Mục lục
Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 150: Con người phải chịu trách nhiệm cho kiếp sau của mình

“Ipad 10.” Lãnh Mạch vắt chân, ngồi trên chiếc ghế trên cao của anh ta: “Steve .Jobs ở Ma giới còn được chào đón hơn ở chỗ loài người các em, bây giờ ông ấy làm quan lớn, có một lượng sản phẩm iphone đang nghiên cứu, iphone của tôi là bản mới nhất bây giờ, iphone 8D, có muốn xem không?”

“Muốn muốn muốn!” Ma giới cũng biết chơi thật đó, đây là định không cho Steve .Jobs đầu thai à.

Lãnh Mạch đang chuẩn bị lấy điện thoại của anh ta ra đưa cho tôi, quỷ sai Lý Phong đột nhiên nói: “Tra ra rồi”

AI Việc chính quan trọng!

“Mau nói mau nói.” Tôi thúc giục.

Lý Phong nhìn ipad rồi đọc: “Căn nhà này của Trần Đào, là nơi ở của một quan viên quý tộc thời nhà Minh, có bảy người con, cuộc sống bình thường không có gì đặc biệt, từng ức hiếp mấy hộ dân thường, không đủ để kết thành tội danh, bởi vậy Ma giới không phán tội, trực tiếp để họ đầu thai chuyển kiếp. Có điều…nhà ông ta có một người con trai út, từng lấy một người vợ, vào ngày tân hôn, cậu ta giết chết vợ mình, tội giết vợ, đày trong địa ngục tầng thứ sáu một năm, sớm đã đầu thai mấy kiếp rồi. Nhà Trần Đào là đời sau của quan viên đó.”

Nhà quan viên, bảy người con, con trai út giết vợ mới cưới….tất cả nhưng chuyện quỷ sai nói cho tôi, hoà toàn khớp với những điều ác quỷ Hiểu Mai nói với tôi!

Cho nên bây giờ có thể khẳng định hoàn toàn, nhà Trần Đào, là gia tộc mà ác quỷ muốn báo thù.

Đúng là ác giả ác báo, Trần Đào làm nhiều điều ác như vậy, trước đây tôi còn trách ông trời bất công, để người tàn bạo ác độc được sống, mà bây giờ…tôi nắm chặt tấm bùa trong tay, Hiểu Mai, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô!

“Hỏi một câu cuối cùng.” Tôi gọi Lý Phong đang chuẩn bị đi lại, nhìn anh ta có chút vội vã: “Anh có biết Trần Đào có mua trước cho mình một ngôi mộ không?”

“Không thuộc phạm vi của Ma giới, tôi không rõ, có điều nếu cô muốn tra, có thể đi xung quanh hỏi ma nhỏ.”

“Được, tôi muốn tra, làm phiền anh rồi.”

Lý Phong gật gật đầu, đi tới góc chùa, nói mấy tiếng ở chỗ góc chùa, tôi nhìn thấy trong tường loé lên vài bóng đen, nhìn không rõ, có điều âm khí này, là ma.

Rất nhanh, Lý Phong quay lại: “Trân Đào có mua trước cho mình một ngôi mộ, ngay ở nghĩa trang của trấn Thái Châu, bia mộ trong đó rất ít, cô tùy tiện tìm là có thể thấy”

“Cảm ơn” Sau khi tôi cảm ơn, thấy quỷ sai này cứ vội vã, còn cứ nhìn đồng hồ, nghĩ rằng chắc anh ta có chuyện gì đó, liền nói: “Làm phiền anh rồi, tôi thấy anh có việc, anh mau đi làm đi.”

“Đúng là tôi có việc, trấn Thái Châu xảy ra chút chuyện, mong cô cẩn thận ban đêm, tốt nhất đừng ra khỏi nhà.” Sau khi Lý Phong nói xong, chào hỏi Lãnh Mạch, rồi lui đi, kết giới cũng mở ra.

Tôi không hỏi cụ thể chuyện gì, dù sao cũng là chuyện của quỷ sai, tôi không nên tham gia vào làm gì, gọi Lãnh Mạch: ‘Lãnh Mạch, chúng †a tới nghĩa trang thôi.”

Lãnh Mạch chê đất bẩn, dẫm lên băng đi tới: “Đi”

“Tôi bảo này, trước đây ở trên núi còn bẩn hơn ở đây, tôi cũng đâu thấy anh thích sạch sẽ đâu.” Cả mặt đất ở ngôi chùa đều bị đóng băng, tôi không có chỗ để đứng rồi.

“Em hiểu cái gì, đồ ngu ngốc.” Anh ta đi ra khỏi ngôi chùa: “Ngồi chùa này từng bị dùng làm phòng thí nghiệm con người, cho dù xây thành chùa, cũng không thể ngăn nổi oán khí ở nơi đây, oán khí là thứ bẩn thỉu nhất.”

Không phải chứ! Phòng thí nghiệm con người?

Tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng tôi âm u có rất nhiều cặp mắt đang nhìn tôi, doạ cho tôi co giò bỏ chạy: “Lãnh Mạch đợi tôi với!”

Nghĩa trang của trấn Thái Châu rất dễ tìm, hỏi bừa hai người là chúng tôi đã tìm được rồi, nghĩa trang có bảo vệ trông giữ, nhưng không ngăn tôi và Lãnh Mạch lại, không ai rảnh tới đây xem người chết, hoặc là tới ăn trộm đồ của người chết.

Lúc này đã gần 7 giờ tối rồi, mặt trời đang xuống núi, bia mộ trong nghĩa trang này chỉ có mấy chục bia, đúng là ít hơn nhiều so với trong thành phố, nơi có âm khí thì cơ thể tôi sẽ khó chịu, sờ sờ mũi, mũi có hơi ướt, chảy nước mũi rồi, tôi lấy giấy từ trong balo ra lau lau, lại chảy rồi, tôi lại lau tiếp, thế mà không lau được, nước mũi vẫn đang chảy ra ngoài, thật kì lạ!

“Lãnh Mạch…’ Tôi gọi Lãnh Mạch ở đằng trước: “Nước mũi tôi…”

Lãnh Mạch quay người lại, ánh mắt chuyển lên đỉnh đầu tôi, híp mắt lại, hơi lạnh bắn ra: “Cú: Tôi ngây ra, cảm thấy có thứ trên đỉnh đầu nhảy xuống, quay đầu nhìn, đúng lúc ‘thứ’ kia cũng đang quay đầu lại nhìn tôi, là một cái đầu bé trai đang chảy đầy máu, làm mặt quỷ với tôi, mũi không ngừng chảy máu, tôi lại cúi đầu nhìn, trên giấy làm gì có nước mũi, rõ ràng là một tờ giấy đầy máu mà!

“AI” Tôi vội vàng ném tờ giấy ra xa, lại lau mũi của mình, trên mũi cũng toàn là máu từ cái đầu kia chảy xuống! Tôi bị máu chảy đầy mặt!

“Đúng là ngu ngốc thật, có ma bám trên người mà em cũng không biết sao?” Lãnh Mạch quay lại, biến băng thành nước võ lên mặt tôi, lạnh chết tôi rồi, hàm răng tôi va lập cập vào nhau, tay anh ta ấn lên mặt tôi, không nhẹ không nặng miễn cưỡng lau sạch mặt tôi: ‘Mặt mèo hoa, không đúng, mặt máu, mặt máu ma.”

“Đừng nói nữa được không!” Rõ ràng là ở nghĩa địa, anh ta lại còn nói lung tung, tôi nổi hết da gà lên rồi, đẩy anh ta mấy cái liền: “Lãnh Mạch đại gia, tôi xin lão nhân gia ngài đó, có thể đừng doa tôi được không!”

Anh ta cười khẽ, chọc cho tôi tức giận, là việc khiến anh ta vui vẻ nhất.

Tôi dậm dậm chân, bực bội chạy lên phía trước.

Không lâu sau, tôi lại quay lại, trời tối rồi, sợ lắm, chỉ đành co lại bên người Lãnh Mạch, ở bên cạnh anh ta là an toàn nhất.

“Đồ vô dụng.” Anh ta nói tôi, giọng điệu dịu dàng.

Vô dụng thì vô dụng, tôi ôm lấy cánh tay anh †a: “Mấy chục ngôi mộ ở đây, chúng ta tìm thế nào?”

Anh ta để cho tôi ôm, đi tới ngôi mộ đầu tiên, chỉ ra tấm biển bên ngoài: “Theo thứ tự chữ cái, chắc họ Trần ở phía trước.”

Cái gì mà theo thứ tự chữ cái, Lãnh Mạch là một tên tự cho mình là giỏi nhất, chúng tôi đi từ hàng đầu tiên tới hàng cuối cùng, mới tìm thấy ngôi mộ không của Trần Đào!

“Ở đây rồi!” Tôi đứng trước mộ Trần Đào, lấy tấm bùa ra.

Lãnh Mạch nói: ‘Một khi tấm bùa này dán lên mộ ông ta thì sẽ bắt đầu có tác dụng, sau này Trần Đào sẽ đoạn tử tuyệt tôn, gia đình lụn bại, yêu ma quấn thân, tuổi thọ rút ngắn, bao gồm cả kiếp sau của ông ta, kiếp sau nữa, tấm bùa này vẫn sẽ có tác dụng, cuộc đời ông ta sẽ không thể yên ổn, đây là bùa chú rất độc ác, em xác định muốn dán sao.”

“Tôi muốn dán.” Lúc tôi tới đã nghĩ xong rồi, con người phải chịu trách nhiệm cho kiếp sau của mình, thời nhà Minh nhà Trần Đào làm nhiều chuyện ác như vậy, bây giờ cũng làm chuyện trời đất không thể dung tha, vậy kiếp sau của Trần Đào, cũng phải chịu trách nhiệm, muốn trách, thì trách cả gia tộc bọn họ, rắp tâm đen tối.

Tôi dán tấm bùa lên mộ, tấm bùa loé sáng lên, sau đó ngấm vào trong ngôi mộ.

“Mạng của Trần Đào không còn lâu nữa”

Lãnh Mạch nhìn lên trời, nói rằng.

Tôi cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Cho nên, trước lúc làm chuyện xấu, hay nghĩ tới kiếp sau của mình trước.”

Soạt soạt soạt.

Trong bụi cỏ đằng trước, đột nhiên phát ra âm thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK