“Với điều kiện là tôi đến Đông Hải sinh sống cho đến ngày có người cầm tấm danh thiếp này đến trước mặt tôi”.
Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu nhìn nhau.
Bọn họ đều biết chàng trai mà Châu Tồn Mậu nhắc đến chính là Lý Phong.
Không ngờ rằng Lý Phong mười năm trước đã tính toán được sẽ có ngày hôm nay.
Hứa Mộc Tình che miệng vì kinh ngạc.
Trong sự ngạc nhiên còn có sự cảm động.
Sự cảm động này là Lý Phong dành tặng cho cô.
Mười mấy năm chuẩn bị trong sự chờ đợi dài đằng đẵng.
Và bây giờ cuối cùng nó đã đơm hoa kết trái.
Lúc này, tại biệt thự của nhà họ Uông.
Uông Tố Lung hai ngày nay bận bù đầu.
Ông ta không còn ung dung, nhàn nhã như trước nữa.
Ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui, hơn nữa còn là làm việc cho người khác.
70% tài sản của gia đình ông ta đã được giao cho nhà họ Hậu.
Mặc dù ông ta cũng có thể thu được một số lợi nhuận từ những ngành này.
Nhưng so với trước đây thì lợi nhuận của gia tộc bọn họ đã bị giảm bớt rất nhiều.
Quan trọng hơn, sau khi mất đi cao thủ tông sư cấp cao, gia tộc bọn họ đã bị rớt khỏi danh sách gia tộc hạng hai.
Trừ phi lại có thêm cao thủ tông sư cấp cao khác xuất hiện, nếu không thì gia tộc của bọn họ từ nay về sau sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Chỉ có thể làm mấy việc vặt vãnh dưới trướng nhà họ Hậu, sống vật vờ qua ngày.
Uông Tố Lung vừa quay về nhà, chưa kịp uống một tách trà nóng.
Quản gia lúc này mới vội vàng chạy từ cửa vào.
“Ông chủ, ông chủ”.
Quản gia rất kích động, vừa nói chuyện vừa chỉ ra cửa.
Uông Tố Lung hai ngày nay đều nằm mơ thấy ác mộng.
Ông ta nằm mơ thấy nhóm người ở Đông Hải đem người đến phía Bắc và tìm ông ta để tính sổ.
Bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng như vậy của quản gia ông ta đột nhiên đứng dậy: “Sao thế? Có phải người của Đông Hải đến giết chúng ta không?”
Quản gia vội vàng lắc đầu: “Không phải, là cậu chủ, cậu chủ quay về rồi”.
Cậu chủ mà quản gia nhắc tới là đứa con riêng của Uông Tố Lung, Uông Nghị Thừa.
Đứng thứ tư trong gia đình.
Uông Nghị Thừa là sản phẩm trong một lần Uông Tố Lung say rượu và phát sinh quan hệ với một vũ công.
Cô vũ công này bí mật sinh con ra, khi đứa trẻ được ba tuổi thì cô ta ôm con mang đến cửa nhà ông ta.
Để che đậy vụ bê bối, Uông Tố Lung đã gửi Uông Nghị Thừa đến một môn phái.
Từ đó đến nay đã hơn mười năm.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, quan hệ của hai cha con ngày càng xa cách.
Nghe tin Uông Nghị Thừa đã quay về, khuôn mặt Uông Tố Lung không có bất kỳ biểu cảm gì, ông ta lạnh nhạt đáp một tiếng.
Đối với ông ta, thêm một đứa con trai hay mất một đứa con trai cũng không có gì khác biệt.
Bây giờ gia tộc Uông Thị của bọn họ đã xong đời rồi.
Chỉ có thể phụ thuộc vào gia tộc Hậu Thị.
Những kỳ vọng và hoài bão của ông ta về gia tộc này đều đã cuốn theo chiều gió.
Bây giờ bận tối mắt tối mũi cũng chỉ để giữ lấy cội nguồn cho gia tộc.
Quản gia thấy Uông Tố Lung không có phản ứng gì lại nói tiếp: “Ông chủ, cậu tư đưa theo một vị đại tông sư quay về”.
“Gì cơ!?”
Uông Tố Lung nắm lấy cổ áo người quản gia và kéo ông ta đến trước mặt mình.
Ông ta hét lớn, không ngừng phun nước bọt vào mặt quản gia: “Vừa nãy ông nói gì cơ? Nói lại lần nữa cho tôi!”
“Ông chủ, cậu tư nói, cậu ấy đưa một vị đại tông sư từ sư môn quay về”.
“Hơn nữa cậu tư bây giờ cũng đã là tông sư rồi”.
Ngập ngừng một lát, Uông Tố Lung liền đẩy quản gia ra rồi cười lớn: “Ha ha ha ha ha! Ông trời không tuyệt đường sống của nhà họ Uông chúng ta!”
Uông Tố Lung vội vàng bật dậy như lò xo lao nhanh ra cửa.
Có hai người đang đứng ngoài cửa.
Người trẻ tuổi là Uông Nghị Thừa.
Anh ta mặc vest và đi giày da giống như những cậu chủ trong gia đình bình thường khác.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên tóc ngắn, ông ta mặc một chiếc áo dài.
Người đàn ông đứng ở đó, không nói một lời nào nhưng nét mặt ông ta sắc như dao!
Ngay cả Uông Tố Lung cũng không dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông trung niên này.
Bởi vì trên người người đàn ông trung niên này toát ra một loại khí tức ghê gớm.
Uông Tố Lung rất ngạc nhiên, nhưng ông ta cảm thấy vui mừng hơn.
Ông ta vội vàng dẫn hai người họ vào phòng khách và pha sẵn trà thơm.
Uông Nghị Thừa giới thiệu người đàn ông này tên là Điền Vong Hỉ, là nhị sư huynh của anh ta.
Điền Vong Hỉ lần này theo Uông Nghị Thừa xuống núi và không định quay trở về sư môn nữa.
Uông Tố Lung nghe đến đây thì hai mắt sáng rực lên.
Như thể đúng lúc đang buồn ngủ thì có người mang gối đến.
Khi gia tộc đang trên bờ vực diệt vong thì bỗng từ trên trời rơi xuống một đứa con trai là tông sư và một vị sư huynh là đại tông sư.
Uông Tố Lung trình bày tình hình hiện tại của gia tộc bọn họ, đồng thời đối xử với Điền Vong Hỉ rất hào phóng.
Một biệt thự, hai mỹ nữ, lương tháng tám triệu.
Điền Vong Hỉ sau khi nghe xong, lập tức gật đầu đồng ý.
“Ông chủ, từ nhỏ sư bá đã dạy tôi có làm thì mới có ăn”.
“Nếu như tôi đã lấy nhiều tiền của ông như vậy, tôi nhất định sẽ sẽ làm việc cho ông".
“Trên đường tới đây tôi đã nghe người ta nói rằng người của ông bị thiệt hại ở Đông Hải”.
“Thậm chí đến đại tông sư của gia tộc cũng bị chúng giết chết”.
Uông Tố Lung thở dài: “Đám người Đông Hải rất nham hiểm và xảo quyệt”.
“Bọn chúng thông đồng với chưởng môn Hàn Sơn Chung Vô Thất, sử dụng những âm mưu và thủ đoạn bẩn thỉu để giết sạch tất cả những người mà chúng tôi cử đến”.
Điền Vong Hỉ cười lạnh một tiếng: “Những kẻ ngang ngược ở phía Nam, thực lực không đủ, chỉ biết sử dụng những thủ đoạn xảo quyệt”.
“Bây giờ tôi sẽ chặt đầu bọn chúng rồi mang về làm vật tế cho những người đã mất!”
Vừa nghe xong câu này, Uông Tố Lung vội vàng xua tay.
Ông ta không muốn vị tông sư không dễ gì mới có được này bị những kẻ ở Đông Hải cười nhạo.
“Đông Hải rất khó lường mà bây giờ Chung Vô Thất vẫn là cao thủ tông sư cấp cao”.
“Ông ta đã thành danh rất lâu rồi, lại là chưởng môn của một môn phái”.
“Một mình ông đơn phương độc mã, làm sao có thể đối phó với chúng được?”
Theo như Uông Tố Lung, bốn vị đại tông sư lớn của bốn gia tộc cũng không đánh bại được Chung Vô Thất.
Tên Điền Vong Hỉ này kinh nghiệm non nớt, đi đến đó lúc này khác gì là tự nộp mạng.
Điền Vong Hỉ trợn trừng mắt, khí thế cuồn cuộn xông về phía Uông Tố Lung.
Lúc này, Uông Tố Lung cảm thấy như có ai đó giữ vai rồi đè chặt mình xuống ghế sofa, khiến ông ta không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh ướt sũng sau lưng.
Khí tức chết chóc mạnh mẽ bao trùm khắp cơ thể ông ta.
Lúc này, trong lòng Uông Tố Lung cực kỳ hoảng sợ.
Như thể Điền Vong Hỉ có thể giết chết ông ta chỉ bằng một cái búng tay.
“Chung Vô Thất? Hừ, rác rưởi!”
“Tôi phải giết hắn ta, dùng một tay là đủ!”
Kiêu ngạo!
Lạnh lùng!
Điên cuồng!
Áo choàng trên người Điền Vong Hỉ thấp thoáng bay.
Một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ đè chặt vào ngực Uông Tố Lung khiến ông ta cảm thấy như đang bị nhồi bông, cảm giác vô cùng khó chịu!
Uông Nghị Thừa đang ngồi bên cạnh, cười nhẹ rồi giải thích: “Bố, thật ra từ trước đến nay, mọi người luôn hiểu nhầm”.
“Mọi người đã quen với việc đánh giá các cao thủ là tông sư hoặc là đại tông sư”.
“Loại tiêu chuẩn này do chính các thế gia tự mình đặt ra, khác với tiêu chuẩn của giới giang hồ bọn con”.
“Ví dụ như, con trai bố mặc dù bây giờ chỉ là tông sư, như khi đụng độ với tên Chung Vô Thất kia cũng chưa chắc đã thua huống hồ là nhị sư huynh của con đây”.
Điền Vong Hỉ mặt lạnh tanh, giọng nói sắc như dao: “Hàn Sơn chỉ là một môn phái nhỏ trong giới”.
Sau đó, Điền Vong Hỉ giống như Uông Tố Lung bắt đầu miêu tả về “giới giang hồ” mà chỉ bọn họ mới biết.
Giang hồ.
Đây là từ ngữ đặc biệt của người Hoa Hạ.
Giang hồ thật ra không hề bí ẩn, nó ở ngay cạnh chúng ta.
Nơi nào có người sinh sống, nơi đó có giang hồ.
Ở trong giới giang hồ có những ngôi sao sáng như Thiếu Lâm, Võ Đang.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK