại chia xa, không muốn chút nào cả.

“Chuyện ở Minh Giới xảy ra vấn đề rồi” Lãnh Mạch nói chuyện nghiêm túc với tôi.

Tôi không đùa, nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”

“Khi Lạc Nhu đem chiếu lệnh của anh về, bảo anh đến vương điện tìm cô. Anh định đến gặp Hàn Vũ trước nhưng cô ấy không cho anh đi, lúc nhập cung anh phát hiện binh lính giống như là đang chuẩn bị xuất phát, hình như là làm gì, nhưng lúc đấy anh chỉ nghĩ chuyện của em, không để ý nhiều, sau đấy Lạc Nhu hạ độc anh, cô ta hạ độc anh xong thì truyền tống trận, chuyển anh khỏi chủ điện, hình như không muốn anh đi ra ngoài, đi trên đường”

Ngăn không cho Lãnh Mạch tiếp xúc với người ngoài, Minh Vương tính làm gì?

“Còn có chuyện nghiêm trọng hơn?” Lãnh Mạch nghiêm mặt: “Bé con, em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi”

Tôi hồi hộp: “Chuyện gì thế?”

Anh nhíu mày nhìn tôi: “Trong chủ điện có người của anh, dù cho lạc Nhu cấm tuyệt đối không được tiếp xúc với anh, nhưng người đó vẫn nói anh nghe chuyên sắp tới, Dạ Minh ba ngày trước đã được Minh Vương lạc Nhu thả khỏi phòng tạm giam, đến nay hành tung không rõ. Người của anh nghỉ ngờ, Lạc Nhu chuẩn bị đồn thổi chuyện gì đó về Dạ Minh”

“Dạ Minh?” Tôi ngạc nhiên: “Dạ Minh là con của Minh Vương, Minh Vương ác thế nào chắc cũng không hại con mình đâu nhỉ?”

“Không làm hại anh ta, nhưng mà” Lãnh Mạch dừng lại, nói tiếp: “Không loại trừ khả năng, biến Dạ Minh thành con rối”

Mong cả nhà thông cảm, hôm nay nhiều việc quá nên lên chương muộn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK