Diêu Nhược Nam nói thẳng: “Vâng, cháu muốn sống với anh ấy cả đời”.
Rắn Độc lập tức đứng lên: “Chuyện này cứ để chú hai lo”.
Tại sao hội quán Kim Đao có thể chiếm vị trí chúa tể của tỉnh.
Một mặt là vì Đao Gia có thực lực rất mạnh và có năng lực khiến người ta khiếp sợ.
Đao Gia tựa như một con sư tử hùng dũng chiếm giữ thế giới ngầm vậy, không có một ai dám làm lung lay địa vị của lão cả.
Ngoài vấn đề đó, hội quán Kim Đao còn có một sát thần.
Năm mười sáu tuổi hắn đã trở thành đệ tử của Đao Gia, đi theo Đao Gia nam chinh bắc chiến, chiến công hiển hách.
Ở thế giới ngầm của tỉnh, mọi người đều biết hắn là cao thủ mạnh nhất dưới Đao Gia!
Và hắn, đã đến Đông Hải.
Bây giờ, dưới sự quản lý của Lưu Đức Luân và Lý Nhị Ngưu, thế giới ngầm của Đông Hải trở nên cực kỳ đoàn kết.
Đồng thời rất nhiều sản nghiệp xám đã biến mất, được những sản nghiệp đứng đắn thay thế.
Tuy Lý Nhị Ngưu đã là ông lớn của thế giới ngầm Đông Hải.
Nhưng chỉ cần rảnh rỗi, anh ta sẽ đến sân huấn luyện đột phá giới hạn của bản thân.
Lúc này, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trên sân huấn luyện.
Hai người Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi cùng kéo hai cái lốp xe thật lớn chạy nhanh trên mặt đất.
Bọn họ một là đang thi đấu, hai là đang muốn phá kỷ lục của đại ca Lý Phong.
Chạy một hồi, Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi đột nhiên dừng lại.
Bọn họ gần như quay đầu cùng một lúc rồi nhìn về phía tay phải.
Không biết đã có một người đứng đó từ lúc nào.
Một người rất kỳ lạ.
Rõ ràng hắn rất bình thường, trông cũng rất nhếch nhác.
Nhưng hắn lại đang cầm một hộp đàn violon.
Hắn bắt đầu di chuyển.
Đi từng bước về phía Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi.
Hai người lập tức buông dây thừng xuống, nghiêm túc nhìn người kỳ lạ trước mặt.
“Anh là ai? Đến đây làm gì?”, Lý Nhị Ngưu quát khẽ một tiếng.
Người đến chính là sát thần của hội quán Kim Đao – Điền Nhất Đao!
“Trong hai người các cậu, ai là Lý Phong?”
Nghe thấy câu này của Điền Nhất Đao, Trương Bằng Phi cười to ra tiếng: “Anh bị mù à, sao đại ca của chúng tôi có thể ở đây được?”
“Các cậu là kẻ mạnh nhất ở đây, bây giờ tôi cho các cậu một cơ hội được sống”.
“Hai người hợp tác với nhau, nếu có thể đỡ ba dao của tôi thì tôi sẽ tạm tha cho các cậu”.
Vương Tiểu Thất chạy ra từ bên cạnh: “Nè ông chú, có phải chú còn chưa tỉnh ngủ không thế?”
“Chú có biết hai người đứng trước mặt chú là ai không? Bọn họ là…”
Vương Tiểu Thất còn chưa nói xong thì Điền Nhất Đao đột nhiên biến mất.
Trong nháy mắt, một hơi thở tử vong vô cùng mãnh liệt bao phủ cả người Vương Tiểu Thất.
Sau đó, một lưỡi dao cực kỳ sắc bén đột nhiên cắt về phía cổ họng của Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất là người vào nhóm muộn nhất.
Vì thế ngày nào cậu ta cũng huấn luyện nhiều hơn người khác.
Mà lúc này, cuối cùng thành quả huấn luyện của cậu ta cũng biểu hiện một cách trực quan nhất.
Vào lúc con dao đầy lạnh lẽo kia sắp cắt trúng cổ họng của cậu ta.
Vương Tiểu Thất nhanh chóng ngửa người ra sau, lập tức nhìn thấy ánh dao cắt ngang qua chóp mũi của mình.
Một dao này nhanh đến mắt thường khó phân biệt được, Vương Tiểu Thất chỉ thấy ánh dao chợt loé lên.
Sau đó một nắm tóc trên trán cậu ta đã bị cắt đứt.
Vương Tiểu Thất may mắn trốn thoát ngã xuống chạy sang bên cạnh.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi đã xông về phía Điền Nhất Đao.
Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác.
Tuy không nói đến ăn ý, nhưng bọn họ đều bộc phát hết tất cả khí thế trên người ra.
Hai người đồng thời nhận lấy hai cây gậy sắt từ trong tay người bên cạnh, nhanh chóng tấn công Điền Nhất Đao từ hai bên trái phải.
Nhưng một ánh dao chợt loé lên.
“Keng” một tiếng.
Hai côn sắt cứ thế bị hắn dùng dao chém đứt!
Điền Nhất Đao cầm một con dao sắt rất bình thường.
Lạnh lùng nói mấy chữ: “Còn hai dao nữa”.
Lúc này, mọi người không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Trải qua khoảng thời gian huấn luyện này, mọi người đều cho rằng mình đã mạnh hơn rất nhiều rồi.
Chương 137: Đây có còn là người không?
Mặc dù còn thua xa Lý Phong.
Nhưng bọn họ cho rằng mình cũng được xem là cao thủ rồi.
Nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy mình nhỏ bé như con sâu cái khiến trước mặt Điền Nhất Đao, Điền Nhất Đao có thể bóp chết bọn họ một cách tùy tiện!
Sẽ chết!
Bọn họ đều sẽ chết!
Bây giờ trong đầu tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ đáng sợ.
Đến Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi cũng cảm thấy mùi vị chết chóc!
Vào giây phút này, bọn họ cảm thấy yết hầu của mình bị Điền Nhất Đao bóp chặt.
Dường như Thần Chết đã bóp chặt yết hầu của bọn họ, khiến cho bọn họ không tài nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt đợi chết mà thôi!
Mạnh quá!
Ngoại trừ Lý Phong, đây là người mạnh nhất mà bọn họ từng gặp.
Người này mạnh đến mức khiến cho bọn họ thôi phản kháng!
Bây giờ bọn họ giống hệt như một bầy gà để mặc cho người ta mổ xẻ!
Điền Nhất Đao cười lạnh, hắn lại bổ dao về phía bọn họ.
Ánh đao lóe sáng.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi còn chưa kịp phản ứng thì con dao ấy đã chém về phía yết hầu của bọn họ!
Ngón tay! Đột nhiên có hai ngón tay xuất hiện giữa không khí.
Trông có vẻ tùy tiện, nhẹ nhàng ngăn cản ngọn dao sắc lẻm ấy lại.
Không biết Lý Phong đã đứng bên cạnh họ từ khi nào.
Hai ngón tay của anh nhẹ nhàng kẹp con dao sắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay Điền Nhất Đao!
Đôi mắt sắc lẻm của Điền Nhất Đao dần dần toát ra vẻ sợ hãi.
Làm sao có thể như thế được?
Làm sao trên đời này lại có người cản được dao của hắn chỉ bằng hai ngón tay!
Điền Nhất Đao rút dao về ngay.
Hắn quay người, đâm dao về phía yết hầu Lý Phong với tốc độ còn nhanh hơn ban nãy nữa.
Ngón tay, một ngón tay.
Ngón tay cong lên.
Nhẹ nhàng búng vào lưỡi dao sắc bén ấy.
“Keng!”
Âm thanh vang vọng khắp bốn phía!
Điều khiến cho Điền Nhất Đao không tài nào tưởng tượng nổi là Lý Phong chỉ sử dụng một ngón tay của mình thôi, thế mà có thể đẩy được nhát chém mạnh mẽ của hắn đi!
Không thể nào! Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được!
Cho dù lúc Đao Gia trẻ trung và mạnh mẽ nhất cũng không thể làm được điều này!
Điền Nhất Đao cầm dao liên tục lùi về sau, hắn nhìn Lý Phong trân trân: “Mày là ai?”
Lý Phong không nói gì, anh nhìn Vương Tiểu Thất ở bên cạnh rồi ngoắc ngón tay.
Vương Tiểu Thất lập tức chạy qua đấy ngay, cậu ta đặt một hạt dưa vào lòng bàn tay của Lý Phong.
Lý Phong cầm hạt dưa nhẹ nhàng bắn về phía Điền Nhất Đao
Đột nhiên!
“Xoẹt!”
Hạt dưa ấy lao nhanh như một viên đạn!
“Keng!”
Lại có một âm thanh chói tai vang vọng khắp bốn phía.
Rồi sau đó, tiếng đao vỡ vụn vang lên.
Chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’
Con dao đi theo Điền Nhất Đao 20 năm trời nhanh chóng vỡ nát, một nửa thanh dao rơi xuống mặt đất!
Đáng sợ!
Rồi sau đó là sự hoảng loạn tột cùng!
Cậu ta là người sao?!
Điền Nhất Đao sợ đến mức quay người bỏ chạy.
Lý Phong không đuổi theo, anh chỉ hờ hững nhìn hắn chạy đi.
Rồi sau đó, Lý Phong quay người nhìn những người có mặt ở đây.
“Nếu như khi nãy tôi không đến, các người có thể tưởng tượng được kết cục của mình như thế nào không?”
Tất cả mọi người đều cúi gằm đầu xuống.
Xấu hổ!
Chương 138: Nói thẳng
“Có phải cảm thấy bản thân mình đã cố gắng lắm rồi không?”
“Có phải các người cảm thấy chỉ dựa vào nắm đấm của mình là đủ để tung hoành thiên hạ được rồi hay không?”
“Người ban nãy cũng chỉ là một tên lâu la thôi”.
“Đến một tên lâu la mà các người còn không bì được”.
Mọi người chỉ mong có thể chôn vùi đầu mình xuống cát dưới lòng bàn chân.
Lý Phong nhìn những người xung quanh rồi nói hờ hững: “Kể từ ngày hôm sau, tất cả mọi người phải tập luyện gấp đôi!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh đáp, âm thanh vang dội!
Vài tiếng đồng hồ sau, hội quán Kim Đao.
“Cái gì!?”
Rắn Độc nhìn con dao đã gãy trong tay Điền Nhất Đao, gương mặt ông ấy toát ra vẻ kinh sợ tột cùng!
“Thảo nào! Thảo nào Nhược Nam thích cậu ta!”
“Còn trẻ như thế mà đã có giỏi đến mức này”.
“Nếu như cho cậu ta một cái thang, cậu ta có thể leo lên trời!”
Ánh mắt Rắn Độc thay đổi mấy lần, ông ấy quay người, vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng.
Sau khi Rắn Độc bỏ đi, ánh mắt Điền Nhất Đao thay đổi khó dò.
Câu nói ban nãy của Rắn Độc đang lởn vởn trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, Điền Nhất Đao cầm điện thoại ra, bấm một cuộc gọi.
Cuộc gọi ra ngoài tỉnh.
Điền Nhất Đao nói với giọng vô cùng trầm thấp: “Lôi đại ca, tôi chấp nhận lời đề nghị của anh”.
“Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn đích thân giết chết Đao Gia, tôi còn muốn chiếm cháu gái của lão, Diêu Nhược Nam!”
…
Tô Phương Hoa nhốt mình trong thư phòng ở biệt thự lưng chừng núi.
Anh ta đã không ra ngoài suốt ba ngày liền rồi.
Một phần là vì không có mặt mũi nào ra ngoài.
Còn phần khác, bây giờ mông anh ta vẫn còn ê ẩm.
Cơn phẫn nộ không tài nào kềm chế nổi.
Sự thù hận kết tụ không tan.
Khiến cho Tô Phương Hoa đứng bên bờ vực sắp sửa sụp đổ.
Lý Phong! Lý Phong! Nhất định anh ta phải giết chết cái thằng khốn nạn đó! Băm thây nó thành vạn khúc!
Nhưng mà bây giờ gia tộc đang nhốt anh ta trong biệt thự.
Ít nhất phải đợi đến khi tất cả mọi chuyện trôi qua.
Đợi đến khi mọi người dần dần quên hết mấy việc này.
Tô Phương Hoa mới có thể xuất hiện trước mặt công chúng một lần nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian này, anh ta phải làm sao đây?
Vừa nghĩ đến cảm giác nhục nhã ấy là anh ta đã hận đến mức cắn răng nghiến lợi.
Bây giờ tối nào anh ta cũng nghĩ đến việc làm sao để giết chết Lý Phong.
Giày xéo Hứa Mộc Tình thật thảm.
Vào lúc này, thư ký mở cửa ra, anh ta đứng trước cửa rồi nói khe khẽ: “Cậu chủ, Hứa Thiên Tứ đến rồi, muốn gặp cậu ạ”.
“Không gặp! Bảo anh ta cút đi”.
Tô Phương Hoa rống lên mà không buồn quay đầu nhìn lại.
Thư ký vẫn đứng im tại chỗ, anh ta nói nhỏ nhẹ: “Hứa Thiên Tứ nói anh ta đến đây là để bàn bạc với cậu xem làm sao mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, đồng thời giày xéo Hứa Mộc Tình”.
Anh ta vừa mới nói dứt lời, Tô Phương Hoa quay phắt lại.
“Kêu anh ta cút vào đây!”
Trong mắt Tô Phương Hoa, Hứa Thiên Tứ chính là một kẻ vô dụng.
Nếu là lúc bình thường, anh ta còn không buồn để mắt đến Hứa Thiên Tứ.
Nhưng mà câu nói ban nãy của thư ký lại hợp với mong muốn trong lòng Tô Phương Hoa.
Vào giờ phút này, Tô Phương Hoa chỉ có một ý nghĩ mà thôi.
Anh ta muốn chà đạp Hứa Mộc Tình, đồng thời giết quách Lý Phong đi!
Sau khi đi vào trong, Hứa Thiên Tứ nói thẳng.
“Cậu Tô, bây giờ tôi có một chiêu, không những có thể giúp cậu lột da rút gân của Lý Phong”.
“Mà còn có thể giúp cậu chà đạp Hứa Mộc Tình trước mặt Lý Phong”.
Hứa Thiên Tứ đến quá đúng lúc!
Tô Phương Hoa không tỏ thái độ gì ngoài mặt, anh ta đanh mặt mà nói: “Có gì muốn nói thì nói đi, anh có cách gì?”
Hứa Thiên Tứ nói thẳng với anh ta: “Hứa Mộc Tình có một người chị họ tên là Trương Diệu Diệu, bây giờ cô ta đang đi làm trong tập đoàn Tô thị”.
Chương 139: Lời vàng ý ngọc
“Gia đình Trương Diệu Diệu vô cùng tham tiền, nếu như cậu Tô có thể cho bọn họ một ít tiền thì bọn họ có thể bán đứng bất kỳ ai”.
Nghe thấy thế, Tô Phương Hoa hừ lạnh: “Cái ả Trương Diệu Diệu ấy là xe buýt công cộng ngàn người cưỡi vạn người chơi, loại người đê tiện như ả có ích lợi gì?”
“Cậu Tô, Trương Diệu Diệu vô dụng nhưng mẹ của cô ta, Liễu Hồng Hoa lại dùng được! Liễu Hồng Hoa tham tiền hơn Trương Diệu Diệu nhiều”.
“Chỉ cần Liễu Hồng Hoa làm trung gian, tiếp tục duy trì việc hợp tác giữa tập đoàn Tô thị và tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Cậu Tô có thể lợi dụng dự án hợp tác để dụ Hứa Mộc Tình và Lý Phong lên tỉnh”.
Nghe đến đây, ánh mắt Tô Phương Hoa lập tức sáng bừng.
Kế hoạch của Hứa Thiên Tứ khá là thú vị.
Tô Phương Hoa gõ tay xuống mặt bàn, giọng nói không còn gắt gỏng như ban nãy nữa.
Rõ ràng giọng điệu của anh ta trở nên hơi sốt ruột: “Anh nói tiếp đi”.
“Ngoại trừ Lý Phong và Hứa Mộc Tình ra, còn có một người vô cùng quan trọng nữa cũng sẽ đi theo”.
“Người ấy chính là Hứa Hạo Nhiên, em trai của Hứa Mộc Tình”.
“Thằng nhóc này dốt nát, cả ngày chỉ biết ôm mộng thành ngôi sao”.
“Hơn nữa cậu ta còn mê bài bạc, cậu có thể lợi dụng Hạo Nhiên để kéo Lý Phong ra xa Hứa Mộc Tình, thiết lập cạm bẫy chờ Lý Phong nhảy xuống!”
“Đến lúc ấy, cậu có thể vừa thưởng thức cảnh tượng Lý Phong bị những tay đánh đấm mà cậu đã cho mai phục từ trước đến bán sống bán chết”.
“Vừa có thể lên giường chà đạp Hứa Mộc Tình trước mặt cậu ta!”
Tô Phương Hoa giở nụ cười gian ác: “Được! Chuyện này cứ quyết định như thế đi!”
Hứa Thiên Tứ cầm tấm thẻ vàng mà Tô Phương Hoa đã cho anh ta trong tay, bước ra khỏi căn biệt thự với nụ cười mãn nguyện.
Anh ta đi lên xe, nở nụ cười lạnh.
“Lý Phong, Hứa Mộc Tình, lần này để xem hai chúng mày sẽ chết như thế nào!”
Đông Hải, khu chung cư Ánh Dương.
“Mẹ, con về rồi”.
Hứa Hạo Nhiên mặc bộ vest hàng hiệu, đeo kính râm, đi đôi giày da đánh đến bóng loáng, mở cửa vào nhà mình.
Liễu Ngọc Phân đang bưng chén cơm từ trong nhà bếp ra.
“Mẹ, để con nói với mẹ chuyện này, hôm nay con…”
Hứa Hạo Nhiên vẫn còn chưa nói dứt lời, Liễu Ngọc Phân đã tự bưng đồ ăn ra bàn.
Hứa Hiếu Dương vừa tan ca, hiếm lắm mới có lúc ngồi trên sô pha coi tivi.
Trong khoảng thời gian gần đây, ông ấy bận đầu tắt mặt tối, rất nhiều lúc phải đi xã giao.
Đã mấy ngày rồi Hứa Hiếu Dương chưa được ăn đồ ăn Liễu Ngọc Phân nấu.
Hứa Hạo Nhiên cười tươi tắn rồi đến ngồi bên cạnh Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, để con nói với bố chuyện này, hôm nay…”
“Sắp đến giờ ăn cơm rồi, mau đi rửa tay đi”, Hứa Hiếu Dương giục.
“Vâng”, Hứa Hạo Nhiên đáp.
Cậu ta đi vào nhà vệ sinh ngay lúc Hứa Mộc Tình bước ra khỏi phòng.
Hứa Hạo Nhiên lại hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: “Chị ơi, hôm nay…”
“Mẹ! Anh ấy còn chưa về sao?”, Hứa Mộc Tình lướt qua người Hứa Hạo Nhiên như thể cậu ta không tồn tại vậy.
Ngay lúc này, cánh cửa mở ra.
Lý Phong đi vào nhà.
“Tiểu Phong về rồi à, mau đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm thôi”, Liễu Ngọc Phân gọi anh.
Lý Phong vừa đi vào nhà, Hứa Hiếu Dương bèn đứng dậy cười với anh: “Con về rồi!”
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đi đến trước mặt Lý Phong, hỏi xem sáng nay anh đã đi đâu? Làm gì? Gặp ai?
Nói chung, sự tập trung chú ý của cả nhà đều dồn hết lên người Lý Phong.
Vào lúc này, tiếng đàn nhị thê lương phát ra từ trong tivi.
Hứa Hạo Nhiên lập tức cảm thấy buồn não lòng.
Cậu ta không khỏi hát một bài ca Mân Nam cũ theo điệu nhạc.
“Tính mệnh của người khác là vàng là bạc”.
“Tính mệnh của tôi chẳng đáng tiền”.
“Người khác mở miệng, lời vàng ý ngọc”.
“Nếu như tôi nhiều lời…”
Hứa Hạo Nhiên còn chưa hát xong bài ca tiếng Mân Nam, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Liễu Ngọc Phân đá cậu ta: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi mở cửa”.
“Mẹ à! Mẹ yêu dấu à! Lẽ nào mẹ không thấy nước mắt của con sắp sửa tuôn rơi rồi à? Bây giờ con còn nghi ngờ có phải con được tặng lúc mẹ nạp thẻ điện thoại không đấy?”
“Không phải tặng đâu, năm ấy mẹ đã nhặt con trong sọt rác ở nhà vệ sinh công cộng đó, được chưa? Mau đi ra mở cửa”.
Hứa Hạo Nhiên đi ra ngoài cửa với gương mặt đau thương.
Cậu ta vừa mở cửa đã nhìn thấy gia đình Liễu Hồng Hoa.
Bọn họ còn cầm theo giỏ trái cây và một ít quà trong tay.
Chương 140: Thời thế thay đổi
Hứa Hạo Nhiên đóng sầm cửa lại như thể chẳng nhìn thấy gì cả.
“Ầm”.
Hứa Hiếu Dương tắt bản đàn nhị hồ thê lương trong tivi rồi đi ra ngoài.
Ông ấy hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Ai đến đấy, sao con lại đóng cửa?”
Tiếng nói của Liễu Hồng Hoa vang vọng vào trong: “Em rể, là chị họ đây, em mau mở cửa đi”.
Vừa nghe thấy giọng nói cửa Liễu Hồng Hoa, Hứa Hiếu Dương không khỏi chau mày.
Ông ấy mở cửa ra bèn nhìn thấy Liễu Hồng Hoa và Trương Toàn Đức cầm quà trong tay.
Ngoài ra, Trương Diệu Diệu cũng đứng bên ngoài với nụ cười giả dối.
Mặc dù không mấy thích gia đình của bọn họ, nhưng dù gì cũng là họ hàng.
Hứa Hiếu Dương mời ba người họ vào nhà.
Sau khi khách sáo vào câu, Liễu Hồng Hoa nói bọn họ đến đây là để xin lỗi.
Rồi sau đó, bà ta lại gạt bỏ mâu thuẫn giữa hai nhà với đôi ba câu nói.
Nói là trước kia hai nhà thân thiết với nhau thế nào thế nào, hòa thuận thế nào thế nào.
Tổng kết lại bằng một câu, bà ta hy vọng tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Tô thị lại có cơ hội hợp tác với nhau.
Nếu là thế, Trương Diệu Diệu có thể lên chức trong tập đoàn.
Tập đoàn Lăng Tiêu của bọn họ có thể lên tỉnh phát triển, đôi bên cùng có lợi.
Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã đứng vững gót chân ở Đông Hải.
Đúng là Hứa Hiếu Dương có lòng muốn khai thác một vài nghiệp vụ mới ở trên tỉnh.
Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình cũng tha thiết hy vọng có thể hợp tác với tập đoàn Tô thị.
Chỉ có điều, Tô Phương Hoa không giống như trong lời đồn.
Sau một bữa cơm, tất cả những hiểu lầm trước đó đều được hòa giải.
Họ hàng dù gì cũng là họ hàng, máu vẫn đặc hơn nước.
Đợi đến khi gia đình Liễu Hồng Hoa đi về, Hứa Hạo Nhiên lặng lẽ đến gần Lý Phong rồi len lén nói với anh.
“Sao em cứ cảm thấy chuyện này kỳ quặc thế nào đấy?”
Lý Phong còn chưa nói gì, Liễu Ngọc Phân đã nhéo tai Hứa Hạo Nhiên: “Nói bậy cái gì thế? Dù gì bà ấy cũng là dì của con, họ hàng một nhà sẽ không làm hại chúng ta đâu”.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong: “Anh thấy thế nào? Chúng ta có cần hợp tác với tập đoàn Tô thị không?”
Lý Phong nhân cơ hội này cầm lấy bàn tay mảnh mai mềm mại của Hứa Mộc Tình, anh cười tươi tắn rồi nói.
“Quyền quyết định nằm trong tay em, cho dù em muốn làm sao thì anh cũng sẽ ủng hộ em vô điều kiện”.
Lý Phong vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình cảm thấy như có một chú mèo con đang cào trong lòng mình vậy, cô vội vàng rút tay về như thể bị điện giật.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc mắt nhìn Lý Phong: “Ghét anh ghê!”
“Ha ha ha…”, Hứa Hạo Nhiên liên tục lắc đầu: “Thời thế thay đổi, lòng người không còn như xưa”
Cùng lúc đó, gia đình ba người Liễu Hồng Hoa ngồi trong chiếc Audi.
Chiếc xe chạy chậm rãi trên đường.
Trên xe, rõ ràng Trương Diệu Diệu kích động vô cùng.
“Mẹ à, sau khi mẹ về nhớ lấy hết tiền trong nhà mình ra để mua cổ phiếu của tập đoàn Tô thị nhé”.
Dù gì Trương Toàn Đức cũng là lãnh đạo nhỏ, làm việc tương đối cẩn thận.
Sau khi nghe Trương Diệu Diệu nói thế, ông ta đanh giọng lại: “Làm thế có mạo hiểm quá không?”
“Bố à, bố chẳng hiểu gì hết! Cổ phiếu mà bây giờ chúng ta mua không phải là cổ phiếu bình thường đâu, mà là cố phiếu phát hành trước khi tung ra thị trường của tập đoàn Tô thị đó”.
“Cậu Tô cố tình lấy một ít trong định mức của cậu ấy ra để chia cho chúng ta”.
“Nếu chẳng phải vì nhà mình không có nhiều tiền thì con còn muốn mua thêm nữa kìa”.
Trương Toàn Đức nhíu mày lại: “Bố vẫn không hiểu, tại sao cậu Tô phải bán cổ phiếu phát hành trước khi tung ra thị trường của cậu ấy cho chúng ta?”
Vào lúc này, Trương Diệu Diệu mới thì thầm: “Bố, để con nói cho bố mẹ nghe, cậu Tô thích Hứa Mộc Tình”.
Trương Toàn Đức còn chưa kịp phản ứng thì Liễu Hồng Hoa lập tức réo lên: “Thật đấy à!?”
“Chính xác trăm phần trăm nhé, cậu Tô thích Hứa Mộc Tình nên mới hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu đó”.
Nghe thấy thế, đôi mắt Liễu Hồng Hoa sáng bừng.
Bà ta lập tức nói với Trương Toàn Đức: “Ông mau lấy giấy tờ nhà của chúng ta ra”.
“Làm gì?”, Trương Toàn Đức sững sờ.
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi vay ngân hàng rồi!”
“Ông mau gọi điện cho bạn cùng lớp cũ đi, bảo bọn họ cho chúng ta mượn tiền trong vòng ba ngày”.
“Nếu như cậu Tô đã lấy cổ phiếu phát hành trước khi tung ra thị trường của mình ra, chúng ta có mua thì phải mua nhiều một chút!”
Trương Toàn Đức do dự: “Nhưng mà Hứa Mộc Tình đã kết hôn rồi!”
“Hơn nữa hai đứa nó cũng yêu thương nhau lắm, chúng ta làm thế, có phải…”
“Im miệng!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK