Chương 374: Không thể nhìn thấy quỷ
“Cái gì cơ?” Tôi kinh ngạc nhảy dựng lên: “Sỉ Mị, anh nói lại lần nữa, vừa rồi anh nói cái gì cơ?”
“Đồ ngốc, tôi thấy cô nên đi khám khoa thần kinh đi” Si Mị ghét bỏ nói: “Tối nói, hòa thượng Tế Công ở bên tai.cô kêu cả nửa ngày rồi, cô lại còn làm bộ nghe không thấy nhìn không được, diễn thật cao siêu.”
“Tế Công… ở ngay;bên cạnh tôi?” Tôi quay đầu nhìn trái, không có ai cẩ;quay đầu nhìn bên phải, vẫn chẳng có ai mà…
Khoan đãi Chẳng lẽ là…
“Không phải cô ấy giả bộ, màdà cô ấy thật sự không nhìn thấy nữa” Tống Tử Thanh ở bên cạnh thản nhiên nói.
Quả nhiên…
Đôi mắt này của tôi… đã biến thành người thường rồi!
Mắt tôi của bây giờ, không thể nhìn thấy quỷ nữa.
“Giống với phán đoán lúc trước của tôi” Tống Tử Thanh lại nói: “Hð’lô này là vật có linh tính, không chấp nhận sự điều khiển của tà vật và người thường, Sỉ Mị là tà vật, cậu ta không thể điều khiển hồ lô, mà con nhóc cô… bầy giờ đã là người thường rồi”
Tôi bây giờ, đã biến thành… người thường sao.
Diêm Vương nói đúng, khoảnh khắc mất đi mắt quỷ sẽ chẳng ảnh hưởng lớn gì với cơ thể tôi, chẳng qua nó lại khiến cuộc sống của tôi biến hóa nghiêng trời lệch đất. < Từ khi tôi sinh ra đã có thể nhìn được những bóng đen mà người khác không thấy, năm mười chín tuổi bị lệ quỷ đeo bám, gặp gỡ Lãnh Mạch.
Sau đó cho dù ma quỷ có ẩn nấp.thế nào, tôi cũng có thể dễ dàng liếc mắt nhìn thấú.
Nhưng bây giờ, tôi lại biến thànfĩ:một người bình thường, biến thành một người không còn khả năng nhìn thấy quỷ nữa. ‹ Tôi thật sự phải bắt đầu lại rồi.
Đối với tôi mà nói… thật sự có thể thích ứng với những ngày tháng không nhìn được quỷ nữa sao?
“Cô nhóc, trước tiên tôi sẽ dùng chú thuật giúp cô mở lại mắt quỷ, sau đó cô tự giải quyết với Tế Công đi: Tống Tử Thanh nói với tôi.
Đối với tin tức này, tôi nhất thời không kịp tiêu hóa, lời nói của Tống Tử Thanh tôi cũng không nghe lọt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ.
Tống Tử Thanh nói xong, trực tiếp giơ tay bắt quyết, lúc đầu ngón tay phát ra ánh sáng thì điểm vào trán tôi, thì thâm: “Khai nhãn”
Khuôn mặt củá-Tế Công ngay lập tức phóng đại trước mắt, tôi bị dọa một trận, vội lui ra sau nửa bước: “Ông Đạo Tế “Nhóc con, mắt cô làm›sao vậy? Sao đột nhiên không nhìn thấy tôi nữa? Cồn phải nhờ đến pháp thuật của m Dương sư nhà hợ.Tống cưỡng chế mới có thể nhìn thấy? Các cô đi Minh›giới gặp chuyện gì sao? Còn một thân vết thương của mọi người nữa, chuyện của cô có giải quyết đứợc không?”
Chuyện của tôi có giải quyết được không sao?
Coi như là… giải quyết xong đi.
“Một lời khó nói hết, ông Đạo Tế, lần này trở về là để trả lại hồ lô cho ông, còn phải thực hiện việc còn thiếu nợ ông nữa” Tôi đưa hồ lô cho Tế Công xong, cúi người sâu một góc vuông độ: “Hồ lô của ông giúp tôi một việc lớn, cám ơn ông!”
“Nhóc con cô khách khí quá rồi” Tế Công đỡ tôi dậy: “Hồ lô này và nhóc con cô tựa hồ có duyên phận khó nói, bần tăng cầm cũng không dùng làm gì, tặng nó cho cô đi.”
“Tặng pho tôi sao?” Bản lĩnh thực sự của cái hồ lô này ở thời khắc quan trọng nhất mới được thể hiện, nếu là tôi lúc trước nhất định sẽ rất vui vẻ, cũng rất cao hứng, nhưng mà tôi của hiện tại… nhất thời có chút chán nản, cúi đầu nói: “Bây giờ tôi không thể dùng được hồ lô này nữa, ông Đạo Tế, ông vẫn nên giữ lại nó đi”
“Bây giờ cô không thể-dùng, nhưng sau này sớm hay muộn cũng dùng đến thôi, bần tăng tặng cái hồ lô này cho cô, cô có thể nhờ người khác giữ hộ tạm thời, không phải sao?” Tế.Công không ngừng giải thích, nhét hồ lô lại và6`trong tay tôi.
€ó kiểu cưỡng ép nhận bảo vật thế này sao…
“Vậy được rồi, cảm ơn ông Đạo Tế”“Tôi đành phải nhận lấy: “Đúng rồi, chuyện ông muốn nhờ tôi giúp đỡ…
“Các cô đều bị thương đến mức này, sao bần tăng có thể để mấy đứa giúp nữa chứ”
“Không việc:gì, ông cứ nói trước là chuyện gì đi nào” Tế Công và tôi là bèo nước gặp gỡ, ông lại giúp tôi nhiều việc như vậy, lúc trước bởi vì chuyện đi Minh giới mà hoãn lại việc giúp ông, lần này sao có thể từ chối nữa chứ.
Tế Công thấy không lay:chuyển được tôi đành phải nói vớitôi về ủy thác của ông ấy.
Ông ấy nóí:ở chùa Linh Ẩn này có một ngạ quỷ giả làm người, bản thân ngạ quỷ không đáng sợ, ngay cả pháp lực ©ũng đều thua kém lệ quỷ, đáng lẽ là ông có thể tự mình đối phó. Những con ngạ quỷ này vô cùng thông:minh, dùng âm mưu quỷ kế gạt con người thờ cúng ró, còn gạt con người dùng trận m Nhân khiến người khác trở thành thức ăn trong bụng nó. Việc này xuất phát từ nguyên nhân tự nguyện, cho nên quỷ sai khống thể nhúng tay, vì vậy ngạ quỷ từ từ cường đại rồi vùng dậy, mượn một cơ hội thích hợp bám lên người.trụ trì của chùa Linh Ẩn. Ũ “Bám vào người của trụ trì?” Tôi, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị trăm miệng một lời cùng hỏi.
“Rất khó tin đúng không, nói chung là hương khói trong chùa là mùi hương đại ky của ma quỷ, quỷ quái cũng không thường tới gần chùa miếu, huống chỉ là người trụ trì của một ngôi chùa chứ.
Tốt xấu gì trên người trụ trì cũng tỏa ra Hạo Nhiên Chính Khí, ma quỷ rất khó xâm nhập, bần tăng cũng không hiểu rõ lắm cho nên mới muốn nhờ mọi người giúp đỡ, tìm ra nguyên nhân vì sao trụ trì lại bị ám, nhân tiện loại trừ con ngạ quỷ đó luôn, nó hại không ít người rồi” Nói xong, Tế Công cúi người trước chúnG ôi.
Tế Công cứi đầu trước chúng tôi! Sao có thể chịu nổi chứ! TôïYội vàng nâng ông ấy dậy: “Nói như vậy ông Đạo Tế cứ yên tâm đỉi,:cho dù tôi không muốn bị cuốf vào chuyện này thì đại Âm Dương sư của nhà họ Tống cũng không ngồi yên mặc kệ đâu, đúng không; đại hiệp Tiểu Thanh?”
Tống Tử Thanh trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó rất tôn kính trả lời Tế Công: “Sư phụ Tế Công, nhà họ Tống từ trước đến nay nhận hàng yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, ngài cứyên tâm đi, chuyện này tôi có thể giải quyết được”
“Nhìn xem, Tiểu Thanh nhà ta lòng mang thiên hạ, lấy việc bảo vệ thiên hạ làm nhiệm ýụ của mình!” Tôi kiêng chân võ võ vai Tống Tử Thanh.
“Ai là người nhà cô chứ” Tống Tử Thanh ném cho tôi một câu nhưng mặt không khống chế được mà đỏ lên, ánh mắt còn hơi né tránh, còn làm giá!
Tôi túm Tống Tử Thanh là muốn hỏi có phải anh ta còn giấu tôi cái gì không, nhưng Sỉ Mị nhanh hơn túm cổ áo tôi từ phía sau rồi kéo ngược tôi lại, tôi đành phải buông tay-anh ta, vẻ mặt cậu ta cực kỳ khó chịu túm căm tôi: “Đồ ngốc, cô đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi”
“Bệnh thần›kinh à!” Thôi được rồi, Si Mị và Tống Tử Thanh đều rất kỳ quái, tôi lười phải phản ứng với bọn họ, tôïkhoác vai Si Mị: “Được rồi, làm chính sự trước đãi”
“Đêm nay, trụ trì sế ở trong đại điện giảng kinh, nếu các cô có thể tìm được Giác Trần là tốt nhất, cậu ta có thể giúp đỡ mọï’người, nếu không tìm thấy thì đành phải dựa vào vận may của mọi người rồi” Tế Công nói.
Vì còn đang mắc nợ nhân tìrfh-của Tế Công nên ba người chúng ta đành phải mang:bộ dạng quấn băng từ phía sau chùa Linh Ẩnra phía trước, nơi này cũng giống y hệt lúc trước, có rất nhiều người, rất nhiều tín đồ, hơn nữa vì là trụ trì giảng kinh cho nên cả chùa Linh Ẩn bị vây chật như nêm, những người lui đến nhìn thấy bộ dạng thảm hại của chúng tôi, có thể tượng tưởng sự thương hại trên mặt họ.
Thậm chí tôi còn hoài nghỉ rằng, nếu lồng ngực của Sỉ Mị không quấn băng vải thì chỉ riêng việc anh ta lõa thể nửa người trên đã sớm bị chùa đuổi ra ngoài rồi, thực biến thái.
Hòa thượng Giác Trần không biết đã đi đâu, tìm một vòng cũng không thấy người đành chịu thua. Tống Tử’Thanh nói, lúc đối phó với ngạ quỷ thì dựa vào pháp lực của anh ấy là đủ rồi, chúng tôi đành đi theo mộVnhóm tín đồ vào trong chính điện.
Từ xa tôi đã nhĩá thấy bảo điện Đại Hùng, sư trụ trì mặc một bộ cà“$a sáng rực rỡ đang ngồi trên bồ đoàn, hai tay chắp chữ thập, trong tay nắm phật châu đang niệm kinh văn.