Mục lục
Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 494: Định mệnh của tình yêu

Lãnh Mạch dừng lại một nhịp, sau đó hỏi tôi: “Em có biết nó tượng trưng cho điều gì không?”

Tôi nuốt tiếng nấc nghẹn ngào: “Nó tượng trưng cho cái gì ạ?” Anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi đầy trìu mến: “Viên ngọc này tượng trưng cho anh.

Dù em có vứt bỏ anh, anh cũng sẽ quay lại. Dù em có không cần anh, anh cũng sẽ không rời xa em.

Cho dù là người khác có được anh, anh cũng sẽ chỉ đợi mình em. Trái tim anh sẽ luôn hướng về phía em, không ai có thể lấy đi trái tim yêu em sâu đậm này, chỉ cần em cần, anh sẽ là ánh sáng của em, chỉ cần em cần, anh sẽ làm báu vật trong tay em”

“Viên ngọc này tượng trưng cho anh…

Dù em có vứt bỏ anh, anh cũng sẽ quay lại…

Dù em có không cần anh, anh cũng sẽ không rời xa em…

Cho dù khi người khác có được anh, anh cũng sẽ chỉ đợi mình em… Trái tim anh sẽ luôn hướng về phía em, không ai có thể mang nó đi… Chỉ cần em cần, anh sẽ là ánh sáng của em…

Chỉ cần em cần, anh sẽ làm báu vật trong tay em…

Vài giọt nước mặt như chực trào ra, và tôi phát hiện, kể từ khi tôi gặp Lãnh Mạch, tôi ngày càng dễ khóc rồi.

“Tại sao em lại khóc? Kích động? Cảm động?

Có phải em cảm thấy anh rất tốt không hả?” Lãnh Mạch trêu chọc tôi.

Tôi bất ngờ lao vào vòng tay anh, dòng cảm xúc không thể kìm nén: “Lãnh Mạch à.. “

Có rất nhiều điều trong cuộc sống này, mà kết cục của nó đã được định sẵn. Tôi chợt tin vào một câu nói : “Định mệnh của tình yêu”

Tôi ngả vào lòng Lãnh Mạch, khóc không thành tiếng.

Lãnh Mạch vẫn nhẹ giọng dỗ dành, đùa cho tôi vui, nhưng tôi vẫn cứ khóc, anh ôm mặt tôi nhìn với vẻ bất lực: “Đừng khóc nữa mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu em còn khóc nữa, anh sẽ khóc theo em mất. Em là một cái vòi nước à? Hay cái vòi bị hỏng rồi, mở ra được nhưng không vặn vào được có phải không hả?” Tôi sụt sịt, nức nở nói: “Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên có người nhớ đến sinh nhật của em, lần đầu tiên có người nói với em chúc mừng sinh nhật, Lãnh Mạch à, cảm ơn anh”

Lông mày anh khẽ nhếch, đôi mắt ánh lên như những vì sao: “Giờ em biết anh tốt rôi phải không?

Còn biết nói cảm ơn anh nữa? Thay vì cảm ơn, anh thích nghe em nói: Lãnh Mạch, em thích anh, em yêu anh, em muốn ở bên anh…hơn đó”

Tôi bị anh chọc không nhịn được nữa, liên cười phá lên, trong mũi thổi một cái bong bóng lớn: “Lãnh Mạch à, anh thật là biết tự luyến đó”

Anh cũng cười, cứ cười rồi lại cười, đột nhiên anh nghiêm túc: “Không, anh thật lòng rất muốn nghe em nói lời này với anh, lời thê non hẹn biển, đòi đời kiếp kiếp gì đó anh không cần, anh chỉ muốn bên em giờ này khắc này là đủ rồi, Đồng Đồng.”

Anh ấy cẩn thận đọc tên tôi từng chữ từng chữ, Đồng Đồng.

Trước giờ tôi không hề hay biết, tên của tôi được thốt ra từ miệng người con trai này, lại hay đến thế.

Một loại cảm xúc ẩn chứa trong lòng trào ra, tôi lau đi nước mắt, những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, lập tức ôm lấy cổ anh, cứ thế mà hôn anh. Lần đầu tiên, tôi hôn anh ấy.

Lãnh Mạch không ngờ rằng tôi sẽ chủ động đột ngột như vậy, anh ngạc nhiên dừng lại, hai giây sau, anh ghì chặt tôi vào lòng, đáp lại tôi một cách nồng nhiệt như một cơn mưa bão, khiến người ta nghẹt thở.

Tôi có chút chịu không nổi nhưng cũng không vùng vây, anh ấy như muốn phát điên lên, chúng tôi như thể hợp làm một, môi đau đớn, cơ thể bị anh ghì chặt cũng rất đau, nhưng lại có cảm giác thỏa mãn đến lạ.

Lúc này, chúng tôi như hai kẻ mất trí.

Tống Thiên Ngân và Lục Quy vẫn ở đó, nhưng chúng tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì, như thể ngay thời khắc đó chỉ còn lại tôi và anh ấy giữa thế giới này vậy.

Tôi nghĩ chắc là tôi bị ma nhập rồi.

Cho dù anh có trăm ngàn thứ tệ và khiến tôi thất vọng, nhưng anh vần là người tôi muốn dùng hết can đảm của tuổi trẻ để yêu.

Tình yêu sâu đậm, ngấm vào máu, ngấm vào xương tủy.

Sau nụ hôn say đảm, tôi và Lãnh Mạch thở dốc, đặc biệt là Lãnh Mạch, cái tên ngốc này lại không thể chịu được một chút trêu chọc, ôm lấy khuôn mặt tôi với đôi mắt ướt và đáng thương: “Em đúng là một tiểu yêu tinh biết mê hoặc lòng người mà, nhìn xuống đi và thấy tôi đau đớn như thế nào kìa” Tôi cúi đầu, một chỗ nào của anh ấy đã cứng lên, và tôi nhanh chóng quay mắt đi chỗ khác, hai má nóng bừng.

Lãnh Mạch đặt lên đầu tôi một tiếng thở dài, rồi lại ôm chặt tôi vào lòng, nhưng không làm thêm bất kỳ động tác nào nữa: “Có lẽ Sỉ Mị nói cũng đúng, khi một người con trai yêu sâm đậm một người con gái, cho dù không chạm vào cô ấy, cho dù không”quan hệ”, chỉ cân ôm cô ấy như thế này cũng cảm thấy thỏa mãn, cũng sẽ cảm thấy… dù chỉ có ba ngày cũng đủ rồi”.

Thời gian ba ngày…

Anh ấy dường như đã có quyết định chắc chắn, lòng tôi chùng xuống, nhanh chóng đi tới che miệng anh lại: “Đừng nói nhảm, sau khi cứu Tống Tử Thanh, chúng ta nhất định sẽ có cách cứu anh!

Nhất định!”

Anh hôn vào lòng bàn tay tôi, nheo nheo đôi mắt nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói: “Được rồi, anh sẽ đợi em đến cứu anh”

“Em nhất định sẽ cứu anh!” Tôi không thốt ra lời, nghẹn ngào ôm lấy cổ anh lần nữa.

“Em nhất định sẽ cứu anh, Lãnh Mạch à.

Em nhất định sẽ không để anh chết đâu, để anh được sống, cho dù phải đánh đổi mạng sống này em cũng chấp nhận”

Lãnh Mạch để tôi choàng tay qua cổ anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy có điều gì đó ngập ngừng không nói, tôi đợi anh ấy nói tiếp, một lúc sau, anh ấy mới mở lời: “Nhóc con, giữa chúng ta, bây giờ đã được tính là…”

“Chị ơi, xem này!” Tiếng kêu của Tống Thiên Ngân cắt ngang lời nói của Lãnh Mạch.

Tôi lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, Lãnh Mạch cũng nhanh chóng đứng lên, cùng nhau nhìn theo hướng tầm mắt của Tống Thiên Ngân.

Trước mặt chúng tôi không xa, một kết giới nửa màu tím nửa trong suốt mờ ảo hiện ra, ở cuối kết giới đó, một bóng người quen thuộc tiến về phía chúng tôi. Là Ác Ma Vương.

Cuối cùng nó cũng tìm ra chúng tôi rồi, cũng đúng, hiện tại chúng tôi đang ở bên ngoài hang ổ của nó, không tìm thấy mới là chuyện lạ.

“Đi thôi” Lãnh Mạch nói với tôi: “Ít nhất cũng đừng đánh nhau bên sông Tử Thủy này, không có lợi cho chúng ta.”

Tôi gật đầu Hậu quả của trạng thái điên cuồng vần chưa biến mất, Hồng Hồng vân chưa tỉnh lại, không biết còn có thể trụ được bao lâu, tôi liền hỏi Lãnh Mạch: “Nếu phải đối mặt với Ác Ma Vương, thì chúng ta có mấy phần thắng?” Lãnh Mạch trâm mặc nhìn tôi: “Không phẩy không một phần trăm thì có coi như là thăng không?”

Ngay cả Lãnh Mạch cũng nói vậy thì chúng tôi coi như xong rồi, nhưng muốn cứu Tống Tử Thanh thì phải gặm xương cốt của tên Ác Ma Vương này trước đã, chỉ mong trong lúc chiến đấu có thể phát hiện ra khuyết điểm của nó. Chúng tôi rời sông Tử Thủy và đến gần kết giới màu tím, Tống Thiên Ngân đưa tay ra và chạm vào nó một cách cẩn thận, các ngón tay của em ấy xuyên qua kết giới.

“Vào đi” Giọng nói lạnh lùng của Ác ma vương vang lên bền trong. Một trận chiến khốc liệt không thể tránh khỏi.

Tôi thở dài nói với Tống Thiên Ngân: “Thiên Ngân, chị có một chuyện vân luôn không nói với em.

Tống Thiên Ngân cũng nhìn tôi, nghiêng đầu: “Là chuyện gì vậy?”“Sở dĩ ông nội nhất định cho em theo chị, có lẽ là muốn em cùng chị chết trong nôi ác mộng này” Tuy rằng câu này hơi tàn nhãn, nhưng tôi vẫn phải nói cho em ấy biết, bởi vì có mười cái **, đây vần là sự thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK