Chương 397: Tôi nghĩ có lẽ tôi đã yêu em mất rồi
Mấy ngày này Lãnh Mạch thoát ẩn thoát hiện như một bóng mạ, tôi thực sự sắp lên cơn đau tim rồi.
“Đừng láhét!” Anh nhỏ giọng măng tôi.
Nếu anh không cho tôi hét thì tôi sẽ không hét sao?
“Tôi hứa sẽ không chạm vào em” Anh lại nói khi tôi định hét lên gọi Sỉ Mi.
Tôi sững sờ, đèn tfong phòng khách dần dần bật sáng, lúc đó tôi mới nhận ra ánh mặt Lãnh Mạch hun hút, dáng người đứng không vững lắm, vẹo sang một bên.
Anh đã uống rượu sao?
“Lãnh Mạch, anh có chuyện gĩvậy?” Tôi đứng ở góc cầu thang và đối mặt với anh.
“Không sao” Anh nói, giọng điệu nñiRư có vẻ say lắm rồi, nói: “Tôi chỉ muốn hỏi lại em, những lời em nói bên đài phun nước, có phải thật sự không giậ†ôi không?
Anh say như vậy lại đến đây, chỉ để hỏi tôi về chuyện đó sao? Anh đang nghĩ gì vậy?
Đầu óc tôi nông lung không đoán được suy nghĩ của anh: “Đúng vậy, lời tôi nói là thật, tôi cũng nói rồi không việc gì phải giận cả.”
“Vậy em thật sự muốn bỏ rơi tôi sao?” Người anh xiêu vẹo suýt chút nữa rïgã xuống, lảo đảo đi về phía tôi: “Chỉ vì tôi ở Minh Giới, tôi không cứu Cẩu Đản sao?
Anh bước tới gần một chút, tôi có chút sợ anh, né sang một bên: “Bây giờ nói ra chuyện này dường như cũng không cần thiết nữa”
“Không, cần thiết chứ!” Anh nâng giọng, chạy nhanh về phía tôi, đẩy tôi vào góc tường và dùng thân thể chặn tôi lại.
Tôi ôm lấy thân mình: ‘Lãnh Mạch, chúng ta đã kết thúc rồi, là chính anh khiến.chúng ta kết thúc, sao phải bận tâm làm gì?”
“Tôi muốn biết lý do!” Anh say khướt nhìn xuống tôi, đôi mắt ấy được bao bọc bởi sướng mù ướt và hơi rượu, tôi nghĩ trên đời này không ải;có thể cưỡng lại được ánh mắt của anh.
Tôi thở dài quay đầu lại: “Được thôi, nếu anh muốn biết nguyên nhân, tôi sẽ nói cho anh.”
Anh im lặng, đợi tôi nói.
“Thứ nhất, anh biết rõ Cẩu Đản là bạn bè của tôi, nhưng anh Tại muốn giết bọn họ mà không thèm báo cho tôi. Tôi hoàn toàn tin tưởng anh, anh không chỉ làm tôi thất vọng, còn không quan tâm đến cảm nhận của tôi. Thứ hai, trong lòng anh chỉ có Minh quyền, ngoài điều đó ra anh cũng chỉ vì bản thân anh, anh quá tự cao tự đại, chưa từng nghĩ đến người khác. Những gì anh và tôi cãi nhau còn chưa đủ để chứng minh sao? Lãnh Mạch, anh bị “ung thư nam thẳng” giai đoạn cuối rồi đấy. Thứ ba, ngày đó Minh Vương đã thề độc là buông tha cho chúng tôi, tại sao anh vận còn đâm tôi một nhát? “
Với câu cuốĩ“eùng, tôi ngước nhìn anh.
Anh sững người,›sợ nhìn vào mắt tôi liền tránh đi.
Trái tim lạnh lẽo đến tận sâu thẳm.
Một lúc sau, anh nói”Nhát dao đó là do tôi gây ra.
Hôm đó, em đã làm hỏng chuyện lớn mà tôi đã lên kế hoạch từ lâu, tôi rất giận em, €ó ý định làm em bị thương. Nhân đây, tôi cũng có thể thể hiện lòng trung thành của mình với Minh Vương để tạo điều kiện cho các hoạt động tiếp theo.”
Có nghe thấy không? Mọi suy đoán và cảm nhận của tôi đều đúng, Lãnh Mạch của ngày iồm đó không hề vì để bảo vệ tôi nên mới làm tôi bị thương, và tôi cũng không hiểu lầm anh chỗ nào cả.
“Chuyện này chưa đủ kết thúc sao? Chúng ta còn cần nói gì nữa?” Tôi nói, “Đối với anh mà nói, tôi chỉ là chướng ngại vương quyền của anh, cũng không quan trọng, cũng không phải anh đã nói sao, đừng nghĩ rằng tôi là một miếng bánh bao nóng hổi, mọi người ai cũng muốn ăn. Từ bây giờ trở đi, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, không phải là được rồi sao? “
“Không được!” Anh hét vào mặt tôi.
Lúc này, có lẽ anh lại mở kết giới, phong bế lại âm thanh giữ chúng tôi. Nếu anh đối xử như vậy với tôi thêm nữa, Sỉ Mị sẽ không thể nghe thấy nó như ngày hôm qua. Tôi phải làm gì đây?
“Tôi sai rồi, vậtnhỏ.” Lãnh Mạch lại đột nhiên nói.
Tôi lập tức choáng váng.
Anh ôm mặt tôi khống cho tôi trốn, trán áp vào trán tôi, hơi rượu phả vào mặt†ôi: “Tôi đã ở bên em cả ngày hôm nay, tôi luôn tự tin cho răng không có tôi, em sẽ rất đau lòng, buồn bã và không thể quên được tôi, nhưng không ngờ em lại chơi rấtvui vẻ với người đàn ông đó, còn mua quần áo mũ nórf.cho người đàn ông đó, để anh ta ôm eo, để anh ta véo mũi, em cũng cười thật xinh đẹp với anh ta, tôi mới phát liện ra, không có tôi, hóa ra em vấn có thể sống tốt, cuối đùng em cũng tìm được người đàn ông khác có thể dựa ào, em thật sự muốn bỏ rơi tôi, tôi bắt đầu hoảng sợ, tôi thực sự bắt đầu hoảng sợ rồi…”
Tôi hoàn toàn đóng băng tại chỗ, người cứng đờ ra.
“Cho đến lúc bên đài phun nước, em nói em muốn bắt đầu lại, em nói.em muốn cho người đàn ông đó một cơ hội, em nói em nâng lên được cũng bỏ xuống được, em đã buông bỏ tôi, em nói em đã nghĩ thông rồi, quá khứ đã qua rồi, em:nói… tương lai của em sẽ không bao giờ có tôi nữa?”
Có lẽ anh đã uống quá nhiều, nói năng không mạch lạc, người còn nồng nặc mùi rượu. Anh ôm mặt tôi không rời, nhìn tôi không chớp mát, “Sao em lại nhãn †âm như vậy nói buông là buông, vậy còn tôi? Em buông bỏ tôi rồi, tôi phải làm sao? Tôi biết là anh làm tổn thương em, nhưng tôi vấn không muốn buông bỏ em, không thể buông được em, không thể buông được em, vật nhỏ, em tha thứ €ho tôi, lần này tôi… thực sự sai rồi”
Đây có phải là một lời xin lỗï muộn màng?
Sau khi tôi cẩn thận suy nghĩ mọi thứ, đã buông bỏ tất cả, anh nói với tôi, lần này anh thực sự đã sai.
Không phải tình yêu đều như thế này-sao?
Khi bạn hiểu ra lỗi lâm, tôi đã bỏ đi rt Tôi không giận anh, cũng không phải trong lòng còn ấm ức, càng không phải là chờ đợi lời xin lỗi của anh. Tôi đã thực sự buông bỏ tình cảm của mình với anh, và câu xin lôi của anh cũng không thể cứu rỗi được gì.
“Xin lỗi Lãnh Mạch, tình cảm giữa chúng ta thật sự đã kết thúc rồi” Tuy lời nói rất tàn nhãn nhưng tôi vẫn phải nói.
Tình cảm đáp lại thì nên nghiêm túc và tận tâm, khi yêu anh là yêu anh, khi buông tay anh tức là đã thực sự buông bỏ anlirồi, nếu tiếp tục mơ hồ vướng bận thương tôi, tổn thương anh, cũng sẽ làm Sỉ Mị tổn thương. Thà rằn6-đau một lần cắt đứt mọi tình cảm càng sớm càng tốt.
, tổn Tình của tôi đã hếtkhi tôi nói ra câu này.
Một người luôn đi trên con đường xa lạ, ngăm nhìn cảnh vật lạ, nghe những bản nhạc lạ, rồi một lúc vô tình nào đó, bạn sẽ thấy rằng những thứ mà bạn đã cố gắng rất nhiều để buông bỏ thựè,sự là không thể buông bỏ được.
“Không có kết thúc! Kết thúc cái,khi gió gì” Lãnh Mạch hét lên, cúi đầu hôn tôi: “Đông Đồng, tôi nói cho em biết, giữa chúng ta không có kết thúế;sẽ không bao.
giờ có kết thúc!”
“Lãnh Mạch, đừng lưu luyến nữa, anh như vậy có hay ho gì đầu? Rốt cuộc anh đã hiểu rõ trái tim mình chưa, rốt cuộc tình yêu mà anh muốn là gì? Anh nghĩ chúng ta có thực sự phù hợp không? Anh đã thực sự cảm thấy thật lòng với tôi chưa? Đối với anh tôi có ý nghĩa gì? Đối với arih tình yêu có thực sự quan trọng không? Không quan trọng đâu, đối với anh, tình yêu và tôi đều không quan trọng, Lãnh Mạch, đừng để chúng ta đau khổ thêm lần nữa’“Tôi cúi xuống môi anh.
“Rốt cuộc tôi đã hiểu rõ trái tim mình chưa sao? Tôi đã thực sự cẩm thấy thật lòng với em chưa sao? Đối với tôi em có ý-hghĩa gì sao? Trái tim của tôi vẫn cần phải xem xét saố? Trên đó khắc sâu hai chữ “Đồng Đồng”, có phải emnù rồi không?”
Anh nắm lấy tay tội và ấn vào trái timi mình, đôi mắt anh sâu như một vực thẩm, hình dáng của tôi hiện ra trong đó, anh nói từng chữ; “Vật nhỏ, tôi nghĩ răng tôi đã yêu em mất rồi”
Một lúc sau, anh lại nói: “Và›ý nghĩa của em đối với tôi… có lẽ, đó là mạng sống của tôi.”