Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh chỉ cần liếc qua một cái là đã có thể nhìn thấu tâm tư bẩn thỉu của Chu Hạn Văn.
Anh ta khẽ nhếch khóe miệng cười chế nhạo.
Anh ta bước đến bên cạnh Chu Hạn Văn, cười nói: “Cô ta tên là Hứa Mộc Tình, là em họ tôi và là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Chu Hạn Văn chưa kịp lên tiếng, Hứa Thiên Tứ lại nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu vừa bỏ hai mươi tỷ để mua một mảnh đất vô dụng”.
“Bây giờ nguồn vốn lưu động của tập đoàn đang bị hổng một lỗ rất lớn”.
“Trong tháng này có lẽ sắp tuyên bố phá sản rồi”.
“Cô ta đến bữa tiệc hôm nay là để tìm kiếm sự giúp đỡ”.
“Cậu Chu nếu như quăng cho cô ta một miếng bánh thơm, cô ta nhất định sẽ nhận lấy đó!”
Hai mắt Chu Hạn Văn lập tức sáng rực lên, sau đó anh ta lập tức ngoắc ngón tay về phía thư ký bên cạnh.
Khi thư ký đến gần, anh ta nói nhỏ vài câu với thư ký.
Thư ký lập tức gật đầu và đi về phía đám người Hứa Mộc Tình.
Thư ký bước đến trước mặt Hứa Mộc Tình, đưa một tấm danh thiếp cho cô rồi nói.
“Sau khi buổi tiệc kết thúc, cậu tư chúng tôi sẽ đợi cô Hứa ở phòng tổng thống”.
Hứa Mộc Tình nhíu mày: “Tại sao tôi phải đến đó?”
“Nếu như Cô Hứa đến thì vấn đề tài chính của tập đoàn cô sẽ được giải quyết”.
“Còn nếu như cô Hứa không đến thì ngày mai tập đoàn của cô sẽ chính thức phá sản”.
Nói xong, thư ký xoay người rời đi.
Đe dọa!
Đe dọa một cách trắng trợn!
“Không biết là chó nhà ai nuôi nữa”.
Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, nhấp một ngụm.
Khi Hứa Mộc Tình nhìn về phía Chu Hạn Văn đã thấy anh ta đang cầm một ly rượu vang trong tay, nâng lên về phía cô một cách rất tao nhã.
Nụ cười ma mị.
Hứa Mộc Tình lúc này làm một hành động khiến tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
Cô cầm tấm danh thiếp của Chu Hàn Văn.
Những ngón tay mảnh mai gấp tấm danh thiếp đó thành hai mảnh.
“Roẹt!”
Tấm danh thiếp bị xé làm đôi.
“Roẹt!”
Lại gấp đôi rồi lại xé thêm một lần nữa.
Sau đó, trong khi mọi người đang cảm thấy choáng váng thì cô vứt tấm danh thiếp bị rách ấy vào thùng rác.
“Người phụ nữ này có phải đồ ngốc không? Cô ta dám xé danh thiếp của cậu Chu?!”
“Tập đoàn Lăng Tiêu đúng là đến bước đường cùng rồi, chuyện điên rồ như vậy cũng dám làm”.
“Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho chủ tịch bảo ông ấy lập tức hủy bỏ tất cả hợp đồng với tập đoàn Lăng Tiêu thôi, lần này bọn chúng chết chắc rồi!”
Nụ cười của Chu Hạn Văn dần lạnh ngắt.
Ánh mắt anh ta ánh lên một tia hung ác.
Anh ta dắt người đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên dám xé danh thiếp của tôi”.
“Tôi muốn biết là ai đã cho lá gan lớn như vậy, dám xé danh thiếp của tôi”.
Giọng nói Hứa Mộc Tình sắc bén, từng câu từng chữ truyền đến tai tất cả mọi người một cách rõ ràng rành mạch.
“Chồng tôi nói rằng trên đời này không có việc gì mà tôi không thể làm hoặc không dám làm”.
Chu Hạn Văn sau khi nghe tin Hứa Mộc Tình đã kết hôn, ánh mắt anh ta càng trở nên ác liệt hơn.
“Chồng cô là ai?”
Hứa Thiên Tứ cười lớn: “Cậu Chu, chồng của cô ta là một tên rác rưởi”.
“Chỉ là một thằng ở rể ăn bám nhà vợ”.
“Hơn nữa còn là một thằng điên”.
Vừa dứt lời, cả hội trường ồ lên.
Tiếng cười vang lên không ngớt!
Chu Hạn Văn hừ một tiếng: “Sau khi lấy một thằng chồng điên thì con vợ cũng thần kinh nốt luôn rồi à”.
Chu Hạn Văn thái độ kiêu ngạo, giọng nói đầy đe dọa.
“Hứa Mộc Tình, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”.
“Bây giờ trước mặt tất cả mọi người, tự mắng chồng mình là kẻ điên”.
“Sau đó quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!”
“Nếu không, rạng sáng ngày mai, tập đoàn Lăng Tiêu của cô sẽ chính thức phá sản”.
Mười ngón tay mảnh khảnh của Hứa Mộc Tình nắm chặt thành nắm đấm.
Cô tức giận rồi.
Người khác nói cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép xúc phạm Lý Phong.
Hứa Mộc Tình cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay người bên cạnh hất mạnh về phía Chu Hạn Văn.
Hai vệ sĩ phía sau Chu Hạn Văn lập tức lao đến và chặn ở phía trước.
Mặc dù hầu hết chỗ rượu vang đó đều bắn lên người hai vệ sĩ.
Nhưng vẫn có vài giọt chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe lên trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạn Văn.
“Được! Được lắm, tôi sẽ coi ly rượu vừa rồi là lời tuyên bố khai chiến của con đàn bà ngu ngốc này với tôi”.
“Chu Hạn Văn tôi đây tiếp nhận khiêu chiến”.
“Đồng thời, tôi cũng thông báo với tất người đang có mặt ở hội trường tối nay rằng, mọi người sẽ nhận được tin tức tập đoàn Lăng Tiêu phá sản ngay trong sáng mai!”
Hứa Mộc Tình bây giờ đã không còn là cô gái nhỏ bé yếu ớt dễ bị bắt nạt trước đây nữa rồi.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tràn đầy tự tin và có chút bướng bỉnh.
“Cùng chờ xem!”
Để bầu không khí bớt căng thẳng, người dẫn chương trình vội vàng bước ra từ cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Đồng thời cũng phát một bản nhạc du dương vang vọng khắp trong hội trường.
Rất nhanh sau đó, Châu Tồn Mậu bước ra ngoài trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Châu Tồn Mậu mặc bộ đồ thời Đường với mái tóc nửa đen nửa trắng.
Châu Tồn Mậu đứng trên sân khấu trong ánh mắt háo hức của mọi người xung quanh.
“Chào mọi người, tôi là Châu Tồn Mậu”.
“Vừa nãy ở sau cánh gà gặp lại vài người bạn cũ”.
“Thời gian thấm thoát thoi đưa, chúng ta chẳng mấy chốc mà đã già hết rồi”.
“Hai ngày nay, rất nhiều người đều hỏi tôi một câu hỏi”.
“Tôi đã biến mất mấy chục năm rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?”
“Tôi ở đây để đưa ra câu trả lời chính xác cho mọi người”.
“Tôi không hề biến mất cũng không hề rời đi, mà là đang chờ đợi”.
Vừa dứt lời, đám đông lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Người đàn ông giàu có A nói: “Ông Châu nhất định là đang đợi cậu Chu đấy!”
Người đàn ông giàu có B: “Đúng vậy, mặc dù tối nay có rất nhiều đại gia giàu có ở đây, nhưng người duy nhất có thể làm hài lòng Châu Tồn Mậu chắc chỉ có mình cậu Chu thôi”.
Nghe thấy lời của mọi người xung quanh, Chu Hạn Văn cũng ngẩng cao đầu, sướng đến mức phổng cả mũi.
Châu Tồn Mậu lại nói: “Người này hôm nay cũng có mặt ở đây”.
Lời nói này khiến mọi người càng thêm khẳng định người mà Châu Tồn Mậu chờ đợi hơn mười năm nay chính là Chu Hạn Văn.
Lúc này, mọi người đều đứng tập trung xung quanh Chu Hạn Văn
Khu vực nhóm người Hứa Mộc Tình đang đứng hoàn toàn trống rỗng, không ai dám lại gần bọn họ.
Ngay cả những tập đoàn đang thảo luận về các dự án hợp tác với họ cũng vạch ra ranh giới rõ ràng.
Lúc này, Châu Tồn Mậu bước xuống sân khấu.
“Ông ấy đi sai hướng rồi sao?”
“Cậu Chu ở bên đây cơ mà?”
Lúc này, Châu Tồn Mậu đứng trước mặt nhóm người Hứa Mộc Tình.
Người dẫn chương trình muốn kéo ông ta lại.
Kết quả, Châu Tồn Mậu giật lấy mic trong tay người dẫn chương trình, nói với tất cả mọi người: “Để tôi giới thiệu với mọi người, cô Hứa đây chính là sếp của tôi”.
“Tôi đã chính thức gia nhập tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Cái gì!?”
“Không thể nào!”
“Tôi nhất định là nghe nhầm rồi!”
Gương mặt Chu Hạn Văn lập tức biến sắc, vẻ mặt lạnh tanh.
Anh ta nhìn chằm chằm Châu Tồn Mậu bằng ánh mắt như muốn thiêu sống: “Ông Châu, tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé này đã cho ông lợi ích gì rồi?”
Châu Tồn Mậu chỉ cười mà không nói gì.
Chu Hạn Văn lại nói: “Tôi sẽ cho ông lợi ích cao gấp mười lần bọn họ, bây giờ ông lập tức tới chỗ tôi”.
Nụ cười của Châu Tồn Mậu không thay đổi, ông ấy nhìn Chu Hạn Văn và những người xung quanh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK