Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nhưng mà Lý Hùng lại không buông tha, ghé miệng vào lỗ tai Hứa Mộc Tình, không ngừng phả khí nóng hổi vào tai Hứa Mộc Tình: "Nếu em không sinh con cho anh thì ai sinh đây?"  

             "Chẳng phải vẫn còn Tina, Raven, Cố Ngôn Hi đấy sao, họ đều là vợ của anh, về mặt pháp luật, họ đều có thể sinh cho anh một đứa con".  

             Lý Hùng sửng sốt một chút, thật ra từ khi dòng thời gian thay đổi, ba người vợ hợp pháp đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, trong lòng Lý Hùng vẫn có chút không thể chấp nhận được.  

             Xét cho cùng, trong kế hoạch cuộc đời của mình, Hứa Mộc Tình là ứng cử viên duy nhất cho vị trí vợ của anh.  

             Đương nhiên, Lý Hùng không phải người đàn ông vô trách nhiệm, có làm có chịu.  

             Một thời gian trước, Lý Hùng thật sự chưa từng tâm sự thật với Hứa Mộc Tình, bây giờ đã lên tiếng, anh tiếp tục nói: "Vợ à, nếu anh nói rằng cả đời này anh sẽ chỉ sinh con với em, em có sinh con với anh không? ”  

             Hứa Mộc Tình chớp chớp mắt nhìn Lý Hùng ánh mắt, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.  

             Đột nhiên, cô vươn tay ôm lấy cổ Lý Hùng, sau đó kiễng chân hôn lên môi dày ẩm ướt của Lý Hùng.  

             Sự ngọt ngào đột ngột khiến Lý Hùng mất cảnh giác, vừa định ôm vợ vào lòng hôn một nụ hôn dài ướt át kiểu Pháp, thì một cơn đau bất chợt nhói lên từ đôi môi dày của anh, Lý Hùng không khỏi hít vào một hơi.  

             "Vợ, em là cún con đấy à? Sao lại cắn anh?"  

             "Có đau không?"  

             “Hừ, đương nhiên là đau rồi”, Lý Hùng tổn thương nói.  

             Kết quả, Hứa Mộc Tình bất ngờ nói: "Việc cho con bú sau khi sinh của mẹ còn đau gấp mấy chục lần cái cắn vừa rồi đấy".  

             Nói xong, Hứa Mộc Tình trực tiếp ngẩng cao đầu, rảo bước đi về phía trước.  

             Lý Hùng đứng ở đó một lúc, đột nhiên dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Hứa Mộc Tình: "Vợ à, em bằng lòng sinh con cho anh rồi à?"  

             "Vợ à, em định sinh mấy đứa cho anh?"  

             "Hai, ừm, ba đứa đi, nếu không thì thành lập một đội bóng đá... Ai da, đau quá, nhẹ chút đi…"  

             Trong lúc đôi trẻ đang chim chuột với nhau, thì phía sau một cây nhãn trăm năm cách họ hàng chục mét, một chiếc đầu đội mũ lưỡi trai đen thò ra.  

             Đây là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt luôn dõi theo Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, nếu có người nhìn thấy cậu ta, sẽ kinh ngạc phát hiện vẻ ngoài của cậu thanh niên này với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình giống nhau đến bảy tám phần.  

             "Ừm, cũng đã gặp mặt bố mẹ rồi, bây giờ cậu nên thực hiện thỏa thuận đã lập của chúng ta trước đây đi".  

             Giọng nói của Hứa Thiên Tứ phát ra từ cây gỗ nhỏ bên cạnh, người thanh niên quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột: "Thỏa thuận của chúng ta là anh nhất định phải để tôi xuất hiện bên cạnh bố mẹ. Hiện tại bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra tôi".  

             Khuôn mặt Hứa Thiên Tứ hiện lên một nụ cười thường thấy, anh ta búng ngón tay lên không trung, ngay sau đó hai bóng đen từ trong không khí nhanh chóng xuất hiện, hai tên quỳ gối trước mặt Hứa Thiên Tứ: "Chủ nhân có gì dặn dò ạ?"  

             "Đứa nhóc này muốn giao tiếp nhiều hơn với bố mẹ của mình. Các cậu có ý tưởng nào hay không?"  

             Hai người hai mắt nhìn nhau, không dám suy đoán tâm tư của chủ nhân, chỉ nói rất rập khuôn.  

             "Nếu ngại tiếp cận với bố mẹ thì nên tiếp cận với người bên cạnh bố mẹ, như thế mới có thể thường xuyên ra vào nhà của họ".  

             Hứa Thiên Tứ vung tay, hai tên thủ hạ lập tức biến mất dưới ánh nhìn của người thanh niên.  

             Ngay lập tức, Hứa Thiên Tứ quay lại và nói với chàng trai trẻ: "Thành thật mà nói, tôi có khúc mắc rất lớn với bố cậu, cơ bản là tôi sẽ không giúp cậu".  

             "Nhưng, vì cậu là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi sẽ miễn cưỡng giúp đỡ cậu vì lòng thương người".  

             "Tuy nhiên, tôi nói trước. Tôi giúp cậu đạt được mong muốn của mình. Nếu cậu dám qua cầu rút ván, tôi sẽ quăng cậu trở lại thế giới lạnh lẽo của mình đấy".  

             Một nét sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt non nớt của cậu trai, cậu ta khó khăn lắm mới thoát khỏi không gian lạnh lẽo đó, cậu ta không muốn quay lại!  

             Nghĩ về chuyện đó, cậu thanh niên nói với Hứa Thiên Tứ với vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng lo, tôi sẽ thực hiện thỏa thuận giữa chúng ta".  

             "Khi nào? Tôi muốn một thời gian rõ ràng. Hơn nữa, tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ đợi đâu. Cậu nghĩ kĩ đi rồi trả lời tôi".  

             Hứa Thiên Tứ không đợi người thanh niên nói hết, anh ta đã chặn họng cậu ta ngay.  

             Người thanh niên mím môi, ngẩng cái đầu rũ xuống lên, trịnh trọng nói với Hứa Thiên Tứ: "Nửa tháng, anh cho tôi nửa tháng, sau nửa tháng, tôi sẽ đặt Trái Ác Quỷ mà anh đưa cho tôi lên bàn ăn nhà Lý Hùng".  

             "Được".  

             Hứa Thiên Tứ hài lòng gật đầu, sau đó búng tay lên không trung, lập tức một bóng đen xuất hiện lại đưa cho Hứa Thiên Tứ một văn kiện.  

             "Ký đi, sau cậu cần tôi giúp gì, tôi sẽ giúp cậu".  

             Không biết từ lúc nào chàng trai trẻ đã cầm một cây bút trong tay, dưới sự thúc giục của Hứa Thiên Tứ, một tia quyết tâm lóe lên trong mắt chàng trai, cậu ta đã ký tên của mình.  

             "Hahaha, tốt lắm, từ nay hợp đồng sẽ có hiệu lực, đi, đi tìm bố mẹ của cậu đi, hahaha…"  

             Hứa Thiên Tứ cười ngạo nghễ, hừ hừ, Lý Hùng, mày cứ chờ đi, tao sẽ sớm cho mày nếm mùi chúng bạn xa lánh, vợ chồng phân ly, tao muốn xem lúc đó mày còn có thể cười được nữa không?  

             "Ding Dong!"  

             Chuông cửa biệt thự nhà họ Hứa vang lên.  

             Liễu Ngọc Phân đang sắp xếp đồ ăn trong bếp, bà ấy nhanh chóng hét lên với Hứa Hạo Nhiên, người đang chơi với Lý Liễu Nhi trong phòng khách: "Mau ra mở cửa đi. Chắc là chị gái và anh rể của con về rồi đấy".  

             Hứa Hạo Nhiên đang vui vẻ chơi đùa với Lý Liễu Nhi thì đột nhiên bị gọi ra mở cửa, vẻ mặt không hài lòng: "Mẹ, anh rể và chị dâu có chìa khóa mà, hai người họ tự mở của được mà".  

             "Này, mẹ nói mày ngứa đòn hả? Cái đứa ham chơi này, nếu chị gái và anh rể của mày mang chìa khóa, thì còn cần bấm chuông cửa nữa không?"  

             Lúc này, Lý Liễu Nhi đang vui vẻ bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo Hứa Hạo Nhiên, chớp đôi mắt to ngấn nước, chất phác nói: "Anh, đi mở cửa đi".  

             Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của vợ hiền, Hứa Hạo Nhiên toàn thân mềm nhũn, nhất định phải nghe lời vợ, lập tức từ trên sô pha đứng dậy đi ra mở cửa.  

             Vừa mở cửa liền nhìn thấy một thiếu niên đội mũ lưỡi trai, trước khi Hứa Hạo Nhiên hỏi đối phương là ai, cậu ta đã mở miệng nói: "Cậu".  

             Hứa Hạo Nhiên xù lông lên ngay lập tức: "Này, tôi nói nhóc này, không được nhận vơ như thế, ai là cậu của nhóc chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK