Chương 447: Anh rể, đỡ em với
Gió, càng lúc càng mạnh.
Trong cơn gió dữ dội, Cố Ngôn Hi vẫn cảm nhận được luồng khí tức mãnh liệt.
Đây là một loại khí tức nam tính rất đặc biệt.
Lúc này, Cố Ngôn Hi say đắm.
Bởi vì ngay khi mở mắt ra, cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lý Phong.
Trầm bổng.
Phiêu du.
Từ địa ngục.
Lên thiên đường.
Cố Ngôn Hi không ngờ rằng, Lý Phong lại xuất hiện vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Anh giống như một siêu anh hùng.
Giữ cô ấy ở trên không, rồi sau đó từ từ hạ xuống đất.
Lý Phong đặt Cố Ngôn Hi đứng vững trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cố Ngôn Hi đang định nói, Hứa Hạo Nhiên hét lên từ trên lầu.
“Anh rể, anh đỡ em với!”
Giọng của Hứa Hạo Nhiên vọng lại trong không khí.
Lúc cậu ta hét lên thì cậu ta đã lao ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống.
Viên Đa Đa cũng nhảy xuống cùng Hứa Hạo Nhiên.
Cố Ngôn Hi chưa kịp nói gì, cô ấy đã phải rời xa vòng tay ấm áp của Lý Phong.
Lý Phong giống như một cơn gió.
Như một tia chớp.
Anh lao về phía Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa ở trong không trung!
“Anh rể, em tới đây”
Hứa Hạo Nhiên dang rộng hai tay.
Tuy nhiên, hành động đẹp mắt khi đỡ Cố Ngôn Hi đã không xảy ra.
Bởi vì hai tay của Lý Phong phải đỡ Viên Đa Đa, cô gái nặng hơn một trăm kg.
Còn về Hứa Hạo Nhiên.
Khi Lý Phong còn cách mặt đất tầm bốn năm mét, anh dùng chân đá vào mông Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên chổng mông lên trời.
Cả người trượt dài trên bãi cỏ hơn chục mét, rồi lăn vào bụi cây gần đó.
Lý Phong đặt Viên Đa Đa xuống đất, đi đến bên cạnh bụi cây, từ trên cao nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên, hỏi: “Sao rồi?”
“Phù! Phù phù!”
Hứa Hạo Nhiên nhổ những chiếc lá bay vào trong miệng ra, đau đớn bò dậy.
“Anh rể, sao em cảm thấy nóng quá?”
Lúc này, gương mặt Hứa Hạo Nhiên đỏ bừng bừng!
Nhìn giống như bị bỏng bởi nước sôi vậy!
“Anh rể, em khó chịu quá! Phía dưới của em như muốn nổ tung vậy!”
Lúc này, cả người Viên Đa Đa cũng đỏ hầm hập.
Và trong cổ họng cô ấy phát ra một âm thanh khiến bất cứ người đàn ông nào sau khi nghe xong cũng phải phản ứng lại.
Lý Phong khẽ cau mày, anh đang định nói thì Viên Tuấn Khải đột nhiên dắt mấy chục tên vạm vỡ ban nãy đi đến.
Một đám người lập tức bao vây Lý Phong.
Viên Tuấn Khải nhìn chằm chằm Lý Phong bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Thằng nhãi kia, nếu như không muốn bị chặt đứt tay đứt chân ném vào thùng rác thì mau chóng cút đi cho tao!”
Lý Phong hờ hững nhìn Viên Tuấn Khải, hỏi: “Có thuốc giải không?”
“Ha ha ha ha! Cái thứ này làm sao lại có thuốc giải được chứ?”
Nét mặt Viên Tuấn Khải càng lúc càng trở nên xấu xa.
“Thằng nhãi này, tao thấy tướng mạo của mày trông cũng khá đó”.
“Tao nghĩ mày không nên tọc mạch vào chuyện người khác”.
“Tao cho mày một cơ hội nữa, lập tức cút cho tao”.
“Nếu không tao sẽ đút cho mày thứ này, rồi sau đó ném mày vào chuồng lợn đấy!”
Trong khi nói, Viên Tuấn Khải lấy từ trong túi ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy bột màu trắng.
Lý Phong khẽ búng tay.
“Tiểu Thất”.
“Có”.
Đột nhiên Vương Tiểu Thất bước đến như một cơn gió.
“Đút thứ này cho cậu Viên đây và mười mấy anh em bên cạnh anh ta, mỗi người một ít”.
“Sau đó nhốt bọn chúng vào một phòng riêng”.
“Vâng!”
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất lao đến, giật lọ thủy tinh từ trong tay Viên Tuấn Khải.
Sau đó, các thành viên dưới trướng Vương Tiểu Thất đột nhiên nhảy ra từ hai bên.
Vương Tiểu Thất hành động gọn gàng dứt khoát, đổ bột trắng trong lọ thủy tinh vào miệng từng người một!
Ngay sau đó, một chiếc xe tải nhỏ có thùng kín chạy tới.
Vương Tiểu Thất ném cả chục người, bao gồm cả Viên Tuấn Khải vào phía sau xe tải.
Bên trong xe tải lập tức vang lên nhiều âm thanh khác nhau.
Âm thanh này khiến cho người ta cảm thấy sởn da gà.
Nổi gai ốc.
Nhìn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa lúc này đã đan chặt tay vào nhau.
Cả hai đều đang thở dốc.
Trong mắt ánh lên một tia dục vọng mãnh liệt.
Bùng cháy!
Cơ thể bọn họ khó chịu như thể bị lửa đốt.
Lý Phong ôm trán, cười nhạt: “Không ngờ rằng, thật sự tôi lại nói trúng phóc”.
Các đây một thời gian, Lý Phong vừa nói đùa với Hứa Hạo Nhiên rằng nhà họ Viên có một cô con gái nặng hơn một trăm kg rất phù hợp với cậu ta.
Không ngờ hai người này lại có duyên đến vậy.
Lý Phong thuê một phòng đơn cho hai người trong một khách sạn năm sao.
Lý Phong ngồi đợi trong quán café.
Cố Ngôn Hi đã thay một bộ quần áo khác, lấy lại tinh thần, bước tới.
Cố Ngôn Hi nhìn Lý Phong, cười dịu dàng: “Cám ơn anh”.
Lý Phong thản nhiên nói: “Vẫn là câu nói đó, bạn bè với nhau không cần nói cảm ơn”.
Cố Ngôn Hi gật đầu.
Lúc cô ấy nhảy xuống lầu, cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ.
Vỗn dĩ cô ấy cũng không hi vọng quá nhiều vào tình cảm này.
Cô ấy cũng từng nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không thể nào gặp được người mà mình thích được nữa.
Sự xuất hiện của Lý Phong đã mang đến cho cô ấy một bất ngờ và rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ.
Những điều này sẽ mãi mãi được cất giấu trong tim cô ấy.
Giờ phút này, Cố Ngôn Hi như được sống lại một lần nữa, cô ấy đưa tay về phía Lý Phong.
Lý Phong cũng lịch sự bắt tay cô ấy.
Một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của Cố Ngôn Hi: “Tôi sắp quay về Thành Hải rồi”.
“Lần sau tôi mở concert, anh và Tình Tình nhớ đến đấy nhé”.
“Ừm”.
Lý Phong gật đầu.
Cố Ngôn Hi xoay người, bước từng bước.
Cứ đi mãi.
Nước mắt bất giác rơi xuống.
…….
“Á!!”
“Cứu mạng!!”
Cửa phòng khách sạn bị Hứa Hạo Nhiên đạp mạnh ra.
Hứa Hạo Nhiên nhảy ra ngoài như một con thỏ.
Hứa Hạo Nhiên đang cầm một chiếc gối màu trắng trong tay, che đi phần thân dưới của cậu ta.
Điên cuồng chạy trốn trong hành lang khách sạn.
Khi cậu ta lao đến cầu thang, cậu ta nhìn thấy Vương Tiểu Thất đang đứng hút thuốc ở đó.
Hai người đàn ông nhìn nhau trong ba giây.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hứa Hạo Nhiên, Vương Tiểu Thất bật cười.
Hứa Hạo Nhiên thì bật khóc.
Vương Tiểu Thất cởi áo của mình, khoác cho Hứa Hạo Nhiên, vỗ vai cậu ta.
“Anh Hạo Nhiên, quá tuyệt vời! Đúng tròn một tiếng luôn đấy”.
“Bời vì hai người ầm ĩ quá”.
“Nên tôi đã sơ tán toàn bộ các phòng ở tầng này cho cậu rồi”.
Vương Tiểu Thất đưa cho Hứa Hạo Nhiên một gói khăn giấy.
Hứa Hạo Nhiên xua tay: “Em không có khóc, là do khói của anh làm em sặc”.
Hứa Hạo Nhiên giật điếu thuốc trên tay Vương Tiểu Thất và hít một hơi.
“Khụ khụ khụ!”
“Cay quá!”
“Cái gì cay cơ? Anh Hạo Nhiên, anh đang nói cơ thể của em rất nóng bỏng sao?”
Quay đầu lại thấy Viên Đa Đa đã đứng ngay sau Hứa Hạo Nhiên.
Lông mày phong tình.
Chớp chớp đôi mắt.
“Anh Hạo Nhiên à, lần đầu tiên quý giá nhất của người con gái đã bị anh cướp đi mất rồi, sau này anh phải chịu trách nhiệm với em đấy”.
Chân của Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc mềm nhũn, ánh mắt vô hồn, không ngừng lẩm bẩm một câu.
“Làm sao bây giờ?”
“Làm sao cái gì nữa? Gạo đã nấu thành cơm rồi”.
Chương 448: Đàn ông không xấu
Lúc này, giọng nói của Lý Phong truyền tới từ dưới lầu.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Phong như nhìn thấy người thân của mình, vội vào xông đến ôm chặt lấy anh.
Cậu ta nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại chuyện vừa xảy ra trong phòng”.
“Anh ơi! Anh rể ơi! Người thân của em”.
“Anh mau nói cho em biết, việc này xử lý như thế nào đi?”
Lý Phong đặt tay vào vai Hứa Hạo Nhiên.
Anh đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh, thì thầm nói.
“Anh hỏi em, không phải bình thường em hay nói thích những cô gái ngực bự sao?”
“Bây giờ em liếc mắt qua đó mà xem, hai ngọn núi trước ngực cô ấy cao như thế nào đi?”
Cái này còn phải nhìn à?
Vừa nãy ở trong phòng, Hứa Hạo Nhiên đã sờ soạng khắp người cô ấy rồi.
Bây giờ hình ảnh ấy tràn ngập trong trí não cậu ta.
Không đúng.
Nhầm rồi.
Tóm lại, nếu như xét từ khía cạnh này, Viên Đa Đa thực sự đã thỏa mãn ham muốn vô hạn của Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì hiện tại, trong số những người phụ nữ mà Hứa Hạo Nhiên biết thì hai ngọn núi của Viên Đa Đa là cao nhất, đây rõ ràng là đỉnh núi Everest!
Tuy nhiên, lý do khiến đỉnh Everest cao như vậy là vì nó nằm trên nóc nhà của thế giới!
Còn số lượng thịt của Viên Đa Đa dù đã chia đôi.
Thì cô ấy vẫn nặng hơn Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong chỉ cần liếc một cái là có thể biết được Hứa Hạo Nhiên đang nghĩ gì.
Anh ghé vào tai Hứa Hạo Nhiên, nói nhỏ vài câu.
Lý Phong càng nói, hai mắt của Hứa Hạo Nhiên càng sáng lên.
Cuối cùng, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý Phong, hỏi: “Anh rể, chuyện này là thật sao?”
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, anh cười nói: “Lừa em thì anh là chó”.
“Hơn nữa em chưa từng nghe câu người béo đều là những người rất có tiềm lực à?”
“Em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nhìn mũi, nhìn mắt, tất cả đều rất tự nhiên”.
“Chỉ cần giảm bớt một chút mỡ trên người cô ấy”.
“Đến lúc đó, người mà trong lòng em ôm chính là một nữ thần thật sự”.
Hứa Hạo Nhiên bị câu nói của Lý Phong làm cho phấn khích.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay, thở gấp.
Giống như đang lấy hơi thổi sáo.
Một lúc sau, sau khi hô hấp ổn định trở lại, cậu ta lập tức xoay người, bước đến chỗ Viên Đa Đa.
Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Viên Đa Đa: “Cô thật lòng thích tôi sao?”
Viên Đa Đa gật đầu: “Vâng ạ!”
Hứa Hạo Nhiên bước tới, khoác vai Viên Đa Đa và dẫn cô ấy vào trong phòng.
“Nếu như muốn trở thành bạn gái của anh, thì phải nghe lời anh”.
“Không được nhìn các anh chàng đẹp trai khác, không được rời đi mà không nói lời từ biệt, không được cáu giận vô cớ”.
“Lúc anh không vui, em phải dỗ dành anh”.
“Lúc anh vui, em phải vui cùng anh…”
Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện, Viên Đa Đa vẫn luôn cúi gằm mặt, nhìn xuống đất.
Lúc này thằng nhóc Hứa Hạo Nhiên còn cố ý lắc lắc eo, cười hi hi hỏi: “To không?”
“Đáng ghét! Anh xấu quá đi!”
“He he, đàn ông mà không xấu, đàn bà sẽ không yêu mà?”
Nói xong, hai người tình chàng ý thiếp bước vào trong phòng.
Vương Tiểu Thất sững sờ nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.
Một lúc sau, mới thở ra một câu: “Đại ca, mặc dù tôi rất muốn dùng mấy câu nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp để khen ngợi bọn họ”.
“Tuy nhiên, trong đầu tôi cứ luôn xuất hiện ba từ”.
Lý Phong bình thản hỏi: “Ba từ nào?”
“Cẩu nam nữ”.
Lý Phong gật đầu, vô cùng đồng ý.
Hai người này thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo!
……
Ở giữa thủ đô và Thiên Môn, có một thành phố nhỏ tên là Kế Thành.
Ở ngoại ô Kế Thành, có một trang viên lớn.
Trang viên Thiết Chưởng.
Trang viên được xây dựng trên nền đất bằng phẳng.
Có một “quốc đạo” vốn dĩ là xuyên thẳng qua trang viên này.
Nhưng vì sự tồn tại của nó, đã làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo.
Những người sống trong trang viên này đều mang họ Cầu.
Ở địa phương, họ này không phải là họ phổ biến.
Nhưng tất cả mọi người trong thành phố nhỏ này đều biết rằng, tất cả những người mang họ Cầu đều không thể chọc!
Cầu Tam Nguyên là chủ nhân của trang viên này, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi.
Mặc dù đã sáu mươi tuổi, nước da lốm đốm vết chân chim.
Nhưng thân hình của Cầu Tam Nguyên trông rất cứng rắn.
Hai mắt ông ta hiện lên những tia lửa bừng bừng khí thế.
Cầu Tam Nguyên đi qua hành lang dài bước đến cửa phòng con trai mình.
Ông ta liếc nhìn vào trong căn phòng, phát hiện con trai Cầu Thiên Sơn không ở đó.
Cầu Tam Nguyên hỏi người hầu đang dọn nhà.
“Thiên Sơn đi đâu rồi?”
“Cậu chủ đi vào trong thành phố rồi ạ”.
Cầu Tam Nguyên nghe xong, lông mày khẽ cau lại: “Chân nó đi lại không tiện, đến thành phố làm gì?”
“Hình như là cậu chủ của nhà họ Trương lái xe qua đón cậu chủ rồi ạ, nói muốn giới thiệu cho cậu chủ một người”.
Nghe vậy, lông mày của Cầu Tam Nguyên giãn ra.
Con trai ông ta năm nay đã ba mươi hai tuổi.
Do bị bệnh bẩm sinh nên anh ta không đi được bằng hai chân, từ nhỏ đã rất khép mình.
Sau đó, Hậu Thư Hạo đến trang viên Thiết Chưởng.
Nhờ sức ảnh hưởng của Hậu Thư Hạo, Cầu Tam Nguyên dần trở nên lạc quan và vui vẻ, hai người thường xuyên vào thành phố chơi.
Mặc dù không rõ hai người đó đến đó làm gì.
Nhưng mỗi khi từ bên ngoài về, tâm trạng ủ rũ não nề của Cầu Thiên Sơn đều được xóa sạch.
Vốn dĩ Cầu Thiên Sơn là một người lầm lì, u ám và lạnh lùng.
Nhưng Hậu Thư Hạo xuất hiện đã làm thay đổi toàn bộ con người anh ta.
Trên mặt luôn nở nụ cười, đối xử tốt hơn với người trong nhà.
“Chính vì “công lao” của Hậu Thư Hạo mà Cầu Tam Nguyên đã chỉ định Hậu Thư Hạo làm người kế nhiệm.
Khi nghĩ đến Hậu Thư Hạo, một người dịu dàng, nhẹ nhàng, khiêm tốn, lông mày của Cầu Tam Nguyên khẽ nhếch lên vì vui mừng.
Có tài năng xuất chúng như vậy trở thành người kế nhiệm của ông ta.
Trang viên Thiết Chưởng của ông ta sẽ tiếp tục tỏa sáng.
Cầu Tam Nguyên ra khỏi phòng Cầu Thiên Sơn.
Khi đang đi ở sân sau, ông ta đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ ở bên ngoài bức tường.
Nghe giống như tiếng một người phụ nữ đang khóc.
Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày, ông ta chắp hai tay sau lưng, bước ra ngoài cửa sau.
“Mấy người là đồ cầm thú! Trả con gái cho tôi! Trả con gái cho tôi!”
Cách đó rất xa, Cầu Tam Nguyên nhìn thấy một cặp vợ chồng già đang khóc lóc ở đó.
Các đệ tử dưới môn phái của Cầu Tam Nguyên bao vây họ, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn bọn họ, sát khí đằng đằng.
Trong đó có một đệ tử, trầm giọng nói.
“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ mà hai người nhắc tới không ở trong trang viên chúng tôi”.
“Cậu chủ nhà chúng tôi cũng chưa từng quen biết con gái của bà”.
Cầu Tam Nguyên chậm rãi đi tới.
Ánh mắt ông ta dần trở nên sắc bén.
“Chuyện gì vậy?”, giọng nói của Cầu Tam Nguyên vang lên làm cho mấy đệ tử giật mình.
“Sư phụ, hai người này ở đây gây rối vô lý, chúng con đuổi bọn họ đi là được rồi”.
Tên đệ tử vừa nãy sát khí đằng đằng khi nhìn thấy Cầu Tam Nguyên, lập tức nở nụ cười.
Giọng nói của hắn với cặp vợ chồng già cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Mấy người đừng làm loạn ở đây nữa, mau chóng đi đi”.
“Người mà hai người muốn tìm không có ở trong trang viên chúng tôi”.
Trong khi nói chuyện, một số đệ tử đỡ đôi vợ chồng già dậy, đưa bọn họ rời đi.
“Đợi đã”.
Cầu Tam Nguyên bước tới, vẻ mặt trầm ngâm.
Đôi vợ chồng già thậm chí không thể đững vững trước mặt Cầu Tam Nguyên, họ chỉ có thể đứng dựa vào nhau.
Hai vợ chồng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cầu Tam Nguyên.
Trong những năm này, Cầu Tam Nguyên rất hiếm khi ra ngoài.
Ngoại trừ thỉnh thoảng ra nước ngoài, thảo luận võ thuật thì phần lớn thời gian ông ta đều tu luyện ở trong trang viên.
Sau bao nhiêu năm tiếp xúc với người thường, ông ta phát hiện ra trong ánh mắt mọi người nhìn ông ta chỉ có sự sợ hãi!
Chương 449: Biến thái
“Hai vị không cần phải sợ, tôi là Cầu Tam Nguyên”.
Ở Kế Thành rộng lớn này, ai mà không biết Cầu Tam Nguyên chứ?
Tuy nhiên khi nghe thấy ba từ Cầu Tam Nguyên.
Đôi vợ chồng già này run lên vì sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngã uỵch xuống đất.
Cầu Tam Nguyên nhíu chặt mày.
Ông ta đích thân dìu đôi vợ chồng già này đứng dậy.
Hỏi hai người về toàn bộ sự việc đã xảy ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Thì ra vợ chồng già này có một cô con gái đang trong độ tuổi thanh xuân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái vào làm việc ở một công ty lớn.
Hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn.
Nhưng cách đây không lâu, con gái của bọn họ đột nhiên biến mất.
Sau nhiều lần nghe ngóng, hai vợ chồng cuối cùng cũng biết được con gái của họ có liên lạc với Cầu Thiên Sơn trước khi mất tích.
Cầu Thiên Sơn đưa con gái của họ vào một khách sạn.
Cuối cùng, con gái của bọn họ đã biến mất không một dấu vết.
Còn Cầu Thiên Sơn vẫn ung dung tự tại.
Đôi vợ chồng già này đã sử dụng tất cả các mối quan hệ mà họ có.
Tuy nhiên, khi người khác nghe thấy cái tên Cầu Thiên Sơn, bọn họ đâu dám nhúng tay vào nữa?
Bị ép đến bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể đến trang viên tìm người.
“Sư phụ, lời của hai người này không thể tin được đâu!”
“Cậu chủ chỉ cùng cô ta ăn một bữa cơm thôi, bọn họ hoàn toàn không có đi khách sạn, hai người này rõ ràng là đến đây để ăn vạ mà”.
Cầu Tam Nguyên lạnh lùng nhìn đệ tử của mình: “Nghe lời của cậu như vậy, chắc là cậu biết bây giờ Cầu Thiên Sơn đang ở đâu đúng không?”
“Con....”, đệ tử ấp úng.
“Dẫn tôi đi!”
Khách sạn năm sao Đào Viên ở Kế Thành.
“Á!”
“Á!”
“Cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
“Tôi không thể chịu được nữa rồi!!”
“Cầu xin anh, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!”
Trong phòng tổng thống của khách sạn.
Tràn ngập tiếng la hét và khóc lóc của phụ nữ.
Có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ta chỉ mặc quần, trên cổ tay cầm một cây nến đỏ dày cộm.
Trước mặt anh ta, có một người phụ nữ không mặc quần áo đang nằm rạp trên mặt đất.
Người phụ nữ như con bọ bị thiêu đốt, toàn thân cuộn tròn lại.
Người đàn ông đang cầm một cây nến đỏ trên tay, dí sát vào người người phụ nữ đó.
Cứ sau một hoặc hai giây, sẽ có một giọt nến nóng chảy xuống và cháy trên cơ thể người phụ nữ này!
Hung ác!
Xấu xí!
Biến thái!
Người đàn ông biến thái này.
Chính là đứa con trai ngoan trong mắt Cầu Tam Nguyên, Cầu Thiên Sơn.
Lúc này, một người đàn ông bên cạnh đưa một chiếc roi da cho anh ta.
“Thiên Sơn, nhìn bộ dạng cô ta đã trở thành như vậy rồi, làm thêm chút kích thích nữa đi”.
“Quất cô ta vài roi là sẽ cảm thấy vui ngay ấy mà”.
Cầu Thiên Sơn lập tức vất ngọn nến lên trên người người phụ nữ này.
khi người phụ nữ đang kêu gào thảm thiết, anh ta cầm roi quất mạnh vào người cô ấy.
Cuộn tròn!
Hét lớn!
Quỳ xuống!
Cầu xin!
Nhưng Cầu Thiên Sơn vẫn phớt lờ!
Càng đánh càng mạnh!
Vẻ mặt của Cầu Thiên Sơn càng lúc càng trở nên hung dữ.
Hai nhãn cầu của anh ta như thể sắp rơi khỏi tròng mắt.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng ác độc.
Anh ta hưng phấn.
Anh ra run rẩy.
Anh ta run rẩy trong hưng phấn.
Mỗi một lần gào thét.
Mỗi một lần cầu xin.
Mỗi một lần đau khổ.
Đều mang đến cho Cầu Thiên Sơn một cảm giác vô cùng sảng khoái.
Trong lúc đánh đập, anh ta bất ngờ dùng roi da quất vào cổ người phụ nữ rồi kéo đầu người phụ nữ này về phía mình.
Sau đó, hai tay dùng lực siết chặt cổ người phụ nữ này.
“Khụ! Khụ Khụ!”
“Cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Cơn đau này.
Tiếng kêu này.
Khiến Cầu Thiên Sơn càng lúc càng phấn khích.
Tay anh ta quất roi càng lúc càng mạnh.
Khi người phụ nữ bị siết cổ đến mặt đỏ bừng, đau đớn đớn mức lưỡi thè ra.
“Bộp!”
Cánh cửa phòng tổng thống đột nhiên bị bật tung.
Cầu Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Cầu Tam Nguyên.
“Dừng tay lại cho tao!”
Cầu Tam Nguyên như một cột cơn gió lạnh buốt thổi đến.
“Bốp!”
Ông ta tát mạnh vào mặt Cầu Thiên Sơn.
Cơ thể của Cầu Thiên Sơn lập tức bay ra và đập mạnh vào tường.
Cầu Tam Nguyên cởi áo khoác và khoác lên người người phụ nữ bị làm nhục ở trước mặt.
Ông ta bước từng bước về phía Cầu Thiên Sơn, nhìn anh ta bằng ánh mắt phẫn nộ.
Ngạc nhiên.
Bối rối.
Không thể hiểu được.
Và hơn hết là sự tức giận.
Cầu Tam Nguyên không bao giờ nghĩ rằng con trai mình lại có thể làm một việc độc ác còn không bằng loài cầm thú này!
“Bố nghe con nói đã, đây đều là do cô ta tự nguyện”.
“Là người phụ nữ này chủ động cầu xin con làm như vậy”.
“Cô ta nói làm như vậy sẽ khiến cô ta cảm thấy rất sung sướng...”
“Bốp!”
Lại một cái tát mạnh nữa.
Cầu Tam Nguyên nhìn Cầu Thiên Sơn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mày đã làm những chuyện này bao nhiêu lần rồi, mày rốt cuộc đã làm hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi?”
“Bố, đây là lần đầu tiên, đây thật sự là lần đầu tiên!”
Ánh mắt Cầu Thiên Sơn hoảng loạn.
Vừa van xin lòng thương xót, anh ta vừa nhanh chóng chỉ tay vào người phụ nữ đang khóc lóc, nằm co ro ở bên cạnh.
“Đều tại cô ta! Đều tại cô ta khiến con trở thành như thế này!”
“Việc đến nước này rồi mà mày còn dám ngụy biện!”
Thấy Cầu Tam Nguyên định giơ tay lên.
Cầu Thiên sơn vội vàng ôm chặt lấy chân Cầu Tam Nguyên.
Vẻ mặt anh ta giống hệt với vẻ mặt của người phụ nữ vừa rồi.
Van xin.
Đau khổ.
Đáng thương.
Cầu Tam Nguyên mềm lòng, thở dài một hơi!
“Haiz!”
.......
Ở đại sảnh, trang viên Thiết Chưởng.
Cầu Tam Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế chính bằng gỗ, nhìn người trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, có hai người đàn ông đang đứng trong đại sảnh.
Bọn họ đến từ thủ đô.
Là thành viên của gia tộc Hậu Thị.
Sau khi Cầu Tam Nguyên trở về từ khách sạn, sắc mặt của ông ta luôn rất tệ.
Cầu Thiên Sơn đã giải thích rõ ràng lý do tại sao anh ta trở nên như vậy phần lớn là do Hậu Thư Hạo lôi kéo.
Hậu Thư Hạo thường đưa Cầu Thiên Sơn đi chơi cùng một số anh em của hắn.
Những cậu chủ nhà giàu ở Kế Thành đều do Hậu Thư Hạo giới thiệu.
Ngày thường, ngoài việc ăn uống vui chơi, họ còn làm những việc bẩn thỉu để đáp ứng một số nhu cầu biến thái của bản thân.
Khi Cầu Tam Nguyên đang nghĩ cách tìm Hậu Thư Hạo tính sổ thì gia tộc Hậu Thị đã cử người đến.
Người đứng đầu là Hậu Tông Vĩ, một nhân tài ưu tú của gia tộc Hậu Thị.
“Mấy người đến đây làm gì?”, Cầu Tam Nguyên lạnh lùng hỏi.
Hậu Tông Vĩ nói với Cầu Tam Nguyên: “Cầu lão gia, không biết ông đã từng nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu chưa?”
Đôi lông mày dài của Cầu Tam Nguyên hơi nhăn lại: “Chưa từng nghe”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu đến từ Đông Hải, một thành phố nhỏ ở phía Nam”.
“Nó vốn dĩ chỉ là một xưởng gia đình nhỏ”.
“Nhờ giám đốc Hứa Mộc Tình chăm chỉ nỗ lực làm việc, bây giờ nó đã được mở rộng quy mô to hơn trước rất nhiều”.
“Giám đốc Hứa Mộc Tình cũng đã từ một một người nhỏ bé vô danh trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ”.
“Gia tộc Hậu Thị chúng tôi có mối quan hệ rất thân thiết với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Lần này đến là nhận ủy thác của Hứa Hiếu Dương, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu”.
Cầu Tam Nguyên nói: “Hai người Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình mà cậu nói, tôi không hề quen biết, cũng chưa từng nghe qua, người tên Hứa Hiếu Dương này lại phái người đến đây để làm gì?”
“Thời gian trước, cậu chủ nhà chúng tôi khi nói chuyện với giám đốc Hứa Mộc Tình có nhắc đến con trai của ông”.
Nghe vậy, Cầu Tam Nguyên khẽ nhướng mày.
Chương 450: Cầu thân
Hậu Tông Vĩ tiếp tục nói: “Hứa Hiếu Dương, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu trước đây cũng là một người tàn tật”.
“Hai chân của ông ấy bị thương nặng trong một vụ tai nạn xe hơi”.
“Sau khi cả hai chân bị thương, Hứa Hiếu Dương đã rất đau khổ và suy sụp, tình trạng này đã tiếp diễn trong vài năm”.
“Sau này ông ấy đã tìm được một chuyên gia ở nước ngoài. Nhờ có sự nỗ lực cứu chữa của các chuyên gia nước ngoài, giờ đây ông ấy đã có thể đi lại bình thường”.
“Thật không!?”
Cầu Tam Nguyên đột nhiên đứng dậy.
Lý do mà ông ta cứ một hai năm lại phải ra nước ngoài một lần.
Mục đích là để đi tìm phương pháp chữa bệnh cho con trai.
Nhưng sau bao nhiêu năm vẫn chưa tìm thấy phương pháp thích hợp.
Khi thấy phản ứng của Cầu Tam Nguyên, trong mắt Hậu Tông Vĩ lóe lên một ý cười.
Lúc này, hắn lấy vài tờ báo từ chỗ người đi cùng mình.
Sau đó đặt trước mặt Cầu Tam Nguyên.
Đơn vị phát hành các tờ báo này không thống nhất.
Có Đông Hải.
Có Thành Hải.
Còn có cả Thiên Môn.
Tiêu đề của các tờ báo này đều là kinh nghiệm quá khứ của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu.
Cầu Tam Nguyên càng xem càng kích động, hai tay ông ta nắm chặt tờ báo.
Ông ta hưng phấn đến mức mặt đỏ tía tai.
Cầu Tam Nguyên nhìn chằm chằm Hậu Tông Vĩ bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt: “Hứa Hiếu Dương bảo cậu đến đây, có phải hi vọng có một đại tông sư mạnh đến bảo vệ gia tộc không?”
“Chỉ cần ông ấy chữa khỏi chân cho con trai tôi”.
“Đừng nói là một đại tông sư, cho dù bảo tôi đi đến bảo vệ gia tộc bọn họ cũng không là vấn đề!”
Những môn phái như trang viên Thiết Chưởng này, thường có nhiều gia tộc đến nhờ giúp đỡ.
Trang viên sẽ phái một số cao thủ đến bảo vệ các gia tộc.
Các gia tộc này vừa phải trả tiền cho các cao thủ cũng vừa phải trả tiền cho trang viên này.
Có thể nói đây là một công việc kinh doanh đôi bên cùng có lợi.
Hậu Tông Vĩ lắc đầu, cười nói: “Chủ tịch Hứa lần này bảo tôi đến đây là để cầu thân”.
“Cầu thân?”
Một tia sáng khẽ thoáng qua khuôn mặt Cầu Tam Nguyên, ông ta lại từ từ ngồi xuống.
Vừa rồi, ông ta đã nghe Hậu Tông Vĩ nói rất nhiều về Hứa Mộc Tình.
Nhưng không có ảnh của Hứa Mộc Tình trên tờ báo này.
Cầu Tam Nguyên nghĩ thầm, Hứa Mộc Tình là một người phụ nữ mạnh mẽ, có lẽ trông không được xinh đẹp lắm.
Hơn nữa, những người phụ nữ mạnh mẽ đều không còn trẻ.
Hứa Mộc Tình có thể là một người phụ nữ già đang ở lưng chừng, không phải quá thành công, cũng không ở tầm quá thấp.
Thủ đoạn của Hứa Hiếu Dương thật sự rất cao tay!
Nếu như hai gia đình họ trở thành thông gia, tập đoàn Lăng Tiêu của nhà họ Hứa sẽ nhận được sự hỗ trợ của trang viên Thiết Chưởng.
Một khi hai nhà trở thành thông gia.
Từ nay về sau, ở phương Bắc rộng lớn này, người của tập đoàn Lăng Tiêu chỉ cần nói ra tên của Cầu Tam Nguyên, thì ít nhất sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào ở thế giới ngầm!
Biệt danh “Thiết Chưởng Khai Sơn” của Cầu Tam Nguyên vang dội khắp toàn thế giới ngầm ở miền Bắc.
Thấy Cầu Tam Nguyên ngồi trầm mặc ở đó.
Lúc này, Hậu Tông Vĩ lấy một bức ảnh từ người bên cạnh.
Hậu Tông Vĩ đưa bức ảnh cho Cầu Tam Nguyên.
Cầu Tam Nguyên khi nhìn thấy người trong ảnh, hai mắt ông ta mở to.
Hậu Tông Vĩ cười nói: “Đây là ảnh đời thường của Hứa Mộc Tình, giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Không hề qua chỉnh sửa ảnh một chút nào luôn”.
“Hơn nữa, tôi có thể bảo đảm với ông rằng ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh”.
Cầu Tam Nguyên ngẩng đầu, sững sờ nhìn Hậu Tông Vĩ, một lúc sau mới vỗ tay.
“Chúng tôi đồng ý lời cầu thân!"
......
Khách sạn Sheraton ở Thiên Môn.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình xuống xe.
Bọn họ đến khách sạn để gặp một khách hàng rất quan trọng.
Vừa xuống xe, Lý Phong hơi khựng lại.
Đồng thời, vành tai khẽ động đậy.
“Tách tách”.
“Tách tách”.
Lý Phong nghe thấy một âm thanh giống như đang chụp ảnh.
Anh nhìn về góc bên cạnh.
Lý Phong phát hiện ra một cô gái đang ngồi ở một góc cách đó không xa.
Cô gái đó trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc nhuộm vàng, đeo ba lô trước ngực.
“Tiểu Thất”.
“Có”.
Vương Tiểu Thất nhanh chóng từ xa đi tới.
“Lấy máy ảnh qua đây”.
“Vâng!”
Vương Tiểu Thất nhìn theo ánh mắt của Lý Phong, nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang ngồi đó.
Khi Vương Tiểu Thất bước đến, cô gái ấy lập tức xoay người bỏ chạy.
“Xoẹt!”
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Vương Tiểu Thất đã đứng trước mặt cô gái tóc vàng.
Tay cậu ta nhanh chóng thò vào ba lô của cô gái ấy, lấy ra một chiếc máy ảnh tinh xảo từ bên trong.
“Này, này, máy ảnh của tôi mà!”
Vương Tiểu Thất đưa máy ảnh cho Lý Phong.
Lý Phong thản nhiên liếc mắt nhìn, phát hiện trong máy ảnh toàn là hình của Hứa Mộc Tình.
Lý Phong lạnh lùng nhìn cô gái tóc vàng.
“Cho tôi một lý do”.
Ánh mắt của Lý Phong sắc như dao.
Chỉ là một cái nhìn đã khiến cô gái tóc vàng run lên bần bật.
Dưới cái nhìn áp bức mạnh mẽ của Lý Phong, cô gái ấy đã run rẩy kể lại những chuyện đã xảy ra.
Cô gái có mái tóc vàng này tên là Millay, cô ta đã bỏ học từ năm trung học.
Ngày thường, cô ta thường cầm máy ảnh lén chụp ảnh những người nhà giàu.
Sau đó bán ảnh cho một số người có nhu cầu.
Thời gian gần đây, có người đã ngỏ ý muốn mua những bức ảnh đời thường của Hứa Mộc Tình.
Một bức ảnh hai trăm tệ.
Nghe vậy, Lý Phong nhíu mày hỏi: “Người mua ảnh đời thường này là ai?”
Millay vội vàng xua tay: “Anh ơi, cái này tôi không thể nói, như vậy là trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi”.
“Ừm?”
Lý Phong khẽ nhướng mày.
Một tia sáng nhanh chóng lóe lên.
Khiến cho Millay rùng mình toàn thân.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Không cần Lý Phong nói thêm cái gì, Millay vội vàng nói ra.
“Gia tộc Hậu Thị!”
“Hậu Tông Vĩ!”
“Hậu Tông Vĩ này có quan hệ gì với trưởng tộc gia tộc Hậu Thị, Hậu Thụy Niên?”
“Con riêng”, Millay nói một cách tự nhiên.
Millay vừa nói xong, liền chớp mắt nhìn Lý Phong cười, nói tiếp.
“Đại ca, tôi vẫn còn một tin tức thú vị hơn liên quan đến các anh”.
“Nếu như anh đưa tôi tiền, tôi sẽ lập tức nói với anh ngay”.
Lý Phong lấy trong túi ra một đồng xu, đặt vào lòng bàn tay Millay.
“Mẹ kiếp, đại ca à, anh cũng quá keo kiệt rồi đó, một xu này cũng chẳng đủ mua trà sữa”.
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: “Đồng xu này có thể cứu mạng cô, cô có tin không?”
Ánh mắt Lý Phong thật sự quá đáng sợ.
Millay vội vàng gật đầu: “Có có có, tôi tin, tôi tin!”
Sau đó, Millay đã kể hết tất cả về chuyến đi của Hậu Tông Vĩ đến trang viên Thiết Chưởng.
Ánh mắt Lý Phong càng lúc càng sắc bén, khiến cho Millay sởn hết cả da gà da vịt.
Thời tiết lúc này rõ ràng là có nắng.
Tuy nhiên, Millay cảm thấy như thể cô ta đang ở Nam Cực, toàn thân cô ta đang run lên vì lạnh!
“Được rồi, cô có thể đi được rồi”.
“Nếu như sau này cô gặp khó khăn, hãy cầm đồng xu này đến gặp tôi”.
Millay lè lưỡi, đút đồng xu này vào túi, quay người bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Hứa Mộc Tình nhìn theo bóng lưng Millay, nhỏ giọng hói: “Cô gái này thật ra cũng không dễ dàng gì”.
Lý Phong gật đầu: “Anh biết, nếu không thì anh sẽ không đưa đồng xu cho cô ấy”.
Hứa Mộc Tình khẽ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp và mỉm cười.
Cô khoác tay Lý Phong đi về phía thang máy.
Thật ra, cả Hứa Mộc Tình và Millay đều không biết đồng xu đó có ý nghĩa gì?
Chương 451: Bất chính
Trên thế giới này.
Chỉ có một số người được Lý Phong tận tay đưa cho đồng xu này.
Ngoại trừ cô gái có mái tóc vàng này.
Số ít những người còn lại đều là những anh hùng hào kiệt trên thế giới.
Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton.
Cầu Thiên Sơn phấn khích ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái.
Đây là lần đầu tiên Cầu Thiên Sơn rời Kế Thành.
Những tòa cao ốc.
Đường phố náo nhiệt.
Dân số đông đúc.
Đã mang đến cho Cầu Thiên Sơm cảm giác vô cùng thích thú.
Ngay cả sau khi trở về khách sạn, tâm trí của Cầu Thiên Sơn thỉnh thoảng vẫn hiện lên khung cảnh những người phụ nữ mặc váy ngắn, để lộ ra đôi chân dài miên man tung tăng bước đi trên phố.
Những việc càng kích thích, anh ta càng muốn làm.
Sau khi Hậu Tông Vĩ sắp xếp Cầu Thiên Sơn trong phòng tổng thống, hắn lập tức quay trở lại nhận nhiệm vụ của Hậu Thụy Niên.
Tối nay, Hậu Thụy Niên sẽ đích thân tổ chức tiệc chiêu đãi Cầu Thiên Sơn.
Lúc Hậu Tông Vĩ không ở đây, tâm trí Cầu Thiên Sơn tràn ngập hình bóng yểu điệu thướt tha.
Đặc biệt là trong bầu không khí đặc biệt của phòng tổng thống ở khách sạn này.
Bởi vì trước đây, Cầu Thiên Sơn đã từng chơi phụ nữ trong phòng tổng thống.
Mỗi lần đến phòng tổng thống, hắn đều sẽ bị khung cảnh ở đây làm cho mặt đỏ tía tai, toàn thân róng ran bức bối.
Anh ta muốn được chịch.
Anh ta muốn cào cấu, muốn được chịch đám đàn bà ấy!
Cầu Thiên Sơn nói với đệ tử ở bên cạnh: “Cậu đi bắt một con đàn bà về đây ngay cho tôi”.
Tên đệ tử này có chút khó xử, nói: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta không ở nhà, cậu chịu khó một chút”.
Cầu Thiên Sơn cầm lấy cái gạt tàn, ném vào mặt tên đệ tử: “Tôi muốn cậu đi ngay lập tức”.
Tên đệ tử quay lại nhìn người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng bên cạnh.
Lần này ra khỏi nhà, Cầu Tam Nguyên đã phái một vị cao thủ đi theo bảo vệ con trai mình.
Cao thủ này chính là em trai của Cầu Tam Nguyên, chú ruột của Cầu Thiên Sơn, Cầu Tứ Hỉ.
Từ nhỏ, Cầu Tứ Hỉ đã luôn yêu thương chiều chuộng Cầu Thiên Sơn.
Có thể nói, Cầu Thiên Sơn trở thành bộ dạng như bây giờ, Cầu Tứ Hỉ cũng có một phần trách nhiệm.
Chỉ cần có Cầu Tứ Hỉ ở đây, Cầu Thiên Sơn có thể cầu được ước thấy.
Chỉ cần Cầu Thiên Sơn muốn, Cầu Tứ Hỉ sẽ làm mọi cách để đáp ứng anh ta.
Nhiều khi mọi người thường hay bàn tán sau lưng.
So với Cầu Tam Nguyên, Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn trông giống hai cha con hơn.
Thay vì khuyên ngăn Cầu Thiên Sơn, Cầu Tứ Hỉ lại nói với đệ tử của mình: “Cậu đi luôn bây giờ đi”.
“Trong khách sạn này, chỉ cần nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ và gợi cảm, lập tức đưa cô ta đến phòng tổng thống này”.
“Cậu chỉ cần nói với cô ta có tiền là được”.
“Chỉ cần cô ta phục vụ cậu chủ đây thật chu đáo, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Tên đệ tử không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng bước ra khỏi phòng tổng thống.
Khi trong phòng chỉ còn lại Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn.
Cầu Thiên Sơn đột nhiên hỏi Cầu Tứ Hỉ: “Bố, bố nói xem chân của con có thể chữa khỏi không?”
Tiếng “bố” này của Cầu Thiên Sơn khiến Cầu Tứ Hỉ cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Ông ta nhẹ nhàng xoa đầu Cầu Thiên Sơn, cười nói: “Con yên tâm, lần này chân của con nhất định sẽ được chữa khỏi!”
Cầu Thiên Sơn lại nói: “Nếu như cô gái Hứa Mộc Tình đó không thích con thì phải làm sao?”
Cầu Tứ Hỉ hừ lanh một tiếng: “Con trai ta là người ưu tú nhất, tốt nhất thế giới này”.
“Cô ta chỉ là một giám đốc nhỏ bé, có thể gả cho con đó đã là phúc phận của cô ta rồi”.
Nói đến đây, một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Cầu Tứ Hỉ.
“Nếu như cô ta không đồng ý thì bố sẽ bắt cô ta đi!”
“Để cô ta chết dần chết mòn trong trang viên Thiết Chưởng, phục vụ con cả đời”.
Lúc này, ở tầng bảy phòng họp của khách sạn Shereton.
Đây là một phòng họp nhỏ.
Có một số công ty lớn của nước ngoài đang tiến hành hội nghị đấu thầu.
Lý Phong chán nản ngồi trong góc, nhìn Hứa Mộc Tình sử dụng tiếng anh lưu loát, đang thảo luận các dự án với đại diện của một công ty nước ngoài.
Cho dù là hình tượng khí chất hay là năng lực nghiệp vụ của Hứa Mộc Tình đều vô cùng xuất sắc.
Ngay cả khi phải đối mặt với sự “đuổi cùng giết tận” của tập đoàn Đương Quy, cô vẫn có thể khiến tập đoàn Lăng Tiêu có chỗ đứng nhất định ở đất Thiên Môn.
Khi Lý Phong đang buồn chán thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lẻn vào qua cửa sau của phòng họp.
Người đến không phải ai khác.
Chính là cô gái mà vừa nãy Lý Phong đưa cho một đồng xu.
Lúc này, Millay đang nở nụ cười đi về phía Lý Phong.
Millay đến gần, cô ta nói với Lý Phong: “Này, tôi vừa nhận được một thông tin vô cùng quan trọng, bán cho anh giá hai nghìn tệ, anh thấy sao?”
Hàng lông mày kiếm của Lý Phong khẽ cau lại, lạnh nhạt đáp: “Không cần”.
“Anh chàng đẹp trai này, anh vẫn chưa hỏi tôi có thông tin gì mà đã vội từ chối rồi!”
“Cho dù cô bán tin tức gì, tôi cũng đều không có hứng thú”, Lý Phong bày ra vẻ không quan tâm.
Lúc này, Millay mới cố ý nhìn về phía Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình đang giao tiếp rất trôi chảy với các đại diện doanh nghiệp đó.
Cuộc trò chuyện và tiếng cười nói đầy tự tin, cuốn hút khiến người khác mê mẩn.
“Ôi chao! Một người đẹp tuyệt trần như giám đốc Hứa đây, ai có thể lấy được cô ấy sẽ hạnh phúc lắm đây!”
“Tuy nhiên, cho dù có thể cưới được cô ấy về, nhưng không thể nào bảo vệ cô ấy, vậy thì cũng vô dụng”.
Nói xong, Millay cố tính đưa máy ảnh của mình cho Lý Phong xem.
Trên màn hình điện tử của máy ảnh có hình của một người phụ nữ.
Người phụ nữ này ăn mặc rất thời trang, make up rất đậm.
Millay cố ý hỏi Lý Phong: “Anh không muốn biết cô ta là ai à?”
“Không muốn biết”, giọng điệu Lý Phong nhạt như một ly nước lọc, không có chút mùi vị gì.
Millay bày ra biểu cảm bị Lý Phong đánh bại: “Này, con người anh thật là quá nhàm chán luôn ấy”.
“Thôi bỏ đi bỏ đi, hôm nay tôi sẽ làm việc tốt”.
“Tôi nói cho anh biết, người phụ nữ này tên là Tôn Mỹ Trân”.
“Cô ta là tổng giám đốc xinh đẹp, giỏi giang, kiểu diễm nổi tiếng ở Thiên Môn”.
“Người phụ này có lai lịch không tầm thường nha....”
“Có liên quan đến tôi không?”, Lý Phong đột nhiên ngắt lời.
“Có chứ, tất nhiên là có rồi, bởi vì cô ta sắp tới đây rồi!”
Millay vừa nói xong câu này.
“Bụp!”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc rất lộng lẫy, make up lòe loẹt đi vào.
Hàng chục vệ sĩ hùng hậu đi theo phía sau người phụ nữ này.
Khí thế hừng hực.
Người phụ nữ này chính là Tôn Mỹ Trân.
Tôn Mỹ Trân liếc nhìn xung quanh một lượt, sau nhìn vào các đại diện của những công ty nước ngoài bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt Tôn Mỹ Trân đột nhiên sáng lên.
Cô ta dắt một đám vệ sĩ lập tức đi về phía Hứa Mộc Tình.
Tôn Mỹ Trân bước nhanh đến bên cạnh Hứa Mộc Tình và nói với cô: “Cô! Cút ra chỗ khác cho tôi!”
Cô ta ngẩng đầu, mặc dù không cao bằng Hứa Mộc Tình.
Nhưng khi nói chuyện, cô ta nhìn một lượt từ dưới lên trên.
Cô ta liếc mắt.
Môi hơi nhếch lên.
Kiêu căng!
Ngạo mạn!
Không coi ai ra gì!
Chương 452: Biết tôi là ai không?
Chúc độc giả của tamlinh247 và FindNovel một năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý! Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành và ủng hộ App trong thời gian qua.
-------
Hứa Mộc Tình nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cuộc họp tối nay để đấu thầu, tất cả mọi người đều có thể tham gia, tại sao tôi phải rời đi?”
Tôn Mỹ Trân mất kiên nhẫn nhìn Hứa Mộc Tình: Tôi bảo cô cút đi thì cô lập tức cút đi, nói nhiều thế làm gì!”
Thấy Hứa Mộc Tình vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng của Tôn Mỹ Trân khẽ nhăn lại.
Cô ta chìa một ngón tay ra.
Ngón tay được sơn đủ màu sắc lòe loẹt.
Móng tay sắc nhọn của cô ta chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
“Cô biết tôi là ai không?”
Hứa Mộc Tình nét mặt nghiêm túc, không sợ quyền thế.
Đối mặt với người phụ nữ kiêu ngạo và độc đoán trước mắt.
“Tôi không biết cô là ai”.
“Nhưng tối nay, tất cả cơ hội đều rất công bằng”.
“Bất kể quy mô doanh nghiệp to hay nhỏ, mọi người đều có thể đứng ở đây và đạt được cơ hội bằng chính năng lực của mình”.
“Cô kích động đi vào như thế, rồi sau đó lại nhe nanh múa vuốt bắt tôi rời đi, chứng tỏ lương tâm cô đang cắn rứt”.
“Ha!”
Tôn Mỹ Trân đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ.
Cô ta bị Hứa Mộc Tình làm cho tức điên lên, sau đó cô ta bật cười.
Tôn Mỹ Trân nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình với dáng vẻ cao ngạo.
“Cả cái Thiên Môn này, số người dám nói với tôi câu đó chỉ có thể đếm được bằng một bàn tay”.
“Bây giờ tôi muốn biết, ai là người chống lưng cho cô mà cô lại dám cả gan kiêu ngạo như vậy”.
Đối mặt với Tôn Mỹ Trân hung hãn, Hứa Mộc Tình bình tĩnh đáp trả: “Số người ủng hộ tôi rất nhiều, hàng trăm nhân viên trong tập đoàn chúng tôi đều là hậu thuẫn vững chắc của tôi”.
“Ha ha ha ha!”
Giọng cười của Tôn Mỹ Trân sắc bén.
“Tôi còn tưởng tên đàn ông đứng phía sau cô tai to mặt lớn như thế nào cơ?”
“Không ngờ rằng, cô hóa ra lại là một người phụ nữ ngu xuẩn, đầu to óc bằng quả nho”.
Trong khi nói chuyện, Tôn Mỹ Trân liền vẫy tay.
Đột nhiên, hàng chục vệ sĩ từ phía sau lao lên và bao vây Hứa Mộc Tình.
Những vệ sĩ này trông rất hung dữ.
Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.
Lý Phong lúc này mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Khi Tôn Mỹ Trân nhìn thấy Lý Phong, cô ta không khỏi bật cười: “Đây là vệ sĩ mà cô thuê sao, trông gầy như que tăm vậy”.
Nói xong, Tôn Mỹ Trân vươn tay đến bên cạnh một vệ sĩ cao lớn và cường tráng, nhẹ nhàng vỗ vào ngực hắn.
“Đã nhìn thấy chưa, đây mới gọi là vệ sĩ, nhìn xem ngực người ta cường tráng thế này cơ mà!”
“Có thời gian thì bỏ ra thêm chút tiền, thuê mấy tên vệ sĩ có thể đánh đấm được ấy, chứ không lại mất mặt thì không hay”.
Nói xong, Tôn Mỹ Trân hét lên với các vệ sĩ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Lên cho tôi! Lôi người phụ nữ này ra khỏi đây mau!”
Ngang ngược.
Hống hách.
Những tên vệ sĩ này cười dâm đãng tiến đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Tên vệ sĩ cường tráng ở đầu hàng không thể chịu đựng được nữa.
Hắn duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Bàn tay tên vệ sĩ không nhào về phía cánh tay hay bờ vai Hứa Mộc Tình.
Mà là hai ngọn núi cao chót vót ở trước ngực cô.
Tuy nhiên, tay của hắn mới đưa được một nửa.
Đột nhiên bị bàn tay mạnh mẽ của Lý Phong giữ chặt.
Tên vệ sĩ chưa kịp phản ứng lại.
Tay phải của Lý Phong nhẹ nhàng kéo.
Ngay lập tức, tiếng hét của tên vệ sĩ này vang vọng khắp hội trường.
Hai tay của tên vệ sĩ bị Lý Phong kéo.
Giống như đang đan khăn.
Trật khớp.
Những tên vệ sĩ khác nhìn thấy vội vàng khựng lại.
Người bị Lý Phong làm trật khớp chính là thủ lĩnh của bọn họ.
Cũng là tên mạnh nhất trong số bọn họ.
Vừa nhìn thấy Lý Phong vẻ mặt thản nhiên cũng có thể đánh hắn thành bộ dạng như vậy.
Một số tên vệ sĩ bị dọa sợ chết khiếp.
Lúc này, Lý Phong sắc mặt bình thản, từng bước đi về phía Tôn Mỹ Trân.
“Anh muốn làm gì?”
“Anh đừng có qua đây!”
“Tôi là Tôn Mỹ Trân đó!”
“Tôi là người nhà họ Hậu!”
Lý Phong không quan tâm cô ta, tiếp tục đi tiếp.
Tôn Mỹ Trân từng bước lùi về sau.
Cô ta vừa lùi lại vừa nói ra mối quan hệ của mình với Hậu Thụy Niên, người đứng đầu gia tộc Hậu Thị.
“Anh dám động vào tôi, bố nuôi của tôi là trưởng tộc của gia tộc Hậu Thị đấy!”
Khi nghe thấy Tôn Mỹ Trân nói mình là con gái nuôi của Hậu Thụy Niên, lông mày Lý Phong khẽ động.
Không ngờ rằng, tin tình báo của Millay lại là sự thật.
Hậu Thụy Niên này không hổ danh là trâu già thích gặm cỏ non, mà gu của ông ta lại còn rất mặn!
Tôn Mỹ Trân nhìn thấy Lý Phong dừng bước, cô ta nghĩ rằng Lý Phong đang sợ hãi, vì vậy cô ta hừ lạnh một tiếng.
“Biết thân phận cha nuôi của tôi anh liền sợ rồi đúng không?”
“Hừ, nhưng đã quá muộn rồi!”
Tôn Mỹ Trân trợn trừng mắt!
Hung dữ tàn ác!
Cô ta chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Nhãn cầu lồi ra.
Kiêu ngạo!
Hung dữ!
Độc đoán!
Tôn Mỹ Trân là kiểu phụ nữ thành phố điển hình.
Từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư.
Cho dù là đồ ăn hay quần áo mặc đều phải là loại tốt nhất.
Lúc nhỏ, điều kiện gia đình rất bình thường.
Khi nhìn thấy các bạn học khác được xe con đưa đón đi học mỗi ngày.
Được ở trong căn nhà vừa to vừa rộng rãi.
Trong lòng cô ta rất ghen tị.
Sau đó, cô ta phát hiện ra cha mẹ ruột của mình không thể cho mình những thứ đó.
Cô ta bắt đầu kết bạn với những cậu ấm con nhà giàu, kiếm chác tí.
Từ năm mười sáu tuổi, cô ta đã quen biết rất nhiều người đàn ông.
Đám đàn ông này dù trẻ hay già.
Bọn họ đều có một điểm chung.
Đó là giàu!
Sau khi trở thành người phụ nữ của Hậu Thụy Niên, cô ta thậm chí còn đạt được đến đỉnh cao của sự nghiệp.
Ở Thiên Môn, không có việc gì cô ta không dám làm, cũng không thể làm.
Bất kể gặp loại người nào, chỉ cần nói ra tên của Hậu Thụy Niên.
Những người này dù lúc đầu có kiêu ngạo cỡ nào, sau khi nghe xong cũng sẽ lập tức cúi đầu vẫy đuôi như con chó!
Tôn Mỹ Trân nhìn Hứa Mộc Tình và Lý Phong, trong đầu cô ta đã hiện sẵn một phương pháp rất “thành thục” để đối phó với hai người.
Hứa Mộc Tình trông cũng rất xinh đẹp.
Tối nay, hẹn mấy cậu ấm con nhà giàu đến.
Đẩy Hứa Mộc Tình lên giường của bọn họ.
Có thể giúp cô ta trút giận.
Lại có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô ta.
Còn Lý Phong, cô ta sẽ chặt tay chặt chân, ném vào thùng rác!
Cách xử lý thành thục như vậy là bởi vì Tôn Mỹ Trân đã sử dụng nó hàng chục lần.
Thường thì ở công ty, chỉ thấy nữ nhân viên có chút nhan sắc, cô ta sẽ lập tức đẩy bọn họ lên giường của đàn ông.
Dù là khách hàng hay là những cậu ấm con nhà giàu.
Đám người này không bao giờ từ chối gái đẹp!
Khi những người đàn ông này ở trên giường, bọn họ chính là mãnh thú.
Còn phụ nữ sẽ trở thành miếng mồi trong mắt bọn họ.
Chỉ cần cho những con thú này ăn, tiếp sau đó muốn chúng nó làm gì cũng được!
Đây cũng là phương thức kinh doanh rất “thành công” của Tôn Mỹ Trân.
Tôn Mỹ Trân đã nghĩ về việc tối nay sẽ dâng Hứa Mộc Tình cho cậu chủ nhà nào.
Tất nhiên, nếu như Hứa Mộc Tình không ngoan ngoãn nghe lời, cô ta sẽ tự mình huấn luyện cô.
Thậm chí đến cả cách huấn luyện.
Hừ hừ!
Trong tầng hầm biệt thự của Tôn Mỹ Trân có hẳn một phòng chứa đầy công cụ để huấn luyện người!
Chương 453: Sao em lại không gặp anh sớm hơn nhỉ
Lúc này Tôn Mỹ Trân hét vào mặt các vệ sĩ ở bên cạnh: “Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Đánh què hai con chó này cho tôi!”
Vài tên vệ sĩ nhìn nhau, gào thét lao về phía Lý Phong.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Trong tích tắc, cả chục tên vệ sĩ như những quả bóng bay bay ra khỏi phòng họp.
Tôn Mỹ Trân không thể ngờ được!
Đối phương sau khi biết thân phận của cô ta rồi mà vẫn ngạo mạn như vậy.
Cô ta hét vào mặt Lý Phong: “Tên vệ sĩ nhỏ như anh lại dám tự cao tự đại trước mặt tôi!”
“Biết đánh đấm một tí đã nghĩ là bản thân giỏi giang lắm rồi đúng không?”
“Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi!”
“Anh đợi đấy cho tôi, tôi sẽ lập tức gọi người tới!”
“Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là đánh cho anh một trận đâu!”
Tôn Mỹ Trân hùng hổ nói, mặc dù nói rất mạnh miệng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Lý Phong, cô ta vẫn run lên vì sợ hãi.
Tôn Mỹ Trân vội vàng bước ra khỏi phòng họp.
Cô ta nhìn đám vệ sĩ nằm la liệt trên sàn, dùng giày cao gót đá mạnh vào người bọn họ.
Sau đó cô ta rời đi bằng thang máy.
Khi Tôn Mỹ Trân rời đi, Millay cũng di chuyển thân hình linh hoạt như mèo của cô ta, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Tôn Mỹ Trân sợ Lý Phong đuổi theo, nhanh chóng trốn vào trong thang máy.
Lúc này, có một người đàn ông ăn vận rất bình thường đứng trong thang máy.
Tôn Mỹ Trân cau mày khi thấy người đàn ông này cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ta vừa bị Lý Phong chọc giận.
Không ngờ người đàn ông ăn vận bình thường này lại dám nhìn chằm chằm vào mình, lửa giận trong người lại bốc lên.
Tôn Mỹ Trân chỉ vào người đàn ông, lớn tiếng mắng mỏ: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!”
Nói xong, Tôn Mỹ Trân lấy điện thoại ra.
Cô ta muốn gọi cho Hậu Thụy Niên.
Hôm nay gặp phải chuyện uất ức như vậy, cô ta nhất định phải nhờ cha nuôi phái người tới.
Rất nhanh sau đó, có người nhấc máy.
“Cha nuôi à.... người ta uất ức quá, người ta bị người khác ức hiếp đây này....”
Tôn Mỹ Trân đang nói chuyện điện thoại, người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình của Tôn Mỹ Trân.
Hắn thấy người phụ nữ này mặc dù ăn mặc lòe loẹt.
Nhưng thân hình cũng khá ổn.
Rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cậu chủ Cầu Thiên Sơn.
Hơn nữa, trước đây ở Kế Thành, khi hắn ra ngoài tìm con mồi cho Cầu Thiên Sơn.
Thường ra tay với những kiểu phụ nữ như thế này.
Loại phụ nữ này sau khi xong việc, chỉ cần cho cô ta ít tiền là có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Vì vậy, trong khi Tôn Mỹ Trân đang nũng nịu với Hậu Thụy Niên, người đàn ông này đã đánh một phát lên gáy cô ta.
Tôn Mỹ Trân hự một tiếng, sau đó cả người ngã xuống đất.
Người đàn ông bế Tôn Mỹ Trân và đi thang máy lên phòng tổng thống.
“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông đưa Tôn Mỹ Trân ra khỏi thang máy.
Trong thang máy, điện thoại di động của Tôn Mỹ Trân rơi xuống.
Lúc này, giọng nói lo lắng của Hậu Thụy Niên phát ra trong điện thoại.
“Trân Trân?”
“Trân Trân?”
“Em sao rồi? Mau nói gì đi!”
Ở đầu dây bên kia, Hậu Thụy Niên trông rất lo lắng.
Sự căng thẳng này không phải là giả vờ.
Hậu Thụy Niên có rất nhiều người tình.
Trong số rất nhiều người đàn bà mà ông ta đã từng chơi, chỉ có riêng Tôn Mỹ Trân là phục vụ ông ta tốt nhất.
Tôn Mỹ Trân biết rõ sở thích của Hậu Thụy Niên.
Nhiều khi, Hậu Thụy Niên thậm chí không cần nói gì, Tôn Mỹ Trân cũng có thể biết được ông ta chuẩn bị làm gì thông qua những chi tiết nhỏ.
Diện mạo của Tôn Mỹ Trân thực ra cũng chỉ thuộc hạng tầm trung.
Tuy nhiên, cô ta có một hương vị đặc biệt mà những người phụ nữ khác không có.
Cô ta không chỉ ngoan ngoãn phục tùng ở trên giường mà còn chơi được muôn hình muôn kiểu.
Khi Hậu Thụy Niên ở bên cạnh cô ta, ông ta cảm thấy mình như được quay về thời trai trẻ.
Không có âm thanh nào ở đầu dây bên kia.
Hậu Thụy Niên lo lắng.
Ông ta vội vàng cúp máy rồi gọi điện cho vệ sĩ thân cận bên cạnh Tôn Mỹ Trân.
Sau khi nói vài câu với vệ sĩ, Hậu Thụy Niên thay đổi sắc mặt và đập mạnh chiếc điện thoại trên tay.
“Bộp!”
Chiếc điện thoại di động trị giá hàng chục nghìn đã bị Hậu Thụy Niên đập vỡ.
Ông ta lập tức quay người, hét lớn với thư ký bên cạnh: “Chuẩn bị phi cơ riêng! Đến Thiên Môn!”
Lúc này, trong phòng họp.
Millay bước đi như một con mèo, lặng lẽ đến bên cạnh Lý Phong.
“Anh đẹp trai, hiện tại tôi có một số thông tin, anh có hứng thú không?”
Millay này thật sự rất kiên trì.
Nhìn thấy cô gái muốn bòn tiền của mình.
Lý Phong bật cười.
“Lần này cô định bán thông tin gì cho tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, đây là tin tuyệt mật”.
“Nếu biết được tin tức này, nhất định anh sẽ cảm thấy vừa hả hê vừa thích thú, hận một nỗi không thể lập tức cầm điện thoại đến hiện trường để phát trực tiếp”.
“Vậy cô định bán bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu, có hai nghìn thôi”.
Ngày sau đó, Lý Phong lập tức chuyển tiền cho Millay.
Millay không ngờ Lý Phong lại mềm lòng nhanh như vậy, lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra tài khoản.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chuỗi số “0” dài dằng dặc trong tài khoản, cô ta ngây người ra.
Cô duỗi những ngón tay mảnh mai của mình ra và bắt đầu đếm trên màn hình điện thoại.
“Chục, trăm, nghìn....”
Khi đếm đến “hàng nghìn”, Millay trợn trừng hai mắt.
Cô ta nhìn chằm chằm Lý Phong, biểu cảm không thể nào tin được.
Điều khiến cô ta không nào ngậm miệng lại được chính là phía sau vẫn còn số 0.
“Nghìn, hai mươi nghìn!?”
Môi của Millay khẽ run lên, cô ta ấp úng nói.
Điếng người!
Biểu cảm đó, tư thế đó, ánh mắt đó giống như nhìn thấy ma giữa ban ngày!
“Đại, đại ca, số tiền này là anh chuyển đúng không?”
Lý Phong gật đầu: “Đúng vậy”.
“Nhưng, nhưng sao lại chuyển nhiều như vậy?”
Nét mặt Lý Phong bình thản nhìn Millay: “Tôi ấn thừa một số 0, lười xóa đi”.
Lý Phong chớp mắt, thản nhiên cười.
“Bây giờ cô đã có thể nói cho tôi biết tin đó là tin gì được chưa?”
“Đại ca, anh đúng là ân nhân của tôi!”
Millay nắm chặt lấy cánh tay Lý Phong.
“Mấy ngày nay tôi đang đau đầu về tiền viện phí, anh đúng là Thần Tài từ trên trời rơi xuống!”
“Tôi thật sự rất hạnh phúc!”
Niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột khiến Millay lúc này như lơ lửng trên mây, cảm thấy mọi thứ đều không phải là thật, cứ như đang nằm mơ vậy”.
“Hi hi, anh trai thân yêu của em!”
“Tại sao em lại không gặp anh sớm hơn nhỉ!”
“Đại ca! Đại ca! Anh mau đi cùng em, em dắt anh đi xem cảnh nóng!”
Khi Lý Phong đi theo Millay ra khỏi phòng họp, anh đã gửi một tin nhắn cho Trần Quả.
Anh bảo Trần Quả ở dưới tầng hầm đỗ xe đi lên phòng họp để bảo vệ cho Hứa Mộc Tình.
Lý Phong vào thang máy cùng Millay.
Trong không gian chật hẹp này, Millay đột nhiên dựa sát vào người Lý Phong, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, cười nói.
“Đại ca, anh có hứng thú với việc có thêm một cô em gái không?”
“Anh thấy em thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát đáng yêu như thế này, rất thích hợp để làm em gái”.
Ngoại hình của Millay rất sáng sủa.
Tuy nhiên, cô ta lại cố ý nhuộm tóc thành màu vàng.
Cô ta thắt hai bím tóc rối bời.
Hơn nữa, cô ta còn đeo một cặp kính rất to, che mắt một nửa khuôn mặt.
Cảm giác tổng thể hơi luộm thuộm.
Lý Phong nhìn cô ta không nói gì.
Ánh mắt anh nhìn cô ta vô cùng đáng sợ, khiến cô ta sởn hết cả da gà.
Cô ta tự động thả tay, lùi về sau hai bước.
“Không chịu thì nói không chịu, sao phải nhìn người ta bằng ánh mắt kinh khủng như vậy?”
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, cô gái này rất thú vị.
Chương 454: Trần Quả! Trần Quả!
“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra.
Lý Phong đi theo Millay đến một căn phòng tổng thống.
Hai người đứng bên ngoài tổng thống.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng phụ nữ la hét.
Lý Phong nghe ra được đó là giọng của Tôn Mỹ Trân.
Giọng của Tôn Mỹ Trân nghe rất lạ.
Có vẻ như cô ta đang bị đánh, cô ta đang đau đớn và cầu xin.
Nhưng bên cạnh đó cũng có một cảm giác sảng khoái.
Millay nói với Lý Phong: “Đại ca, em nói cho anh nghe! Trong phòng này là một cặp cha con có quan hệ rất phức tạp”.
“Ông ta không phải là bố đẻ trên danh nghĩa của anh ta”.
“Con trai lại gọi bố ruột là chú”.
“Con trai tác oai tác quái, bố không những không ngăn cản mà còn xúi giục, dung túng cho con trai”.
Millay nói một tràng dài khó hiểu, sau đó hiểu Lý Phong: “Những lời em vừa nói, anh nghe có hiểu không?”
Ánh mắt Lý Phong khẽ động.
“Ý của cô nói là có hai người đàn ông trong phòng”.
“Người đàn ông lớn tuổi là bố của người đàn ông nhỏ tuổi”.
“Nhưng trên danh nghĩa, ông ta là chú của người đàn ông nhỏ tuổi”.
Millay liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Đồng thời, ra hiệu với Lý Phong.
“Đại ca, anh quá đỉnh!”
“Quan hệ phức tạp như vậy, em nói mà em còn không hiểu được”.
“Anh lại có thể hiểu được một cách dễ dàng như vậy”.
Lý Phong nghe tiếng kêu thảm thiết của Tôn Mỹ Trân ở trong phòng, anh bất giác nhíu mày: “Sao nghe giống như cô ta đang bị hai người đàn ông đó tra tấn vậy”.
Millay vỗ tay: “Đại ca, anh nói quá chuẩn luôn!”
“Hai cha con bọn họ chính là thú dữ!”
“Khi ở quê nhà của bọn chúng, bọn chúng tác oai tác quái, trẻ không tha, già không thương, làm đủ mọi chuyện xấu”.
“Khi vừa mới tới Thiên Môn của chúng ta, không cần biết đối phương là ai, lập tức tóm gọn mang đến đây luôn!”
“Tuy nhiên, cái mụ Tôn Mỹ Trân này cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
“Ba người này có thể nói là rất hợp đôi!”
Millay đã nói cho Lý Phong nghe tất cả những thông tin mà cô ta biết.
Vốn dĩ Lý Phong chỉ định đến đây xem náo nhiệt.
Kết quả không ngờ rằng việc này lại có liên quan đến anh.
Theo những gì Millay nói, Lý Phong cuối cùng cũng biết được rằng, hai cha con đang đang vui vẻ trong phòng tổng thống này có liên quan đến Hậu Thụy Niên.
Bọn họ từ Kế Thành “nhàn nhã” đến Thiên Môn là vì Hậu Thụy Niên.
Mục đích là để đối phó với Lý Phong.
Chỉ là không ai ngờ rằng, người tình của Hậu Thụy Niên lại bị Cầu Tứ Hỉ bắt nhốt vào phòng để mua vui.
Âm thanh trong phòng càng lúc càng ầm ĩ.
Lý Phong nghe đến phát bực.
Ngược lại, Millay, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng khi đối mặt với chuyện này lại tỏ ra rất bình thản.
Hơn nữa cô ta luôn cười một cách rất xấu xa.
“Bùm!”
Đột nhiên, Lý Phong nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt!
Âm thanh phát ra từ tầng dưới.
Lý Phong khẽ nhíu mày.
“Bùm!”
Lại một âm thanh chấn động khác!
Nghe có vẻ như bức tường bị phá vỡ!
“Này, kỳ lạ, tiếng động này hình như phát ra từ phòng họp”.
Millay vừa nói xong câu này.
Cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lý Phong đã lướt đi như một cơn gió, biến mất ở lối vào của hành lang.
“Này, đại ca, đợi em với chứ!”
Lý Phong là thần tài từ trên trời rơi xuống của cô ta.
Cô ta nhất định phải ôm chặt lấy chân của anh.
Lúc này, tầng của phòng họp.
“Bùm!”
Bức tường phía trước của phòng họp đột nhiên vỡ vụn!
Có một bóng đen từ trong bay ra!
“Trần Quả! Trần Quả!"
Lúc này, Hứa Mộc Tình hoảng loạn chạy ra khỏi phòng họp.
Mặc dù Trần Quả bị thương nặng, cô ấy vẫn đứng dậy khỏi đống gạch đổ vỡ và ngay lập tức bảo vệ Hứa Mộc Tình đang đứng sau mình.
Trần Quả nhìn chằm chằm vào những người trong phòng họp.
Lúc này, một người đàn ông rất cường tráng chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Sát khí.
Luồng sát khí dữ dội bao trùm toàn thân hắn!
Trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ!
Dưới áp lực của luồng khí này, Trần Quả gắng gượng đững vững.
Siết chặt nắm đấm.
Bị thương khắp người.
Cố gắng chịu đựng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Chúng tôi không thù không oán với anh, vì sao anh lại làm như vậy?”
Hứa Mộc Tình vừa nói xong, phía sau người đàn ông cường tráng này xuất hiện một người, người này chính là Hậu Thụy Niên.
Hậu Thụy Niên đến Thiên Môn bằng tốc độ nhanh nhất.
Điều này cho thấy Tôn Mỹ Trân quan trọng với ông ta như thế nào.
Lúc này, sắc mặt Hậu Thụy Niên lạnh lùng.
U ám!
Ánh mắt của ông ta có thể giết chết người!
Hậu Thụy Nhiên nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô nhốt người phụ nữ của tôi ở đâu rồi?”
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô ta đã tự mình rời khỏi phòng họp, những chuyện sau đó tôi không biết”.
Đôi mắt của Hậu Thụy Niên tiếp tục mở to.
Ánh mắt hung ác!
Dưới khí tức bức người của ông ta, Hứa Mộc Tình và Trần Quả cố gắng chống đỡ!
“Nếu như hai cô đã không chịu nói, tôi sẽ đánh đến khi nào hai cô chịu mở miệng thì thôi!”
Khi Hậu Thụy Niên vừa dứt lời, những tên côn đồ bên cạnh ông ta lập tức vung nắm đấm và đấm thẳng về phía Trần Quả!
“Bụp!”
Một đòn nặng!
Tuy nhiên, cú đấm này.
Đã bị chặn lại.
Một bóng dáng cao lớn đột nhiên đứng bên cạnh Trần Quả.
Tay của anh chắn trước mặt Trần Quả.
Khoảng cách giữ mu bàn tay và chóp mũi của Trần Quả chỉ còn vài mm nữa.
Trần Quả thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ từ mu bàn tay của anh.
Bàn tay to lớn này chống lại tất cả sức lực.
Cũng đã cứu mạng Trần Quả!
“Chồng!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Phong, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Hậu Thụy Niên chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Mặc dù đã giao đấu với nhau nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Hậu Thụy Hiên nhìn Lý Phong, lập tức khẳng định Tôn Mỹ Trân đã bị Lý Phong bắt đi.
Ông ta lập tức hét lớn.
“Lý Phong! Giao người ra cho tôi!”
“Nếu không, chết!”
Trong khi Hậu Thụy Niên rống lên, năm ngón tay của Lý Phong khẽ siết chặt.
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng!
Cao thủ cấp đại tông sư bên cạnh Hậu Thụy Niên đột nhiên hét lên một tiếng.
Tiếng hét vừa phát ra từ miệng hắn.
Lý Phong di chuyển!
“Bùm!”
Giống như âm thanh khi chiếc xe tải hạng nặng va chạm vào nhau!
Gió!
Gió lộng!
Một cơn gió đột ngột thổi qua người Hậu Thụy Niên.
Đại tông sư đã biến mất!
Biến thành một cái bóng.
Một ánh sáng đen.
“Bụp!”
Phá vỡ bức tường!
“Choang!”
Đập vỡ cửa kính.
Hắn ta bay thẳng ra ngoài và đâm vào tòa nhà đối diện.
Không biết sống chết!
Run sợ!
Đồng tử và cơ thể của Hậu Thụy Niên đang không ngừng run rẩy.
Kinh hãi!
Ông ta kinh hãi nhìn Lý Phong.
Không thể tin được!
Ông ta không thể tin vào những gì mà ông ta vừa nhìn thấy!
Đó là đại tông sư mà!
Bây giờ cả gia tộc Hậu Thị, ngoài bản thân Hậu Thụy Niên chỉ còn lại duy nhất một đại tông sư này!
Nhưng đại tông sư lại bị Lý Phong đấm chết bằng một đấm!
Làm sao có thể như vậy được!
Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?
Hậu Thụy Niên và Lý Phong đối mặt với nhau!
Sự sắc bén trong mắt Lý Phong khiến một đại tông sư như Hậu Thụy Niên liếc qua cũng không dám nhìn thêm lần nào nữa.
Ánh mắt quá đáng sợ.
Hậu Thụy Niên bất giác lùi về phía sau hai bước.
Ông ta run sợ.
Không phải là vì sợ Lý Phong.
Mà ông ta chợt nghĩ đến những câu nói mà Hậu Thư Hạo đã nói trước khi chết.
“Brad là do Lý Phong giết”.
“Tất cả các cao thủ bên cạnh Brad cũng là do Lý Phong giết!”
Thì ra, ông ta đã nghĩ oan cho Hậu Thư Hạo.
Ông ta đã trách nhầm con trai ruột của mình!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK