Chương 631: Sao mặt lại bẹp thế
Hứa Hạo Nhiên lúc này đã ngà ngà say, bật cười thành tiếng .
"Hahahaha, lại xuất hiện một con chó đội lốt người này!"
"Đồ khốn kiếp, mày muốn chết à!"
Ngay lập tức, Tần Gia Chính gầm lên.
Đông đảo vệ sĩ phía sau lập tức lao về phía Hứa Hạo Nhiên!
Bình thường, khi gặp cảnh đánh nhau, Hứa Hạo Nhiên chỉ biết quay đầu bỏ chạy.
Lần này lại cứng cựa!
Cầm trên tay hai lon bia đã mở nắp, cậu ta hú lên rồi lao vào nhóm vệ sĩ!
"Bùm!"
Khuôn mặt của Hứa Hạo Nhiên bị đánh cho sưng tấy cả lên.
"Bùm!"
Quầng mắt của Hứa Hạo Nhiên đã bị bầm tím!
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Đám người chân đá tay đấm Hứa Hạo Nhiên!
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao tới, hất văng toàn bộ vệ sĩ đang đánh Hứa Hạo Nhiên ra!
Cậu ta giúp Hứa Hạo Nhiên đứng dậy.
Với một nửa khuôn mặt đã sưng tấy, Hứa Hạo Nhiên không thể không mỉm cười khi nhìn thấy người đến.
"Lão Dương, sao lại là anh?"
"Này, Lão Dương, sao em lại có cảm giác như mặt của anh bị xẹp đi nhỉ?"
Dương Thiện Tề luôn là kẻ kiệm lời, nhàm chán nhất dưới chướng của Lý Phong.
Tuy nhiên, giờ Hứa Hạo Nhiên vẫn đem cậu ta ra trêu đùa được.
Chỉ là Dương Thiện Tề không có thời gian để nói chuyện.
Tần Gia Chính đã lấy điện thoại di động ra, rống to.
"Linh Cẩu, mày đang ở đâu vậy? Còn không mau quay lại đây, tao sắp bị người ta giết rồi đây này !!"
Trong khoảnh khắc, hơn chục người bên ngoài phòng tức giận xông vào.
Người đứng đầu là một tên thanh niên trẻ tuổi.
Hắn có một vết sẹo dài trên mặt.
Toàn thân hắn mang theo sát khí mạnh mẽ!
"Cậu chủ, chuyện gì thế ạ?"
"Không phải cậu thích cô gái kia, nói muốn kéo cô ta vào một góc để chơi sao?"
Linh Cẩu, giống như chủ nhân của mình, rất kiêu ngạo và độc đoán.
Vừa bước vào, ánh mắt hắn đã trợn trừng trợn trạo.
Nhìn thấy Tần Gia Chính không bị thương, trong lòng cũng yên tâm một chút.
Tần Gia Chính là người đứng đầu nhà Tần và là con trai út của Tần Vạn Hào.
Bình thường, ở nhà rất được nuông chiều, muốn gì được nấy, chưa bị ai bắt nạt bao giờ.
Bây giờ họ Tần đã trở thành gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô.
Thân phận và địa vị của Tần Gia Chính càng lên cao.
Ai ăn gam hùm tim báo mà dám ra tay với anh ta chứ?
Linh Cẩu quay đầu lại nhìn Hứa Hạo Nhiên và Dương Thiện Tề, hắn bước tới và chỉ vào Dương Thiện Tề.
"Thằng kia, có thể hạ gục nhiều đàn em của tao như vậy, chứng tỏ mày cũng được phết đấy!"
"Mày là người của gia tộc nào? Khai tên ra".
Hứa Hạo Nhiên trong bụng vốn đã tức sẵn, lại thấy thái độ vênh váo của Linh Cẩu.
Cậu ta liền chộp lấy lon bia và ném nó vào người hắn.
"Bốp!"
Lon bia mà Hứa Hạo Nhiên ném đi ở khoảng cách gần như vậy đã bị Linh Cẩu tóm gọn một cách dễ dàng.
Linh Cẩu chế nhạo.
Hắn đang định mở miệng nói thì Hứa Hạo Nhiên hét lên: "Lão Dương, đánh hắn!"
Tối nay Dương Thiện Tề ở đây vì nhận được lệnh của Lý Phong.
Lệnh của Lý Phong rất đơn giản, bảo vệ Hứa Hạo Nhiên và đáp ứng mọi yêu cầu của Hứa Hạo Nhiên.
Vì vậy, ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Dương Thiện Tề đã biến thành một cơn gió mạnh và lao về phía Linh Cẩu.
"Bùm!"
Dương Thiện Tề đấm vào khuôn mặt kiêu ngạo của Linh Cẩu.
Cơ thể của Linh Cẩu ngay lập tức lùi lại bởi cú đấm này.
Khi hắn đụng phải tên đàn em phía sau, Dương Thiện Tề lại lao tới trước mặt họ.
Dương Thiện Tề nhấc chân đạp mạnh vào bụng Linh Cẩu.
"Bùm!"
Linh Cẩu và tên đàn em phía sau xếp chồng lên nhau, chúng bay ra, va vào tường rồi mới dừng lại.
"Lão Dương, đánh mạnh vào!"
"Đánh cho đám khốn kiếp này bắt nạt người lương thiện, ức hiếp nam nữ này nhừ tử đi!"
Dương Thiện Tề là một người làm việc rất nghiêm túc, cậu ta đáp ứng các yêu cầu của Hứa Hạo Nhiên một cách vô điều kiện.
Hét lên thảm thiết!
Tiếng la hét của Linh Cẩu và đám đàn em không ngừng phát ra từ trong phòng.
Răng bay!
Chân tay gãy!
Linh Cẩu và người của hắn đều đã bị hạ gục.
Cuối cùng, chỉ còn lại Tần Gia Chính.
Tần Gia Chính đã run rẩy đứng trong góc tường từ lâu.
Anh ta muốn về nhà thật nhanh.
Nhưng không có chỗ nào để trốn thoát.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên đã cầm lon bia đứng ở cửa phòng.
Tên Linh Cẩu ban nãy vẫn còn hung hãn, giờ đã nằm lăn ra đất như một con chó chết.
Dương Thiện Tề đánh hắn mạnh nhất, hai tay Linh Cẩu hoàn toàn bị bẻ gãy, chân phải đã bị Dương Thiện Tề đập nát!
Loại chấn thương này sẽ khiến hắn phải nằm trên giường bệnh ít nhất vài tháng.
Hơn nữa sau khi ra khỏi giường, hắn sẽ không còn có thể bắt nạt người ta được nữa!
"Hì hì, mày muốn kiêu ngạo, để tao cho mày tiếp tục kiêu ngạo nhé!"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên cầm lấy lon bia trong tay, từng bước đi về phía Tần Gia Chính.
"Đừng qua, đừng qua đây!"
"Bố tao là Tần Vạn Hào, gia tộc chúng tao bây giờ là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô đấy!"
"Nếu mày dám động vào tao ... A!"
"A!!"
Khi Tần Gia Chính bắt đầu khoe khoang về gia cảnh của mình, vẫn mang tư thế ngẩng đầu trừng mắt.
Nhưng mới nói được một nữa, Hứa Hạo Nhiên đã cầm lon bia trên tay đập xuống tới tấp.
"Gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc ở thủ đô, đúng không?"
"A!"
"Gia tộc mày có phải có rất nhiều tiền không?"
"A!"
"Bố mày tên là Tần Vạn Hào đúng không?"
"A!"
"Mày cứng nhỉ? Có chút tiền bọ trong tay, mà dám bắt nạt người thường đúng không!?"
Hứa Hạo Nhiên ra tay ngày càng tàn nhẫn hơn.
Cậu ta đem tất cả cảm xúc của cuộc tình tan vỡ trút lên anh ta.
Khi Hứa Hạo Nhiên dừng lại, đầu Tần Gia Chính đã bị đánh cho xưng vù.
Trên khuôn mặt anh ta khắp nơi đều là những vết bầm tím do lon bia kia đập xuống.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tần Gia Chính đang co rúm trong góc một cách trịch thượng, hằn học nói.
"Tao nói cho mày biết, tao tên là Hứa Hạo Nhiên".
"Tuy rằng ông đây không có năng lực lắm, nhưng ông đây may mắn".
"Tao có một người anh rể thực sự tuyệt vời".
"Giờ tao sẽ trịnh trọng nói cho mày biết".
"Sau khi ông đây thất tình, anh rể nói với tao rằng tao có thể đưa ra ba nguyện vọng với anh ấy".
"Nguyện vọng đầu tiên của tao bây giờ là bảo anh rể tao đá chúng mày ra khỏi hàng ngủ tứ đại gia tộc ở thủ đô, để cho bọn mày ra đường ăn xin!!!"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lập tức lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại cho Lý Phong trước mặt Tần Gia Chính.
Lúc này, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang dùng bữa tối tại một quán nhỏ bên đường.
Trong vài ngày qua, Hứa Mộc Tình đang mạnh dạn và kiên quyết tiến hành thử nghiệm một dự án hoàn toàn mới.
Cô dành nhiều thời gian cho công việc.
Đi sáng về tối, ngày ngày cắm đầu vào công việc.
Chỉ hơn nửa giờ trước, Hứa Mộc Tình vẫn đang phải vùi đầu vào đống tài liệu lớn.
Chính Lý Phong đã dùng thủ đoạn vừa bạo lực vừa ngang ngược, trực tiếp bế Hứa Mộc Tình lên và đưa cô đến đây.
Hai người họ vừa mới ngồi xuống, di động của Lý Phong vang lên.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong hỏi: "Ai gọi tới vậy?"
Lý Phong cười nói: "Còn có thể có ai nữa? Là em vợ đấy!"
Chương 632: Ba nguyện vọng của em vợ
Khi nghe nói đó là Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình không khỏi khẽ thở dài.
Trên thực tế, mọi người đều biết rằng Viên Đa Đa và Hứa Hạo Nhiên rất xứng đôi vừa lứa.
Chỉ là mối quan hệ giữa hai người giống như phim truyền hình những năm chín mươi vậy.
Vì gia đình dòng tộc, hai người rõ ràng là yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau.
Viên Đa Đa cuối cùng đã chọn bố cô ấy.
Hứa Mộc Tình, thân là con gái, cũng hiểu điều này.
Vì vậy, cô không trách Viên Đa Đa.
Chỉ là thấy thương em trai mình.
Khi Lý Phong đang trả lời điện thoại, Hứa Mộc Tình cố tình dí sát tai của mình vào đó.
Muốn nghe xem Hứa Hạo Nhiên gọi vào giờ này để làm gì?
"Anh rể, hai ngày trước có phải anh hứa với em có thể thực hiện ba nguyện vọng của em không?"
"Ừ".
Nhìn thấy Lý Phong gật đầu, Hứa Mộc Tình không khỏi kinh ngạc nhìn Lý Phong, bởi vì cô không biết chuyện này.
Hứa Mộc Tình vội vàng nói nhỏ với Lý Phong: "Nếu nó đưa ra yêu cầu quá đáng, thì anh nên từ chối chứ".
Là một người chị, Hứa Mộc Tình biết chính xác em trai mình có tính cách cẩu thả như thế nào.
Nhất là bây giờ Hứa Hạo Nhiên vừa thất tình xong thì không ai có thể đảm bảo được cậu ta sẽ làm những chuyện gì.
Lý Phong mỉm cười, dùng ánh mắt trấn an Hứa Mộc Tình.
Sau đó, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên phát ra từ điện thoại.
"Anh rể, em vừa hát ở KTV".
"Một đám khốn nạn đuổi một cô gái vào phòng".
"Tên khốn kiếp này nói hắn là gì mà gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, có một ông bố rất giàu có".
"Sau đó liền vênh mặt lên, không coi ai ra gì!"
Hứa Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia vừa nói chuyện vừa đạp Tần Gia Chính.
Thông qua điện thoại di động, Lý Phong có thể nghe thấy tiếng hét của Tần Gia Chính.
"Anh rể, vừa rồi tên khốn kiếp này còn la lên, nói rằng hắn sẽ giết tất cả mọi người trong nhà chúng ta".
"Anh nói xem có nên dẹp luôn cái loại này không?"
Lý Phong khẽ gật đầu, cười nói: "Vậy em định dẹp như thế nào?"
"Rất đơn giản. Không phải hắn nói là hắn là gì mà gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc sao? Không phải nói là giàu có sao?"
"Nguyện vọng đầu tiên của em là, anh rể, anh kéo gia tộc nhà hắn khỏi tứ đại gia tộc, cho nhà hắn phá sản".
"Để nhà hắn không những không có tiền mà còn mắc nợ người khác, đến nỗi bọn họ còn không dám ra đường ăn xin!"
Khi Hứa Mộc Tình ở bên nghe Hứa Hạo Nhiên nói lời này, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Theo hiểu biết trước đây của cô về Hứa Hạo Nhiên, cô cảm thấy rằng với tính cách của Hứa Hạo Nhiên, có thể sẽ yêu cầu Lý Phong làm mấy chuyện khác người.
Tuy nhiên, cậu ta yêu cầu Lý Phong biến gia tộc đối phương thành những kẻ ăn xin.
Phương pháp này là phương pháp chính xác và tàn nhẫn nhất đối với cái gọi là tứ đại gia tộc!
Phương pháp đối phó với kẻ ác này rất tiên tiến!
Ngay cả khi Hứa Mộc Tình nghe nó, cô cũng không thể không cảm thấy mong đợi và tò mò.
Cô mong chờ xem Lý Phong sẽ làm gì?
Cô lại càng tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người này?
Lý Phong lạnh nhạt gật đầu nói: "Được".
Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên đều không biết Lý Phong sẽ làm gì?
Nhưng mà, bọn họ đều biết chỉ cần Lý Phong đồng ý, nhất định sẽ xong việc!
...
"Bùm!"
Căn biệt thự của gia tộc nhà họ Tần.
Trong phòng khách, Tần Vạn Hào dùng một chân đá văng chiếc bàn cà phê bằng gỗ gụ.
Lý Thiên Kiêu ôm lấy Tần Gia Chính với đôi mắt đỏ hoe.
Tần Gia Chính này đã ngoài hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành rồi.
Nhưng đối với Lý Thiên Kiêu, anh ta hệt như một đứa trẻ ba bốn tuổi, lúc nào cũng khóc lóc trong vòng tay của bà ta.
"Mẹ! Tên khốn đó thật tồi tệ. Không chỉ đánh gãy tay chân Linh Cẩu, hắn còn ra tay với con!"
"Nhìn xem, mặt con sưng hết lên rồi này!"
"Còn chân của con, ôi chao, đau quá, đau quá!"
Mỗi lần Tần Gia Chính hét lên đau đớn, vẻ tức giận trên mặt Lý Thiên Kiêu lại tăng thêm một phần.
Lý Thiên Kiêu ngẩng đầu lên và hét lên với Tần Vạn Hào bên cạnh.
"Tần Vạn Hào! Có người đánh con trai ông thế này, ông còn đứng đây làm gì?"
"Mau phái người đi bắt hắn đi".
"Tôi sẽ lột da rút gân tên khốn đó trước mặt con trai tôi!"
Tần Vạn Hào hét lên, lập tức gọi quản gia.
"Ông lập tức đi tìm Hắc Long, nói với ông ta, đi bắt cho tôi tên khốn nạn Hứa Hạo Nhiên, bao nhiêu tiền cũng được!"
"Vâng!"
Quản gia vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng khi quản gia vừa tới cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên, ông ta sửng sốt, và hét lên: "Các người là ai? Các người định làm gì!?"
Sau đó, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói cợt nhả.
"Xin lỗi, đây có phải là nhà của Tần Vạn Hào, trưởng tộc gia tộc họ Tần, đứng đầu tứ đại gia tộc ở thủ đô không?"
Nhà Tần Vạn Hào sống trong một ngôi biệt thự.
Toàn bộ điền trang chiếm hơn hai mươi mẫu.
Bắt đầu từ cánh cổng sắt ngoài cùng của trang viên, đến cánh cổng gỗ phòng khách của họ.
Có ba tầng hệ thống an ninh ở phía trước và phía sau, có hơn một trăm người bảo vệ ngôi nhà từ trong ra ngoài.
Trong số những người này, có cả những cao thủ cấp vương.
Trong tình huống bình thường, không thể có người lạ xuất hiện bên ngoài cửa gỗ.
Quản gia sửng sốt, sau đó hừ một tiếng: "Cậu muốn gì?"
"Cậu đã biết đây là nơi nào sao còn làm càn ở đây?"
"Cậu có biết hậu quả của việc đắc tội với nhà họ Tần chúng tôi là gì không?"
Người đàn ông vẫn rất tí tởn: "Ồ, đừng nóng!"
"Như người xưa vẫn nói, có bạn từ phương xa đến há chẳng phải vui lắm sao?"
"Nhập gia tùy tục".
"Tên tôi là Vương Tiểu Thất. Tôi đến từ Ninh Châu".
"Tôi từ xa đến là để đặc biệt mang đến cho mấy người đặc sản Ninh Châu chúng tôi".
Trong khi nói chuyện, Vương Tiểu Thất vỗ tay.
Đột nhiên, một đám người kéo đến.
Ngay sau đó, vợ chồng của Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy một đám người lạ lần lượt khênh từng người mặc áo liệm đến.
Những người này được xếp gọn gàng trong phòng khách rộng hơn một trăm mét vuông.
Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào nhảy dựng lên ngay lập tức.
Bởi vì, những người được mặc áo liệm này đều là vệ sĩ của họ.
Trong số đó có cao thủ cấp vương mà Tần Vạn Hào tin tưởng nhất.
Bởi vì vị cao thủ này được nhà họ Lý ở Trường An phái đến để bảo vệ Lý Thiên Kiêu.
Người này đã nhận lệnh không bao giờ rời khỏi phạm vi năm mươi mét xung quanh Lý Thiên Kiêu.
Với sự bảo vệ của vị cao thủ này, Lý Thiên Kiêu có thể không cần nể nang gì mà tiến vào bất cứ gia tộc nào ở thủ đô.
Ngay cả là tứ hợp viện nhà họ Lý, bà ta cũng chả coi ra gì.
Bởi vì cho dù vị cao thủ này cùng lúc đối mặt với hai cao thủ cấp Vương là Lý Tấn và Lý Lâm, cũng có thể dễ dàng đối phó với họ, thế là dư sức rồi!
Thế nhưng, hiện giờ hắn giống như một con chó chết, tay chân gãy hết, mặc áo liệm, vẻ mặt đầy sợ hãi và tuyệt vọng!
"Làm sao có thể như vậy được?!"
"Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"
Lý Thiên Kiêu hét lên.
Trên khuôn mặt đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật thẩm mỹ trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của bà ta tràn đầy vẻ kinh hãi và khó tin.
Chương 633: Hàng đã đến, xin kí nhận
Bởi vì trong suy nghĩ của Lý Thiên Kiêu, cả cái đất thủ đô này khó mà tìm được người có thể đánh ngang tay với cao thủ cấp cao bên cạnh bà ta.
Trong khi đó bên cạnh tên cao thủ này còn có một đám người giúp sức nữa.
Từ khi nào những người này bị đánh ra nông nỗi này?
Tại sao là chủ nhân của bọn họ mà bà ta không cảm nhận được chút gì?
Lúc này Vương Tiểu Thất cười hì hì bước đến.
Cậu ta nở nụ cười xấu xa nhìn Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu.
"Đồ tôi đã đưa đến rồi".
"Mời ông bà kiểm tra và nhận hàng".
Tần Vạn Hào giận dữ chỉ tay vào Vương Tiểu Thất nói: "Thằng ranh này là ai?"
"Thế mà dám ra tay với người của Tần Vạn Hào tao, mày có biết ai đứng sau chống lưng cho tao không?"
Vương Tiểu Thất nhún vai.
"Ngại quá, tôi cũng chỉ là đàn em thôi, có chuyện gì ông nói với đại ca của tôi đi".
Nói xong, cậu ta và những đội viên bên cạnh đứng sững ở đó như trời trồng.
Lúc này, vẻ mặt mọi người bất giác hiện lên sự sùng bái vô hạn và kính trọng.
"Cộp".
"Cộp".
Ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân vọng đến.
Tên cao thủ cấp cao bảo vệ Lý Thiên Kiêu đang nằm sõng soài trên đất, lúc nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt liền trở nên cực kì phức tạp.
Kinh hoàng!
Hoảng hốt!
Sợ hãi!
Giống như đây là tiếng bước chân của thần chết đến từ địa ngục vậy.
Vương Tiểu Thất lập tức hô lên: "Chào mừng đại ca".
Tiếng hô của Vương Tiểu Thất khiến Lý Phong giống như một đại ca trong thế giới ngầm vậy.
Làm Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu cũng thót tim.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc bình thường đang từ cửa bước vào.
Vừa thấy Lý Phong, Tần Vạn Hào đã cảm thấy rất quen.
Nhưng ông ta nghĩ kỹ cũng không nhớ ra Lý Phong giống ai.
Lý Phong ngày càng đến gần.
Lúc anh đứng cạnh "đặc sản Ninh Châu", Vương Tiểu Thất lập tức lấy một cái ghế để sau lưng anh.
Lý Phong ung dung ngồi xuống, vẻ mặt thờ ơ nhìn những người trước mặt.
Từ trước đến nay, Lý Phong chỉ coi những người trước mắt là một đám tạp nham mà thôi.
Anh chưa bao giờ chủ động ra tay.
Vì đang đợi những con cá này tự cắn câu.
Sau đó nhanh gọn lẹ giải quyết chúng.
Lần này, hiếm khi Lý Phong chủ động ra tay giải quyết.
Từ sau khi Lý Phong bước lên đỉnh cao ở Hồng Hải, chẳng có mấy việc khiến anh phải chủ động ra tay cả.
Người khiến Lý Phong ra tay, cho dù có chết trong tay anh cũng được coi là vinh quang.
Tần Vạn Hào nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Ông ta thấy Lý Phong chả có gì khác người thường cả.
Nhưng không hiểu sao ông ta luôn cảm nhận được khí chất rất lạ trên người anh.
Mà ông ta càng nhìn anh lại càng thấy quen mắt.
Ông ta muốn nói ra tên người này mà lại không nói nên lời.
"Lý Mộc!"
Lý Thiên Kiêu đột nhiên hét lên.
"Không thể nào, không phải cậu chết rồi sao?"
Sau khi Lý Thiên Kiêu hét lên thì cẩn thận nhìn Lý Phong.
Bà ta đột nhiên lắc đầu.
"Không phải, cậu không phải Lý Mộc".
"Chỉ là hơi giống cậu ta mà thôi".
Vẻ mặt Lý Phong dửng dưng nhìn Lý Thiên Kiêu.
Sau đó, anh búng tay một cái.
Vương Tiểu Thất đứng cạnh lập tức lôi ra một tờ giấy.
Đọc theo những gì đã viết trên đó.
"Lý Thiên Kiêu - cô sáu của nhà họ Lý ở Trường An".
"Từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn".
"Tuy là trước mặt người khác lúc nào cũng tự nhận mình là con vợ cả, nhưng thực ra phía sau có ẩn tình khác".
Nghe Vương Tiểu Thất nói thế, Lý Thiên Kiêu giãy nảy lên.
Bà ta giận dữ quát Vương Tiểu Thất: "Cậu nói gì?"
"Có giỏi thì nói lại lần nữa".
Vương Tiểu Thất vẻ mặt bất lực nhìn Lý Thiên Kiêu.
"Bác gái này, đừng có kích động thế được không?"
"Tôi chỉ đọc theo những gì trên giấy viết mà thôi".
Tiếng hô 'bác gái' của Vương Tiểu Thất làm cho khóe mắt Lý Thiên Kiêu giật giật vì tức giận.
Tuổi này của bà ta gọi bác gái là đúng.
Nhưng từ trước đến nay có ai gặp bà ta mà không lễ phép chào một tiếng cô sáu đâu.
Cho dù lấy Tần Vạn Hào rồi cũng thế.
Nhưng thực ra bà ta thích được gọi là cô sáu hơn, vì nghe thế bà ta cảm thấy mình còn trẻ.
Tần Vạn Hào vội giữ lấy Lý Thiên Kiêu, lắc đầu với bà ấy nói nhỏ.
"Đừng vội kích động, những người này không dễ chọc đâu".
"Người của chúng ta bây giờ không đấu lại bọn chúng, đợi bọn chúng đi rồi chúng ta lập tức gọi chi viện".
Vương Tiểu Thất đọc tiếp.
Bởi vì chưa học hết cấp hai nên có rất nhiều chữ cậu ta không biết đọc.
Lúc cậu ta ngập ngừng, Lý Phong ngồi cạnh lập tức nói chêm vào.
Tất cả mọi chuyện ghi trên giấy đều là do Raven sau khi điều tra thì viết ra.
Mỗi một chuyện đều hằn sâu trong lòng Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu.
Tất cả những chuyện xấu bọn họ làm đều đã viết rõ trên giấy.
Khi Vương Tiểu Thất đọc xong, Tần Vạn Hào đã nắm chặt tay.
Ông ta nén giận, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Người phía sau cậu là ai?"
"Rốt cuộc hắn muốn gì?"
Lý Phong nhìn Tần Gia Chính co rúc trên sô pha, cười nói.
"Đừng có chuyện bé xé ra to như thế. Lần này chỉ đơn giản là trả thù mà thôi".
"Tối qua em vợ tôi đang hát trong quán karaoke, con trai ông bỗng nhiên hùng hổ dẫn một đám người vào đánh cậu ấy".
"Tôi cũng chỉ đến đòi lại công bằng cho cậu em vợ mà thôi".
Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào liếc nhìn nhau, ánh mắt bọn họ không tin
Đòi công bằng cái gì chứ?
Làm gì có ai đòi lại công bằng cho em vợ mà giết đến tận cửa thế này.
Lại còn ra tay đánh mười cao thủ thành tàn phế.
Vậy thì cũng ghê gớm quá.
"Hai người thấy đấy, trên giấy cũng viết rõ ràng như thế".
"Cả nhà ba người làm nhiều chuyện xấu xa như thế, cũng đến lúc những người bị bắt nạt đến đòi công bằng rồi".
"Đòi công bằng?"
Lý Thiên Kiêu bỗng lạnh lùng cười.
"Cậu tưởng cậu đánh đám chó nhà tôi nuôi thành tàn phế thì có thể ra oai trước mắt tôi à?"
"Tôi là cô sáu nhà họ Lý ở Trường An đấy, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của tôi, người nhà tôi sẽ không tha cho cậu đâu".
Lúc này Lý Phong từ từ đứng lên.
Ngay khi anh vừa đứng thẳng người, trên vai hai người Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào bỗng bị đè nặng xuống giống như có hai người đang dùng sức ấn vai của bọn họ xuống vậy.
Khiến bọn họ phải khụy gối xuống
Cả người run rẩy.
"Bác gái, bà phải biết là hôm nay tôi đến không phải để bàn bạc với hai người mà là để thông báo".
Vừa nói, khóe miệng Lý Phong vừa nhếch lên.
Nụ cười của anh nhìn có vẻ rất bình thường.
Nhưng lại khiến Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào không thể thở được.
Sức ép đè lên người bọn họ ngày càng mạnh.
Chương 634: Thuê người ngoài giết Lý Phong
"Tôi chỉ muốn nói cho các người biết, từ giờ trở đi cả nhà các người đừng có mơ đến cuộc sống yên ổn thoải mái nữa".
"Còn nữa, các người cũng chuẩn bị cuốn gói ra đường ăn xin đi".
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
Đợi sau khi Vương Tiểu Thất dẫn người đi rồi, người Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào đầm đìa mồ hôi.
Đáng sợ quá!
Cho dù là người của gia tộc có lịch sử hàng nghìn năm như nhà họ Lý ở Trường An.
Nhưng Lý Thiên Kiêu chưa từng thấy ai có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Mà càng như vậy, ngọn lửa giận trong lòng bà ta càng thêm mãnh liệt.
Bà ta tóm lấy Tần Vạn Hào hung ác nói.
"Ông mau gọi người giết chết hắn cho tôi".
"Không chỉ hắn, mà cả nhà hắn cũng phải giết sạch".
Lúc Lý Thiên Kiêu đang hét lên, Tần Vạn Hào cau mày, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm đám cao thủ đang nằm la liệt trên đất.
Người ta đã đánh đến cửa rồi nhưng thế gia đứng đầu trong bốn thế gia lớn ở thủ đô như nhà họ Tần lại không biết đối thủ là ai.
Hơn nữa, một đám người được gọi là đặc sản Ninh Châu đang nằm đầy trên nền phòng khách làm Tần Vạn Hào càng cảm thấy áp lực.
"Ông không gọi chứ gì, ông không gọi thì giờ tôi sẽ điện cho bố tôi ngay, để ông ấy phái cao thủ từ Trường An đến đây".
Nhìn Lý Thiên Kiêu đang hét ầm ĩ.
Tần Vạn Hào thấp giọng nói: "Chúng ta vừa mới lấy được Hắc Mộc Lệnh, nếu giờ mà bà gọi về nhà ngoại để cầu cứu".
"Bà thấy người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào?"
Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Thiên Kiêu mới bình tĩnh lại.
Bà ta không ngốc, chỉ là đám người Lý Phong vừa nãy quá kiêu ngạo rồi.
Lý Thiên Kiêu từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu thiệt như vậy, trong phút chốc bà ta không khống chế được cảm xúc của mình, lửa giận phun trào.
Sau khi Lý Thiên Kiêu bình tĩnh lại, bà ta nhìn chằm chằm Tần Vạn Hào.
"Vậy giờ ông tính sao?"
"Chuyện hôm nay không thể để người ngoài biết".
"Cho dù chúng ta muốn đối phó với hắn thì cũng phải biết thân thế của hắn trước đã".
"Giờ tôi sẽ lập tức cho người đi điều tra thân thế thật sự của hắn, ngoài ra người này không thể là người ở đây, tốt nhất là để người nơi khác làm".
"Người nơi khác á?"
Lý Thiên Kiêu sửng sốt.
Sau đó lập tức hỏi: "Có phải ông chọn được người rồi không?"
Tần Vạn Hào cười nói: "Tối qua tôi nhận được một cuộc điện thoại, có một nhóm lính đánh thuê quốc tế đến đây".
"Đám người nước ngoài này giết người không chớp mắt, chỉ cần cho tiền thì chuyện gì bọn chúng cũng dám làm".
"Bọn chúng làm việc không sợ gì, mà chỉ cần xong việc sẽ tự rời đi".
"Sẽ không để lại bất kì dấu vết nào, chúng ta cũng không cần phải giải quyết hậu quả".
Lý Thiên Kiêu vội nói: "Thế ông còn chần chừ gì nữa? Mau gọi điện đi".
"Tôi nóng lòng lắm rồi".
"Tôi nhất định phải tận mắt trông thấy đám vừa nãy chết trước mặt mình thì trong lòng tôi mới dễ chịu".
Một tiếng sau.
Có hai chiếc xe Jeep dừng ở bãi đỗ xe trong biệt thự nhà họ Tần.
Có mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Màu da của những người này khác nhau, đến từ các quốc gia và chủng tộc khác nhau.
Nhưng trên người bọn chúng lại có một điểm chung giống nhau, đó là sự hung ác.
Mặt mày bọn chúng dữ tợn.
Trên mặt còn có vết sẹo dài, nhìn là biết không dễ chơi rồi.
Lúc này Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu đang đứng trên ban công.
Tần Vạn Hào chỉ tay vào gã tóc vàng dẫn đầu ở xa nói.
"Tên thủ lĩnh là Mallory, trước đây gã là thành viên lực lượng SEAL của hải quân Mễ".
"Lúc Mallory ở hải quân Mễ đã đạt được rất nhiều huy hiệu".
"Còn từng được tổng thống Mễ khen ngợi".
"Nghe nói gã có năng lực đặc biệt, một mình gã có thể tay không vật nhau với gấu, thậm chí có thể lặn dưới nước hơn mười phút".
Tần Vạn Hào hiểu rõ Mallory như lòng bàn tay, có thể nói rõ quá khứ của gã.
"Sau này gã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nên đã bị đuổi khỏi hải quân Mễ".
"Sau khi rời khỏi SEAL, gã liền gia nhập đám lính đánh thuê, lang thang khắp thế giới, vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm".
Lý Thiên Kiêu hỏi: "Giờ bọn bọ đến nước ta làm gì?"
Tần Vạn Hào cười nói: "Bà còn nhớ ông chủ Hoàng mà lúc trước tôi nhắc đến không?"
Lý Thiên Kiêu nghĩ lại, sau đó hai mắt trợn to.
"Ông nói ông chủ Hoàng buôn bán đồ cổ đó hả?"
"Ừ, là ông ta".
"Ông ta chẳng phải người tầm thường đâu. Dù không phải người của thế gia nhưng ông ta gần như quen biết hết các trưởng tộc ở thủ đô và vùng lân cận đấy".
"Ông ta làm ăn với bọn họ và cả cái tên cáo già Lý Tấn nữa".
"Gì cơ, ông ta còn làm ăn với Lý Tấn á? Bọn họ làm về cái gì?"
Lý Thiên Kiêu ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của bà ta, Lý Tấn là một con cáo già biết giấu nghề.
Làm chuyện gì cũng lén lén lút lút, không bao giờ để lộ ra ngoài.
Đợi đến khi người khác biết thì ông ta đã làm xong chuyện rồi.
Tần Vạn Hào lắc đầu.
"Tôi hỏi ông chủ Hoàng rồi, nhưng ông ta có đạo đức nghề nghiệp".
"Cho dù có cho tiền ông ta cũng không nói, nhưng lần này tôi nghe phong phanh được một tin từ chỗ ông ta".
"Hôm qua, có một nhóm chuyên gia khảo cổ nổi tiếng thế giới đến thủ đô, Mallory âm thầm theo chân bọn họ đến đây".
"Ông chủ Hoàng nói, nhóm chuyên gia khảo cổ này mà có mặt ở đâu, thì ở đó chắc chắn có bảo tàng lớn".
Dựa vào giác quan thứ sáu trời sinh của phụ nữ, Lý Thiên Kiêu như nhớ ra điều gì.
Vội vàng nói với Tần Vạn Hào: "Ông nói xem liệu bảo tàng mà bọn họ đến có phải là bảo tàng Sấm vương mà năm xưa Lý Mộc nhắc đến không?"
Sấm vương tên là Lý Tự Thành.
Lý Tự Thành đứng dậy khởi nghĩa ở những năm cuối của thời Minh.
Năm đó ông ta dẫn quân xông vào kinh thành, cướp sạch quốc khố, mang theo rất nhiều bảo vật.
Sau khi Lý Tự Thành thất bại, ông ta mang theo tất cả bảo vật đã cướp được biến mất.
Không ai biêt ông ta giấu bảo vật ở đâu, từ trước đến nay có rất nhiều tin đồn liên quan đến bảo tàng của ông ta.
Có rất nhiều tin đồn nhưng không ai tìm được.
Thực ra Lý Mộc chết không chỉ vì chọc phải cậu ấm nhà họ Long.
Mà bởi vì trong tay anh ấy có nắm giữ manh mối về bảo tàng Sấm vương.
Nhưng cho dù là ai ép hỏi anh ấy cũng không nói.
Cho dù là trưởng tộc Lý Thị ở Trường An tự mình hỏi.
Lý Mộc cũng không lộ chút sơ hở.
Sau khi chuyện này lan truyền ra, tất cả mọi người đều nhằm vào Lý Mộc và gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Đến cuối cùng Lý Mộc không còn cách nào khác, phải tự sát trước mặt tất cả mọi người.
Qua bao nhiêu năm, mọi người dường như cũng lãng quên chuyện Lý Mộc và bảo tàng của Sấm vương rồi.
Nhưng vì Lý Phong trở lại, giờ có rất nhiều người đang dò hỏi chuyện này.
Lý Phong - con út của nhà họ Lý ở đâu?
Chương 635: Bảo tàng Sấm vương
Nhưng điều thú vị là rõ ràng Lý Phong ở thủ đô, ngày nào cũng hoạt động tự do.
Nhưng lại không ai có thể nhìn thấy anh.
Bởi vì tất cả những người mà mấy thế gia phái đi theo dõi anh.
Một là biến mất, hai là bị đánh què tay què chân rồi ném vào một góc xó xỉnh nào đó.
Thậm chí bọn chúng còn không biết là ai làm.
Thế nên giờ có rất nhiều người của thế gia không biết Lý Phong trông thế nào.
Lý Thiên Kiêu vừa nói đến bảo tàng Sấm vương, sắc mặt Tần Vạn Hào liền thay đổi.
Mắt ông ta lóe lên.
Cuối cùng như đã quyết tâm, ông ta nói với Lý Thiên Kiêu.
"Nếu như cái bảo tàng này có liên quan đến bảo tàng Sấm vương, vậy chúng ta không thể chậm chân hơn kẻ khác".
"Bảo tàng Sấm vương là một miếng bánh ngon, chúng ta phải nghĩ cách chiếm một phần, mà phần này càng nhiều càng tốt".
Lúc nói chuyện, Mallory đã bước vào phòng khách.
Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào lập tức đi xuống.
Vừa nãy nhìn từ xa Lý Thiên Kiêu đã thấy đám người Mallory trông rất hung dữ.
Giờ đối mặt trực tiếp thế này Lý Thiên Kiêu mới phát hiện những người này trông còn hung ác hơn nhiều.
Nhìn một đám người đang tươi cười thế thôi.
Nhưng Lý Thiên Kiêu thấy vẻ mặt tươi cười của bọn họ còn xấu hơn khóc.
Bọn họ giống như tên đao phủ dính đầy máu tươi.
Cho dù Lý Thiên Kiêu được sống trong nhung lụa từ nhỏ, là cô chiêu không bao giờ nể nang ai.
Nhưng lúc đối mặt với những người này, bà ta cũng không dám làm quá.
Lúc này bà ta im lặng, ngồi im bên cạnh Tần Vạn Hào.
Giờ trong nhà này Tần Vạn Hào là chủ.
Ông ta ngồi đối diện với Mallory.
Đầu tiên cố ý để người làm pha cho Mallory một chén trà.
Ông ta còn tưởng đám người nước ngoài này không hiểu về trà của Hoa Hạ.
Nhưng Mallory nhấc chén trà lên, đầu tiên mở nắp ra, nhẹ nhàng ngửi.
Sau đó gã thổi một hơi vào chén trà đang bốc hơi nghi ngút.
Dáng vẻ uống trà rất tự nhiên, nhã nhặn.
Cả nhà Tần Vạn Hào ngây ra nhìn.
Vẻ ngoài Mallory cực kỳ thô kệch.
Trên người còn đằng đằng sát khí.
Nhưng lúc gã uống trà lại khiến người ta cảm giác gã giống như một cậu ấm thế gia.
Hình như gã rất am hiểu về trà.
Mallory cười đậy nắp chén trà lại.
Sau đó đặt nhẹ lên bàn, nói với Tần Vạn Hào hai chữ: "Trà ngon".
Nói tiếng Hoa Hạ rất chuẩn.
"Ông chủ Tần, ông lấy trà ngon đãi tôi thế này có phải hơi lãng phí rồi không?"
"Những người liếm máu trên lưỡi dao như chúng tôi, cả đời này làm gì có cơ hội uống được ngụm trà ngon như thế".
Tần Vạn Hào cười nói: "Nếu cậu Mallory thích, đợi lát nữa tôi dặn người tặng cậu nửa cân".
Mallory xua tay.
"Không cần, không cần đâu".
"Lát nữa chắc chúng tôi phải đi đường xá xa xôi, trèo đèo lội suối, không tiện mang theo nước trà bên người".
Nghe Mallory nói thế, Tần Vạn Hào hiểu sang ý khác.
Ông ta liếc mắt với Lý Thiên Kiêu.
Tần Vạn Hào tiếp lời: "Không biết cậu Mallory chuẩn bị đi đâu?"
"Ngại quá, chúng tôi vốn là lính đánh thuê".
"Người thuê yêu cầu chúng tôi không được để lộ tin tức của chuyến đi lần này".
Tần Vạn Hào gật đầu.
"Tôi hiểu ý của cậu, nếu đã thế chúng ta không nói chuyện này nữa".
"Lần này chúng tôi mời cậu đến vì có chuyện muốn nhờ cậu thay chúng tôi giải quyết".
"Chúng tôi nhận tiền làm việc, chỉ cần ông chi tiền thì giết người cướp của chuyện gì chúng tôi cũng làm được".
Mallory là lính đánh thuê chân chính, trong đầu gã chỉ có tiền.
Tần Vạn Hào cười, ông ta ra hiệu cho quản gia đứng bên cạnh.
Quản gia đưa bức ảnh đã chuẩn bị sẵn cho Mallory xem.
Những bức ảnh này là do camera đã quay lại lúc đám người Lý Phong ở trong phòng, .
Mallory lật ảnh xem, thấy tổng cộng có mười mấy tấm, bèn hỏi Tần Vạn Hào.
"Ông Tần, ông định xử lý đám người này thế nào?"
"Vì số lượng người khá nhiều nên tôi sẽ lấy giá không rẻ đâu".
Lý Thiên Kiêu vẫn luôn ngồi im bên cạnh Tần Vạn Hào nghe thấy thế.
Lạnh lùng cười: "Giá cao thế nào?"
"Chúng tôi là một trong bốn thế gia lớn ở thủ đô, không thiếu tiền".
Mallory đập mấy bức ảnh chụp Lý Phong lên bàn.
Nhìn Tần Vạn Hào nói: "Đây là đại ca của đám người này".
"Nhìn hắn không khác người thường nhưng chắc thực lực cũng không kém".
"Nên giá của hắn là mười triệu đô la".
"Bao nhiêu cơ?"
Lý Thiên Kiêu đứng bật dậy, bà ta còn tưởng mình nghe nhầm.
Mallory nói lại giá cả một lần nữa.
Nghe xong, Lý Thiên Kiêu hơi tức giận: "Sao cậu không cướp luôn đi?"
Tần Vạn Hào vội vàng vỗ về Lý Thiên Kiêu.
Ông ta hỏi Mallory: "Sao giá người này lại cao như vậy?"
Mallory vẫn mỉm cười, gã không vội trả lời Tần Vạn Hào.
Mà rút ảnh chụp Vương Tiểu Thất ra nói.
"Giá người này là năm trăm nghìn đô la".
"Những người còn lại giá là một trăm nghìn đô la".
"Nếu giờ ông bà đã sẵn tiền, tôi sẽ phái người đi xử lí bọn chúng, xếp đầu bọn chúng gọn gàng trong hộp quà gửi đến nhà ông bà".
Lý Thiên Kiêu cười to: "Tôi từng gặp người ngông cuồng nhưng chưa thấy ai ngông cuồng như các cậu".
"Các cậu tưởng chúng tôi ngu hả?"
"Một đám người thế thôi mà mở mồm đã đòi tôi một hai trăm triệu thế".
"Coi tiền của chúng tôi từ trên trời rơi xuống chắc?"
Mallory nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý.
"Nếu không làm ăn được thì chúng tôi đi đây".
"Trà của ông rất ngon, cảm ơn ông đã mời".
Vẻ ngoài của Mallory tuy thô kệch, nhưng cách hành xử của gã lại giống như một con cáo gian xảo.
"Đợi đã".
Tần Vạn Hào vội đứng lên.
Ông ta xoa dịu Mallory ngồi xuống.
Hỏi Mallory: "Cậu Mallory, tôi rất tò mò tại sao giá của người này lại cao như vậy".
"Bởi vì đối với các ông thì người này rất mạnh".
"Để giết được hắn, tôi phải cử ra ba cao thủ mạnh nhất dưới trướng của mình".
"Còn những người khác, cho dù là ai dưới trướng tôi cũng giải quyết được".
Tần Vạn Hào nhìn mấy tấm hình của Lý Phong trên bàn.
"Vì sao cậu chỉ nhìn ảnh đã khẳng định hắn rất mạnh chứ?"
"Tối qua lúc hắn đến nhà tôi, rõ ràng tôi cảm thấy hắn chẳng khác gì người bình thường cả".
"Đó là cảm giác của ông mà thôi".
"Đối với những người yếu như các ông thì ai chả giống nhau".
"Chỉ có cao thủ trong giới như tôi mới nhìn ra thực lực của hắn".
Giọng điệu của Mallory chẳng thèm khách khí.
"Ông Tần, tôi xin nói thẳng".
"Từ lúc tôi đến nhà ông, tôi mới biết thế gia đứng đầu thủ đô đúng là có tiếng mà không có miếng".
Chương 636: Cao thủ Hoa Hạ là đồ rác rưởi
"Trong nhà ông chẳng có mấy cao thủ giỏi".
"Cho dù là những người đang núp trong bóng tối cũng chỉ là những thằng hề nhảy nhót mà thôi".
Mallory vừa nói xong, bỗng có tiếng hừ lạnh truyền ra từ chỗ tối.
Sau đó một trận gió lạnh bỗng nổi lên.
Bên cạnh Mallory bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc trường bào.
"Đám người nước ngoài các cậu đúng là mèo khen mèo dài đuôi".
"Chỉ có khoác lác là giỏi".
Ông ta vừa dứt lời thì gã da đen bên cạnh Mallory bỗng ra tay.
Nắm đấm của gã rất mạnh, tốc độ cũng nhanh như tia chớp vậy.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Người đàn ông trung niên vừa nãy vẫn còn tỏ vẻ lắm nhưng giờ lại bị đánh đến không thể phản kháng.
Trong nháy mắt ông ta đã bị đấm hơn mười đòn.
Đòn cuối cùng đấm mạnh vào bụng ông ta.
Khiến ông ta văng về phía sau như đạn bắn, đập mạnh vào tường, cuối cùng lăn mấy vòng trong vườn hoa.
"Đồ vô dụng".
Gã da đen lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
"Đám cao thủ Hoa Hạ các ông đúng là vô dụng".
Lúc này, Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào há hốc mồm kinh ngạc.
Tuy ngay từ đầu bọn họ đã biết đám người này rất ác, nhưng trong mắt ông ta, bọn họ cũng chỉ là một đám côn đồ lấy tiền làm việc, liếm máu trên lưỡi dao mà thôi.
Không ngờ là dù chọn bừa một người trong đám bọn họ cũng là cao thủ rất mạnh.
Thực ra người đàn ông trung niên vừa bị đánh bay vào tường là cao thủ mà nhà mẹ đẻ Lý Thiên Kiêu phái tới.
Dù thế nào ông ta cũng là cao thủ cấp Vương.
Nhưng trước mặt gã da đen lại không thể đánh trả.
Mallory nhẹ nhàng nhấc chén trà trên bàn lên, rất lịch thiệp nhấp một ngụm.
"Tuy chúng tôi nói hơi khó nghe nhưng các ông không thể không thừa nhận, cao thủ Hoa Hạ trước mặt chúng tôi chẳng khác gì đống rác".
"Động tác của các ông đều rất đẹp mắt, nhưng lại tốn quá nhiều công sức vào mấy cái kỹ xảo vô dụng".
"Tôi có thể khẳng định cho các ông thấy, kỹ xảo chẳng có tác dụng gì".
"Các ông đánh võ chẳng khác gì người ta biểu diễn trên sân khấu cả, chỉ để khán giả xem mà thôi".
"Mà chúng tôi đánh võ là để giết người".
Ánh mắt Mallory sáng rực nhìn chằm chằm vào Tần Vạn Hào.
"Ông Tần, thời gian có hạn".
"Ông hãy nhanh chóng quyết định đi, nếu ông không chi nổi tiền thì đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa".
"Ngoài ra tôi xin nói trước, vì chiều nay chúng tôi phải xuất phát rồi, nên đám người trong ảnh chụp phải đợi chúng tôi trở về mới giúp ông giải quyết được".
Mallory hơi dừng lại, trên mặt gã tràn đầy tự tin.
Gã chỉ coi người Hoa Hạ như rác rưởi mà thôi.
Giải quyết bọn chúng dễ như bóp chết một con kiến vậy.
"Nhưng ông yên tâm, chúng tôi rất giỏi trong việc giết người".
"Một khi đã bị chúng tôi ngắm trúng, con mồi khó mà thoát được".
Lý Thiên Kiêu vừa mới bị cảnh lúc nãy dọa sợ.
Bà ta không biết nói gì, chỉ có thể nhìn chồng mình.
Mà mắt Tần Vạn Hào cũng đảo liên tục.
Sau đó ông ta nhận một cái thẻ ngân hàng từ tay quản gia.
Ông ta đặt trước mặt Mallory.
"Cậu Mallory, tấm thẻ này có năm mươi triệu đô la".
Sau khi Mallory cầm lấy tấm thẻ, đưa cho một gã da vàng hơi thấp bé.
Gã da vàng đút thẻ vào trong máy kiểm tra, sau đó nhanh chóng gật đầu với Mallory.
"Đại ca, đủ tiền ạ".
Mallory cười nói: "Ông Tần, ông đưa thừa tiền rồi".
"Tiền thừa coi như tôi thuê các cậu".
"Thuê chúng tôi?", mắt Mallory giật giật.
"Tôi không hiểu ý ông lắm".
Tần Vạ Hào nói: "Ý tôi là, chuyến thám hiểm lần này người của chúng tôi cũng tham gia, nên tôi hi vọng cậu và người của cậu có thể bảo vệ người của tôi".
Mallory hơi sững sờ, sau đó gật đầu: "Được thôi, chúng tôi nhận tiền làm việc mà".
Chờ đám người Mallory đi rồi, Lý Thiên Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Tần Vạn Hào.
"Ông nói chúng ta cũng phái người đi theo bọn họ tìm bảo tàng hả?"
"Không phải phái người mà là tôi dẫn người đi".
Ánh mắt Tần Vạn Hào sáng rực, nhìn Lý Thiên Kiêu nói.
"Chúng ta có thể vùng lên làm thế gia đứng đầu trong bốn thế gia ở thủ đô bởi vì chúng ta biết nắm lấy cơ hội".
"Nhưng dù sao căn cơ của gia tộc ta cũng nông, mà giờ lợi nhuận kinh doanh cũng không cao, nhất định phải tìm được một cái bảo tàng".
"Chúng ta cần tiền, thật nhiều tiền. Vì chỉ có tiền mới thuê được đám lính đánh thuê mạnh như Mallory".
"Có đám lính đánh thuê này thì từ nay về sau chúng ta ở thủ đô, chuyện gì mà chả giải quyết được".
Lý Thiên Kiêu nghe thế hai mắt sáng rực lên.
"Đúng!"
"Những người này vì tiền mà bán mạng, chúng ta chỉ cần cho gã tiền là gã sẽ đi giết con cáo già Lý Tấn".
Tần Vạn Hào gật đầu: "Đúng, chính là ý này đấy".
"Chẳng có cách kiếm tiền nào nhanh hơn là tìm bảo tàng cả".
Vừa nói, mắt Tần Vạn Hào vừa lóe lên sự sắc bén.
"Còn đám người trong ảnh, chờ sau khi chúng ta tìm được bảo tàng về rồi, vung tay là có thể giết sạch bọn chúng".
...
"Em cũng phải đi".
Trong phòng khách sạn.
Hứa Mộc Tình nghiêm túc nhìn Lý Phong.
Lý Phong nắm lấy bàn tay mềm mại của Hứa Mộc Tình, cười nói.
"Giờ em là đầu não của cả tập đoàn. Lần này đi tìm bảo tàng Sấm vương phải tốn rất nhiều thời gian".
"Trong thời gian đó tập đoàn sao thiếu em được chứ".
Nếu là bình thường, chắc chắn Hứa Mộc Tình sẽ bị Lý Phong thuyết phục.
Nhưng giờ Hứa Mộc Tình cực kì cố chấp.
Cô ngồi bên cạnh Lý Phong, mở to đôi mắt như viên đá quý.
Vẻ mặt nghiêm túc.
"Chồng ơi, anh cho em đi cùng đi".
"Em biết mấy năm nay trong lòng anh vẫn luôn canh cánh về cái chết của anh cả".
Hứa Mộc Tình nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc của Lý Phong.
"Em muốn san sẻ chuyện này với anh".
Lúc này vẻ mặt cô giống hệt như năm đó, cầm lấy cái gậy đuổi con chó hoang trước mặt Lý Phong đi.
Lý Phong thấy cô như thế, nở nụ cười.
Cái cô ngốc này vẫn giống như năm đó, chẳng khác tí nào.
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Hứa Mộc Tình lên, cười nói.
"Nhưng anh phải nói trước với em, lần này chúng ta phải trèo đèo lội suối, có thể gặp phải rất nhiều chuyện khó mà đoán trước được, rất khổ đấy".
"Em sẽ không có nước nóng để tắm, cơm nóng để ăn, buổi tối ngủ cũng không có chăn ấm đệm êm đâu".
Nghe thấy Lý Phong nói thế, Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn anh.
"Em vốn cũng không phải đám cậu ấm cô chiêu mà, chút khổ đấy có là gì, mà chỉ cần có anh ở bên cạnh thì dù khổ cực mấy em cũng không sợ".
"Ôi, ê hết cả răng".
Hứa Hạo Nhiên bên cạnh không nhìn nổi nữa.
Chương 637: Bóng mẹ dưới ngọn đèn dầu
Liễu Ngọc Phân vỗ một phát vào gáy Hứa Hạo Nhiên.
"Chị con sến xẩm với anh rể, con chõ mồm vào làm gì?"
Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân, vẻ mặt đáng thương.
"Mẹ yêu ơi, con là con đẻ của mẹ đó".
"Con đẻ của mẹ vừa mới thất tình đây này".
"Mẹ không thể thông cảm cho tâm trạng của con à?"
"Mẹ quan tâm hỏi thăm con một câu cũng được mà".
"Ôi mẹ ơi, bóng mẹ dưới ngọn đèn dầu…”
"Bốp!", Liễu Ngọc Phân lại vỗ một cái vào gáy Hứa Hạo Nhiên.
"Không phải lằng nhằng! Mẹ biết con rảnh rỗi, nếu đã thế thì đi vào núi với chị và anh rể cũng được".
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay: "Haha, cuối cùng thì con cũng được đi rồi".
Lúc này, phòng tổng thống khách sạn Sheraton.
Một người đàn ông tóc vàng sắc mặt u ám đang ngồi trong.
Mallory đứng trước mặt ông ta.
"Ông Smith, chúng tôi đã tìm ra được nơi ở của giáo sư Edek".
Smith, Hawkinson.
Cái tên này đối với người thường thì rất xa lạ, nhưng lại có sức ảnh hưởng ánh rất mạnh trong giới chuyên môn.
Ông ta là bá tước quý tộc Anh.
Ông ta có bảy trung tâm bán đấu giá trên khắp thế giới, chuyên kiếm lời từ việc buôn bán đồ cổ.
Smith cười lịch thiệp.
"Giáo sư Edek của chúng ta giống hệt con chuột, trốn đông lủi tây".
"Cho dù huy động toàn bộ tai mắt của tôi trên toàn thế giới cũng không tìm được ông ta".
"Cũng may lần này đã sắp xếp sẵn một gián điệp bên cạnh ông ta, nếu không chúng ta cũng không biết ông ta lại đến một đất nước cổ xưa như Hoa Hạ".
Mallory hỏi Smith: "Đại ca, Edek từ ngàn dặm xa xôi chạy tới Hoa Hạ, ông nói xem cái bảo tàng này liệu có thật không?"
Smith lạnh lùng cười: "Có hay không cũng chả quan trọng, nhưng khiến Edek dẫn toàn bộ đội tinh anh đến đây chứng tỏ ở đây có thứ làm bọn chúng thấy hứng thú".
"Còn thứ này là gì? Tôi nghĩ giáo sư Edek sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu".
"Nếu không, mạng sống của cả ông ta và đội của mình cũng chỉ đến đây thôi".
Mallory ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến những gì Tần Vạn Hào nói.
"Ông chủ, Tần Vạn Hào - người đứng đầu một trong bốn thế gia ở thủ đô hình như rất có hứng thú với mục đích của giáo sư Edek".
"Ông ta trả cho tôi rất nhiều tiền, chúng ta có cần dẫn bọn họ theo không?"
Nghe thấy thế, Smith xoay cái nhẫn ngọc đang đeo trên tay mình.
Cái nhẫn ngọc này là mấy năm trước Smith tốn hai trăm triệu đô la mua ở một hội đấu giá quốc tế.
Nhẫn ngọc là đồ vật của người Hoa Hạ xưa.
Bình thường bán đấu giá được mấy triệu đô la đã lãi lắm rồi.
Nhưng ông ta chưa từng thấy loại nhẫn ngọc hai cánh thế này.
Trên mặt Smith hiện lên nụ cười hung ác: "Không phải chúng ta đang lo không có chó đi trước dò đường à?"
"Đã có người tự dẫn xác đến, thế còn gì bằng".
Lúc này, trong một ngôi nhà ở quê.
Edek dẫn theo đội của mình bao gồm bảy người tạm thời ở đây.
Đây là nơi Lý Phong chuẩn bị cho ông ta ở.
Lúc trước có ông chủ nuôi cá từng ở đây.
Nhưng sau này vì làm ăn thu lỗ, chủ nhà đã bỏ hoang ngôi nhà này, chuyển đến nơi khác rồi.
Cũng bởi vì chủ nhà quanh năm không ở đây nên tính bảo mật khá tốt.
Edek ngồi bên bàn, bên trên đặt rất nhiều các tài liệu lịch sử.
Lúc này, có một anh chàng bước đến nói với Edek.
"Giáo sư, chiến thần đến rồi ạ".
Edek đứng bật dậy.
Ông ta vừa quay đầu, bỗng có một trận gió từ ngoài cửa thổi đến.
Trong nháy mắt, Lý Phong đã đứng trước mặt Edek.
Edek là giáo sư nổi tiếng thế giới.
Lúc nhìn thấy Lý Phong, ông ấy có vẻ rất kích động.
Ánh mắt và cử chỉ của ông ấy cứ như fan cuồng gặp được idol vậy.
Edek đứng trước mặt Lý Phong mà suýt chút nữa quỳ xuống.
Cả người ông ấy bồn chồn, không ngừng lau tay vào quần áo, muốn bước lên bắt tay với Lý Phong nhưng lại không dám.
Lý Phong cũng cười, giơ tay vỗ vai ông ấy.
"Giáo sư, lâu rồi không gặp, ông vẫn khỏe chứ?"
"Tôi vẫn khỏe lắm".
"Đều nhờ chiến thần cử người bảo vệ mới được vậy".
"Nếu không cái bộ xương già này của tôi đã bị cái tên Mallory và Smith độc ác dỡ ra rồi".
Vừa nghe thấy tên Mallory và Smith, Lý Phong cười to.
"Hai người đó cũng chỉ là con bọ trong nhà xí thôi".
"Nhân cơ hội này cũng nên xử lí chúng rồi".
Nếu là người khác nói những lời này, chỉ sợ tất cả mọi người chỉ cười nói không biết lượng sức mình.
Nhưng tất cả những người bên cạnh Edek đều biết Lý Phong xử lí bọn chúng dễ như bóp chết con kiến mà thôi.
Nói xong, Lý Phong và giáo sư Edek cùng ngồi xuống.
Lúc Lý Phong tới, trong tay xách một cái túi ni lông trông rất bình thường.
Anh lấy mấy mảnh sứ từ trong túi ra.
Lấy cả đồng tiền tìm được trong mộ tướng quân ra nữa.
Edek nhận lấy đồng tiền, đặt trong lòng bàn tay, cầm kính lúp cẩn thận nhìn kĩ.
"Đồng tiền này lạ quá".
"Sao lại lạ?"
Ánh mắt Lý Phong sáng rực nhìn chằm chằm Edek.
Trong giới khảo cổ quốc tế, Edek có một biệt danh rất nổi bật.
Edek đã từng đi khảo cổ ở rất nhiều nơi trên thế giới, ông ấy đi đến đâu thì ở đó sẽ phát hiện ra bảo tàng cổ xưa.
Trong giới khảo cổ, chỉ cần một câu nói của ông ấy cũng được những người đi đầu trong lĩnh vực khảo cổ coi là khuôn vàng thước ngọc.
Edek chỉ vào đồng tiền trong tay nói.
"Xem bề ngoài thì đây là tiền thời Tây Tấn".
"Nhưng thực ra đồng tiền này đã từng bị đúc lại".
"Tuổi của nó càng lâu hơn".
"Có thể là thời Hán hoặc thời Tần".
Lý Phong gật gù hỏi: "Thế có gì khác biệt không?"
Edek ngập ngừng: "Đồng tiền này sau khi được đúc lại hai lần, trên mặt nó có kí hiệu rất lạ".
"Có lẽ bên trên nó ẩn giấu thông tin gì đó, chắc tôi có thể giải mã ra".
Edek hỏi Lý Phong: "Đồng tiền này tìm được ở đâu thế?"
Lý Phong nói: "Là di vật anh trai tôi để lại".
Edek lập tức trở nên nghiêm túc.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải mã nó".
Sau đó, Lý Phong lại chỉ vào mấy mảnh vỡ của chiếc bình sứ.
"Giáo sư, ông xem giúp tôi có phải mấy mảnh sứ này còn ẩn giấu thông tin gì không?"
Sau khi giáo sư Edek nhìn cẩn thận, ông ấy hỏi Lý Phong: "Có phải trước kia cậu tính tọa độ của mộ tướng quân nhờ mấy mảnh sứ này không?"
Chương 638: Nham thạch nở hoa, cổ thụ nở mầm
Lý Phong khẽ gật đầu, ánh mắt Edek nhìn anh bất giác lộ ra sự ngưỡng mộ và tán thưởng.
"Trước kia chúng tôi chỉ biết cậu là chiến thần bất khả chiến bại".
"Không có ai hay bất kì thế lực nào dám huênh hoang trước mặt cậu".
"Không ngờ cậu còn có thiên phú trời cho về mặt khảo cổ và suy luận".
"Cách tính của cậu, cho dù là những sinh viên ưu tú bên cạnh tôi cũng không làm được".
Nói xong, Edek ghép mấy mảnh sứ lại với nhau.
"Nhưng những mảnh sứ này còn cách tính khác".
Nói xong, Edek ghép chúng thành một tọa độ khác ngay trước mặt Lý Phong.
Bên cạnh lập tức có người định vị tọa độ này trên bản đồ.
Mà tọa độ này lại ở trong núi Thái Hành.
Núi Thái Hành!
Còn được gọi là núi Nữ Oa.
Nơi đây được coi là long mạch của đất trời.
Vì câu chuyện 'Ngu Công rời núi' mà người Hoa Hạ rất quen thuộc chính là bắt nguồn từ ngọn núi này.
Núi Thái Hành kéo dài từ phía Đông Bắc đến Tây Nam, dài hơn bốn trăm km.
Trời vừa hửng sáng, Lý Phong, Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên, Dương Thiện Tề lập tức xuất phát.
Giáo sư Edek thức suốt đêm.
Sáng sớm đã nhắn tin cho Lý Phong, tin tức ghi lại trên đồng tiền đã được ông ấy giải mã rồi.
Nội dung mà Lý Mộc để lại có hai phần.
Phần đầu là một câu nói nhắn lại với Lý Phong.
"Anh để lại một món đồ cho em, nham thạch nở hoa, cổ thụ nảy mầm".
Phần sau là một con đường.
Giờ bọn họ sẽ đi theo con đường này, tìm di vật Lý Mộc đã để lại cho Lý Phong.
Lý Phong không quan tâm đến bảo tàng, nhưng nếu là di vật mà người anh trai anh luôn kính trọng từ nhỏ để lại cho, anh nhất định phải tìm được.
Chỉ có tìm được nó thì mới biết được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Lý Mộc năm đó.
"Anh rể, sao không thấy đám người Tiểu Thất vậy?"
Lý Phong rất coi trọng chuyến đi lần này.
Hứa Hạo Nhiên cứ nghĩ anh sẽ dẫn theo những thuộc hạ đắc lực của mình.
Nhưng lại chỉ thấy mỗi Dương Thiện Tề.
"Bọn họ có nhiệm vụ khác rồi, chúng ta đi trước, đi cùng với giáo sư Edek".
Lúc Lý Phong chuẩn bị lái xe thì chợt phát hiện trong đoàn có thêm một người.
Một cô gái mà Lý Phong thấy hơi quen mắt.
Hứa Hạo Nhiên vừa nhìn thấy cô ấy thì hét lên: "Ơ, cô không phải người tối hôm đấy xin tôi giúp đỡ à?"
Không chỉ Hứa Hạo Nhiên, Dương Thiện Tề cũng thấy cô ấy rất quen.
Mà lúc cô ấy nhìn thấy Dương Thiện Tề, trong mắt bất giác hiện lên chút sự xấu hổ.
Cô gái này là người trước kia Dương Thiện Tề từng ra tay cứu.
Hứa Hạo Nhiên thấy ánh mắt Lý Đông Đông nhìn Dương Thiện Tề có chút mập mờ.
Cậu ta bỗng cười hì hì, dùng khủy tay huých Dương Thiện Tề một cái.
"Ê, em gái này hình như có ý với anh đấy, lúc trước hai người gặp nhau rồi hả?"
Ở trước mặt Lý Phong, Dương Thiện Tề không dám nói dối.
Thấy ánh mắt Lý Phong có ý hỏi, cậu ta khẽ gật đầu.
Cậu ta kể cho Lý Phong nghe chuyện xảy ra ở câu lạc bộ tư nhân đêm đó.
Nghe thấy lời kể của Dương Thiện Tề, Hứa Hạo Nhiên ỉu xìu.
Rõ ràng cả cậu ta và Dương Thiện Tề đều từng giúp Lý Đông Đông.
Nhưng Lý Đông Đông lại xấu hổ nhìn Dương Thiện Tề.
Ánh mắt cô ấy tràn ngập tình cảm, không chút che dấu, liếc nhìn là thấy.
Mà cô ấy lại coi Hứa Hạo Nhiên như không khí.
Giáo sư Edek giới thiệu Lý Đông Đông với Lý Phong.
Lý Đông Đông là do một học trò của Edek mời đến làm hướng dẫn.
Bởi vì trạm đầu tiên mà Lý Phong và giáo sư Edek đến là quê cũ của Lý Đông Đông - đèo Đá Trắng.
Một hàng mười mấy người ngồi trên xe địa hình, từ từ đi dọc theo đường núi uốn lượn.
Lúc này, trên trời có một chiếc flycam vẫn bám sát theo sau.
Tất cả những hình ảnh flycam quay được đều gửi thẳng về một chiếc máy tính bảng.
Mà người cầm mấy tính bảng là người của Tần Vạn Hào.
So với ba chiếc xe địa hình của Lý Phong thì đoàn người của Tần Vạn Hào bên này khí thế hơn nhiều.
Cả đoàn có tổng cộng bảy chiếc xe.
Trong đó có một chiếc xe Van.
Bên trong xe Van chở mười bảy tay đấm chuyện nghiệp.
Đây đều là những cao thủ mà Tần Vạn Hào chọn từ trong gia tộc ra.
Lần này ông ta nhất định phải đoạt được bào tàng Sấm vương.
Ông ta vắt chéo chân, ngồi trong một chiếc xe sang.
Miệng hút xì gà, hỏi gã đàn em vẫn đang nhìn vào máy tính bảng.
"Có biết bọn chúng chuẩn bị đi đến đâu không?"
"Nhìn đường chúng đi có thể đoán, có lẽ bọn chúng định đến đèo Đá Trắng".
Tần Vạn Hào hơi nhíu mày, ông ta chưa từng nghe đến cái đèo Đá Trắng này.
"Đèo Đá Trắng này có gì đặc biệt".
"Thực ra đèo Đá Trắng này không có gì đặc biệt".
"Nhưng cách đèo Đá Trắng nửa ngày đi xe có một cái làng ma nổi tiếng".
"Tên là làng Song Ngư".
Tần Vạn Hào đang hút xì gà liền cười khẩy một tiếng.
"Làng ma cái khỉ gì, chẳng qua là đám truyền thông không có chuyện gì làm thì thêu dệt nên thế thôi".
Tên đàn em của Tần Vạn Hào này có vẻ khá hiểu biết về mấy chuyện mê tín.
Đang lúc rảnh rang, hắn kể cho Tần Vạn Hào nghe những tin tức mà mình biết.
"Ông chủ, làng Song Ngư này không giống những làng mà trên mạng hay đồn thổi đâu ạ".
"Mấy cái làng hay đồn trên mạng ý, toàn là do những người đến du lịch rồi bịa ra thôi".
"Mấy cái làng đó toàn là mấy làng cổ, không có ai ở nằm sâu trong núi thôi".
"Nhưng cái làng Song Ngư này thì khác".
"Đến giờ làng Song Ngư vẫn có người ở".
"Nhưng thói quen sinh hoạt của bọn họ rất kỳ quái".
Tần Vạn Hào cau mày hỏi: "Thói quen gì?"
"Những người ở đó chỉ cần trời nhá nhem tối là đóng cửa không ra ngoài".
Tần Vạn Hào lạnh lùng cười: "Nông thôn vùng núi, trời tối thì làm gì còn hoạt động giải trí nào, ai rảnh mà ra ngoài làm gì?"
"Không, không chỉ thế đây ạ, ở đấy trời vừa tối là không được bật đèn".
"Mà ở đấy, nhà ai cũng đặt một chiếc quan tài giữa nhà".
"Ban ngày đóng nắp quan tài lại, chỉ đến tối mới được mở ra".
"Ha ha ha, chỉ là phong tục tập quán ở vài nơi là thế, chém gió ít thôi".
"Nhiệm vụ của cậu là điều khiển flycam theo sát ba chiếc xe này, không được để mất dấu".
Vừa nói, trong mắt Tần Vạn Hào vừa lóe lên sự hung ác.
Xe địa hình Kiêu Long chạy chậm trên đường núi quanh co.
Bên trong xe.
Hứa Hạo Nhiên ngáp một cái nói với Lý Phong.
"Anh rể ơi, cái flycam trên đầu phiền quá đi".
"Bám theo chúng ta từ đầu đến giờ, có cần em lấy cung bắn rơi nó không?"
Lý Phong đang lái xe cười nhạt.
"Đừng nóng, đường còn rất dài".
"Trên đường nếu không có một hai người để chúng ta chơi cho đỡ buồn, không thấy chán hả?"
Chương 639: Ngôi làng ma
Hứa Hạo Nhiên cười he he.
“Anh rể, vừa nãy người đẹp Lý Đông Đông nói, ngày mai chúng ta sẽ đến làng Song Ngư”.
“Đó là ngôi làng ma nổi tiếng đấy! Chúng ta đến đó làm gì?”
“Đến trải nghiệm cuộc sống của dân làng, đồng thời mượn họ một vài thứ”.
Lý Phong vừa dứt lời, lại nhấn mạnh với Hứa Hạo Nhiên một câu.
“Tiện đây, đêm nay chúng ta sẽ dựng trại ngoài trời”.
“Buổi tối, em không được một mình ra khỏi lều đi vệ sinh nhé”.
“Vùng núi rừng này địa hình khá hiểm trở”.
Khi Hứa Mộc Tình vừa nghe thấy Hứa Hạo Nhiên nhắc đến “ngôi làng ma”, liên cảm thấy nổi hết da gà.
Cô vốn sợ những chuyện kiểu như thế này.
Mặc dù biết chắc chắn trên đời này không có nhưng thứ ma mị như vây, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ.
“Anh rể, anh thật xấu xa quá đi, lại muốn dọa chị gái em!”
“Hừ, hừ, nhưng em thì sẽ không bị anh dọa đâu nhé!”
“Cho dù nửa đêm có cô gái mặc đồ trắng tóc dài bay lơ lửng đi nữa, có khi em còn tóm lấy rồi nói chuyện với cô ta cả đêm cũng nên ý chứ”.
Chiều tối, ba chiếc xe việt dã dừng lại ở một ngôi làng trên đèo Đá Trắng.
“Hự!”
Hứa Hạo Nhiên xuống xe liền vươn vai một cái, xương cốt toàn thân dãn ra kêu tiếng “khục khục”.
Bọn họ đã lái xe trên đường đèo tròn bảy tiếng đồng hồ rồi.
Lúc này, Lý Đông Đông đi từ phía xe của giáo sư Edek lại.
Lý Đông Đông hơi cau mày, cô ấy có vẻ hơi sốt ruột.
Lý Đông Đông nói với Lý Phong: “Anh Lý, anh mau khuyên giáo sư Edek đi”.
“Ông ấy không nghe lời khuyên của tôi, nhất định phải đi vào núi lúc này”.
Lý Đông Đông chỉ bốn hướng ngọn núi với cây cối rậm rạp um tùm.
“Sau khi trời tối, đường rất khó đi, hơn nữa trong rừng rậm có thể xảy ra bất cứ mọi việc”.
“Cho dù là người bản địa chúng tôi, cũng không ai tình nguyện đi đường núi vào lúc trời tối”.
Lý Phong hỏi: “Ngôi làng gần đây nhất còn cách đây bao lâu?”
“Khoảng cách mỗi ngôi làng ở đây nếu đi đường đường núi thì mất mấy tiếng đồng hồ”.
“Hơn nữa, cho dù là người bản địa thông thuộc địa hình cũng rất dễ đi lạc”.
“Buổi tối nếu bị đi lạc trong rừng sẽ rất nguy hiểm!”
Không đợi Lý Phong mở lời, Hứa Hạo Nhiên đã cười hi hi nói.
“Người đẹp ơi, cô yên tâm đi! Trong rừng bất kề có hổ dữ hay chó sói, chỉ cần có anh rể tôi ở đây, anh ấy chỉ hống lên một tiếng là có thể đuổi bọn chúng đi”.
“Còn về cô thì yên tâm đi, đã có anh Dương bảo vệ rồi”.
Hứa Hạo Nhiên nháy nháy mắt: “Nếu tối cô không ngủ được, thì sang ngủ chung với anh Dương đi”.
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến cho Lý Đông Đông ngượng đỏ bừng mặt.
Nhưng cùng lúc đó, cô ấy ra vẻ rất cương quyết.
“Anh Lý, có mấy lời tôi nói có khi các anh không tin, nhưng ngọn núi này thực sự rất bí hiểm”.
“Sẽ xảy rất nhiều chuyện kì quái”.
Lý Phong cười nói: “Đám người chúng tôi đến đây là vì những chuyện kì quái này”.
Tiếp đó, Lý Phong xoay đầu lại nhìn Dương Thiện Tề nói: “Cậu phụ trách bảo vệ cô Lý”.
“Nếu cô ấy mất một cọng lông, cậu về luyện tập lại cho tôi!”
Mấy chữ cuối cùng khiến cho Dương Thiện Tề lộ vẻ mặt hoảng sợ!
Lý Phong vừa dứt lời, Dương Thiện Tề bất giác quay đầu nhìn Lý Đông Đông.
Hai người ánh mắt vừa chạm nhau liền quay đi chỗ khác.
Đồng thời mặt hai người đều ửng đỏ.
Hứa Hạo Nhiên vừa thất tình khi nhìn thấy cảnh này liên thở dài.
“Nghiệp chướng!”
“Lẽ nào hai người không thể cho một người vừa thất tình bị tổn thương sâu sắc là tôi đây một không gian thoải mái được à?”
Màn đêm buông xuống.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình đi lên sườn dốc, nơi bằng phẳng hơn một chút.
Anh nhìn xung quanh một lượt, sau đó giơ tay phải lên.
“Tối nay chúng ta sẽ dựng trại ở đây”.
Trong chớp mắt, lều trại đã được dựng lên.
Khi Lý Phong cùng mọi người đang quầy quần bên lửa trại ăn tối.
Cùng lúc đó ở một chỗ khác, thuộc hạ của Tần Vạn Hào cũng đã dựng xong lều trại.
Mặc dù chiếc flycam luôn ở trên trời giám sát đám người Lý Phong, nhưng do tín hiệu không tốt nên nhìn rất mờ.
Điều này khiến Tần Vạn Hào cảm thấy nôn nóng vì không nắm được tình hình cụ thể đang diễn ra.
Ông ta được nuông chiều từ nhỏ, trước giờ chưa tùng qua đêm ở trong núi.
Muỗi bay qua bay lại khiến cho ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Tần Vạn Hào nói với tên thuộc hạ bên cạnh: “Không phải Mallory đi theo sau bọn chúng à, tại sao lại không thấy gã đâu”.
Tên thuộc hạ nói: “Vừa nãy Mallory gửi tin nhắn đến, bởi vì bọn họ không thuộc đường”.
“Bọn họ đã rẽ sai đường rồi, tối nay chỉ có thể qua đêm ở một ngôi làng trong đó”.
“Hừ!”
Tần Vạn Hào cười lạnh lùng.
“Đám tây này đánh nhau giỏi, nhưng toàn lũ không có não”.
“Nếu bọn chúng đã không đến, thì chúng ta ra tay trước”.
Tần Vạn Hào nhìn tên thuộc hạ đắc lực của ông ta.
Người này tên là Tần Trọng, là cao thủ mà gia tộc Tần Vạn Hào đào tạo ra.
Không chỉ thực lực phi thường, đồng thời còn rất trung thành với nhà họ Tần.
Thực tế Tần Trọng không có mối quan hệ huyết thông với gia tộc Tần Thị, bọn họ là những đứa trẻ mồ côi được Tần Thị nhận nuôi từ khắp mọi nơi.
Đám trẻ mồ côi này từ nhỏ đã phải khổ luyện.
Bọn họ phải trải qua những đợt kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Nếu bị loại đồng nghĩa với cái chết!
Những đứa trẻ mồ côi này trải qua nhiều năm huấn luyện và bồi dưỡng.
Không chỉ thực lực xuất sắc mà còn hết lòng trung thành với nhà họ Tần!
Theo lời người huấn luyện đám trẻ mồ côi trong nhà họ Tần nói, cho dù có phải đối mặt với những nguy hiểm tần nhẫn hơn cái chết, chúng cũng không bao giờ phản bội gia tộc!
Tần Vạn Hào nhìn Tần Trọng.
“Nhân lúc trời tối rồi, cậu đến chỗ bọn chúng cắm trại bắt một người, sau đó moi tin từ miệng hắn ta”.
Tần Trọng vội nói: “/Ông chủ, làm như vậy chúng ta có đánh rắn động cỏ không?”
“Chúng ta cần phải cử một tên nội gián chà trộn vào đội của bọn chúng, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn nắm được thế chủ động”.
Nói xong, Tần Vạn Hào rút từ trong ngực ra một chiếc bình nhựa.
Ông ta đổ ra một viên thuốc nhỏ màu xanh lá cây.
Lúc Tần Trọng nhìn thấy loại thuốc viên xanh lá cây này, mí mắt giật liên tục không kiềm chế được.
Những đứa trẻ mồ côi này được nuôi dưỡng từ nhỏ luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của gia tộc một cách vô điều kiện.
Đó là bởi vì mạng sống của mỗi người trong số họ đều nằm trong tay của gia tộc họ Tần.
Trong người họ đều có loại độc này.
Nếu muốn tiếp tục sống.
Thì nhất định phải nghe lời.
Nhất định phải trung thành với nhà họ Tần.
“Cậu bắt lấy mội người biết nghe lời. Sau đó nhét viên thuốc này vào miếng hắn.”
“Hắn muốn sống thì nhất định phải nghe lời của chúng ta!”
Tần Vạn Hào nhìn thẳng vào Tần Trọng.
“Sau khi nuốt viên thuốc này cả người sẽ bị đau đớn, chắc hẳn cậu là người hiểu rõ hơn ai hết”.
Ánh mắt Tần Vạn Hào lóe lên sự hung ác dữ tợn.
“Những lời thừa thãi, chắc là không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ?”
“Vâng!”
Tần Trọng lập tức cúi đầu tuân lệnh.
Từ mũi hắn nhỏ xuống từng giọt mồ hồi lạnh.
Chương 640: Giọng nói giữa màn đêm
Sau khi màn đêm buông xuống, núi rừng tối đen như mực, không nhìn thấy cả ngón tay mình.
Nhân lúc trời tối, Tần Trọng tự mình dẫn theo hai người chầm chầm đi về phía lều trại của Lý Phong.
Lều trại của họ cách chỗ Lý Phong nửa ngọn đồi, theo hướng đi từ dưới núi lên, có vẻ như không xa lắm.
Nhưng Tần Trọng dẫn theo hai người.
Trong khi họ đi vào khu rừng rậm rạp liền phát hiện mình đã đi được một đoạn đường.
Không những không tiến gần đến lều trại của Lý Phong mà lại đi ngày càng xa hơn.
Tần Trọng lập tức dừng lại, hỏi hai người theo sau hắn: “Sao lại thế này?”
Hai người họ cũng mù tịt.
Bọn họ đều trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt.
Bàn tay mỗi người bọn họ đều đã nhuốm máu.
Lúc trước khi giết người, cũng thường hành động trong đêm tối.
Bọn họ là những linh hồn của bóng đêm.
Chớp mắt đã cướp đi mạng sống của người khác.
Đối với bọn họ, giết người đã thành như cơm bữa.
Nhưng dù là sát thủ luôn hành động trong bóng tối như bọn họ.
Lúc này không chỉ mất phương hướng, mà còn cảm thấy gai sống lưng.
Tay Tần Trọng cầm một chiếc máy định vị GPS.
Hắn đã ngầm bỏ vào túi du lịch của giáo sư Edek một thiết bị định vị
Chính vì hệ thống định vị này, khiến cho bọn họ có thể dễ dàng tìm thấy Lý Phong.
Rõ ràng trheo như bản đồ, bọn họ đang đi về phía lều trại của Lý Phong.
Nhưng theo hệ thống hiển thị, bọn họ càng đi càng cách xa chỗ Lý Phong.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Tần Trọng dừng lại.
Hắn dẫn hai tên đi cùng quay về.
Lần này Tần Trọng đi về phía lều trại của mình, hắn định sẽ định vị lại một lần nữa.
Đối với những sát thủ như bọn họ, bóng tối là màu hộ mệnh.
Bọn họ có thể dễ dàng xác định phương hướng và vị trí trong bóng tối.
Đây là kỹ năng bọn họ phải học từ khi còn rất nhỏ.
Tần Trọng đi dọc theo lối cũ, đi vào một khu rừng khác.
Nhìn thấy phía trước có hòn đá, Tần Trọng liền thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, trước đó khi họ dựng lều là dựa vào những hòn đá này để xác định vị trí.
Lều trại của bọn họ ở gần đây rồi.
Nhưng khi Tần Trọng và hai tên đàn em đi qua hòn đã, đi qua khu rừng rầm, bọn họ trợn tròn mắt.
Lều trại của bon họ không cánh mà bay!
Trước mắt Tần Trọng là một ngôi mộ hoang.
Lúc này, có một ngôi mộ trông có vẻ đã rất lâu đời, xuất hiện ngay trước mắt ba người họ.
Tần Trọng đưa tay lên dụi mắt.
Nhưng ngôi mộ trước mắt vẫn không biến mất.
Tần Trọng liền kéo cổ áo một tên đi cùng hỏi.
“Có phải tao nhìn nhầm không, tại sao không nhìn thấy lều trại đâu nữa?”
Tần Trọng không sợ hãi ngôi mộ kia, bởi vì hắn đã từng tiễn không ít người vào mộ.
Đối với bọn họ, cho dù chỉ là một người.
Bọn họ cũng có thể dễ dàng ngủ cạnh nhiều ngôi mộ.
Nhưng theo định vị GPS, lều trại của bọn họ nằm ở đây.
Hơn nữa khung cảnh xung quanh rất giống với nơi mà họ đã dựng lều.
Thế nhưng lều trại đâu rồi?
Người đâu rồi?
Đều đi đâu hết rồi?
Không chỉ Tần Trọng mà hai tên đi cùng cũng nhốn nha nhốn nháo.
Đồng thời, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của họ.
“Lúc chúng tôi đến đây không có ngôi mộ nào ở đây cả!”
“Tại sao, giữa rừng rậm hoang vu đột nhiên lại mọc lên một ngôi mộ thế này?”
Trong đó có một tên gan lớn, từng bước lại gần ngôi mộ.
Cũng không biết tại sao.
Bình thường những sát thủ này vốn chẳng sợ chết nhưng giờ phút này lại lo lắng đề phòng.
Bước chân của hắn ngày càng chậm, bước từng bước về phía mộ.
Trên tấm bia phủ đầy rêu xanh, chữ ghi trên đó cũng đã mờ.
Phần mộ phía sau cỏ mọc um tùm.
Cho dù có người nấp bên trong cũng khó mà phát hiện.
Sát thủ đi đến trước tấm bia.
Để xác nhận xem mình có hoa mắt không, hắn giơ tay vỗ nhẹ lên tấm bia.
Tay hắn chạm vào thật, đây đúng là một ngôi mộ.
Không phải ảo giác.
Sát thủ quay đầu nói với Tần Trọng đứng cách đó không xa: “Đội trưởng, có lẽ chúng ta đi nhầm đường rồi”.
Lúc này, Tần Trọng và tên sát thủ đứng cạnh hắn không đáp lại.
Nhưng mắt bọn họ trợn tròn, nhìn chằm chằm vào phía sau tên sát thủ.
Thấy ánh mắt của Tần Trọng và đồng bọn của mình.
Tên sát thủ nuốt nước bọt.
“Ực!”
Hắn bỗng thấy sống lưng lạnh lẽo.
Ngay khi hắn vừa quay đầu lại nhìn.
Bỗng nhiên bị dọa đến hai chân mềm nhũn.
Cả người ngồi bệt xuống đất.
Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện một người phụ nữ tóc dài váy trắng.
Nhưng khiến người ta sợ hãi là cô ta không có chân, bay lơ lửng trước mặt tên sát thủ.
Mái tóc đen dài lòa xòa che trước mặt, hai tay cô ta buông thõng xuống.
Móng tay màu đen trong tay áo từ từ duỗi ra.
Trong cái nhìn chăm chú của Tần Trọng, người phụ nữ tóc dài không có chân này bỗng giơ tay lên.
Vung mạnh về phía đàn em của Tần Trọng.
“Rắc!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngay dưới mí mắt của Tần Trọng, tên sát thủ kia đã biến mất.
Biến mất trong không trung.
Tần Trọng chưa gặp phải chuyện nào lạ như thế.
Nên giờ phút này, dù hắn đã được huấn luyện từ nhỏ cũng không biết xử lí ra sao.
Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến hắn chết đứng người.
Không biết nên bước lên trước hay là chạy trốn.
Nhưng tên sát thủ đứng cạnh Tần Trọng.
Lúc hắn phát hiện người phụ nữ kia đang bay về phía hắn.
Đã bị dọa sợ đến hét to.
“Ôi mẹ ơi!”
Hắn đột nhiên quay đầu chạy vào phía rừng cây.
Tốc độ của hắn bây giờ còn vượt qua thành tích tốt nhất trong lúc huấn luyện của mình.
Nhưng cho dù hắn chạy nhanh nữa thì sau khi chạy vào rừng cây.
Trong rừng tối đen như mực vẫn truyền đến tiếng hét thảm thiết của hắn.
“Á!”
Sau tiếng hét thảm thiết ấy là sự yên tĩnh bao trùm.
Cả khu rừng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bản thân hít thở và tiếng tim đập.
Tần Trọng run bần bật.
Dù là hàm răng hay hai chân.
Ngay cả tim hắn vì quá mức sợ hãi mà đập nhanh chưa từng có.
Bóng dáng người phụ nữ đã biến mất.
Cô ta biến mất ngay dưới mí mắt Tần Trọng.
Mà trong nháy mắt khi cô ta vừa biến mất, trong rừng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đàn em Tần Trọng.
Không cần nghĩ cũng biết là chắc chắn là do người phụ nữ này làm.
Yên tĩnh!
Bốn phía cực kì yên tĩnh!
Cho dù bây giờ không rõ người phụ nữ này là ma hay là người.
Nhưng nỗi sợ hãi tước nay chưa từng có làm hắn quên mất bản thân mình là một cao thủ mạnh.
Hắn không khác gì người bình thường.
Nỗi sợ hãi đang bao trùm lên hắn.
“Khặc, khặc khặc khặc......”
Lúc này, sau lưng Tần Trọng vọng đến âm thanh rất kỳ lạ.
Âm thanh này, nghe có vẻ giống tiếng phát ra từ họng của một người.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK