"Những tên ác ôn này! Dám phá luật làm ăn phi pháp ở Thiên Môn, tôi sẽ không bao giờ tha cho chúng!"
Nói xong sếp Lỗ vội vàng rời đi.
Sau khi sếp Lỗ rời đi, Lý Phong nhìn Nghê Quang Văn và Vi Thắng Nam, hỏi: "Hai người, tiếp theo định làm gì?"
Trong mắt Vi Thắng Nam đã có một ngọn lửa cuồng nộ.
Cô ấy không cần nói gì, Lý Phong cũng đã đoán được cô ấy sẽ làm gì tiếp theo.
...
Phòng Vip trong bệnh viện.
Nghê Quang Vũ đang tán tỉnh một phụ nữ trong bộ váy sexy.
Tay trái của hắn sờ xoạng trên trên cơ thể gợi cảm của người phụ nữ.
"Ây da, ông chủ, đừng làm thế!"
"Đây là bệnh viên đấy, nếu bị người ta nhìn thấy thì không hay chút nào”.
Nghê Quang Vũ mỉm cười.
"Bởi vì đây là bệnh viện nên mới kích thích!"
"Nếu có người vào thì sao?"
"Những y tá đó không phải cứ chốc chốc lại đi vào sao?"
"Họ nhìn thấy sẽ không tốt đâu”.
"He he! Thế thì còn thú vị hơn. Đến lúc đó, có thể ‘một mũi tên trúng hai đích" rồi!"
Nói xong, Nghê Quang Vũ bổ nhào vào người phụ nữ và đè cô ta lên tấm ga trải giường trắng tinh.
Ngay khi Nghê Quang Vũ đang cong người trên người người phụ nữ như một con lợn.
Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót giậm lên mặt đất vội vã.
Lỗ tai Nghê Quang Vũ lập tức chuyển động.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nói nhanh: "Không ổn rồi, bà xã tôi đến rồi!"
"Cô mau trốn xuống dưới giường đi!"
Nghê Quang Vũ nhanh chóng nhét người phụ nữ tuyệt đẹp này vào gầm giường.
Hắn dùng tay trái vỗ mạnh vào mặt, thu nụ cười bỉ ổi lại.
Sau đó dùng hai tay xoa bóp các cơ mặt.
Khi tiếng giày cao gót dừng lại, cửa phòng ngay lập tức được mở ra.
Nghê Quang Vũ như thể thay đổi khuôn mặt.
Lúc này, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười ấm áp.
Nụ cười này có phần giống với Nghê Quang Văn.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất là mắt của Nghê Quang Văn rất trong sạch.
Còn đôi mắt của hắn thì đục ngầu và bẩn thỉu!
"Cạch!"
Vi Thắng Nam đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào phòng, lông mày cô ấy khẽ cau lại.
Vì cô ấy đã ngửi thấy mùi nước hoa trong phòng.
Thực ra, cô ấy đã ngửi thấy mùi này trước đó.
Nhưng chỉ vì quá yêu người đàn ông trước mặt.
Hơn nữa mỗi lần như vậy, Nghê Quang Vũ sẽ viện ra đủ loại lý do khác nhau.
Vi Thắng Nam đều sẽ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.
Vi Thắng Nam nói với Nghê Quang Vũ: "Lúc nãy khi ở ngoài hành lang, tôi nghe thấy anh đang nói chuyện với người nào đó trong phòng, người đó đâu?"
Nghê Quang Vũ nhanh chóng đứng dậy và nắm lấy tay Vi Thắng Nam.
Hắn nhìn Vi Thắng Nam trìu mến: "Làm gì còn ai khác?"
"Anh đang tự nói chuyện một mình thôi”.
"Vợ à, em nghĩ nhiều quá đấy!"
"Vợ à, bệnh viện này chán quá!"
"Anh chỉ bị thương ở tay thôi, hay là giờ chúng ta xuất viện đi?"
Nhìn Nghê Quang Vũ giả bộ trước mặt, Vi Thắng Nam đột nhiên nở nụ cười.
Cô ấy nói với Nghê Quang Vũ: "Tôi đã mang đến cho anh một món quà".
Nghê Quang Vũ rất vui khi nghe tin Vi Thắng Nam đã mang quà đến cho mình.
Bởi vì mỗi lần Vi Thắng Nam mang quà cho hắn đều là những thứ vô cùng quý giá.
Nhìn lại, tháng trước, Nghê Quang Vũ đã nhận được một chiếc xe hơi sang trọng trị giá ba triệu.
Lần này, hắn còn bị thương.
Món quà mà Vi Thắng Nam tặng chắc chắn sẽ tốt hơn lần trước!
Nghê Quang Vũ hưng phấn nhìn Vi Thắng Nam: "Vợ, em mang quà gì cho anh vậy?"
Lúc này, Vi Thắng Nam từ trong túi đeo vai lấy ra một công cụ.
Một cái búa.
Búa sắt!
Khi Nghê Quang Vũ nhìn thấy chiếc búa sắt này, hắn không khỏi choáng váng.
Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng kịp.
Hắn biết Vi Thắng Nam nhất định đã bắt được Lý Phong đó rồi!
"Vợ à, em muốn anh dùng cái búa sắt này để đập chết Lý Phong đó sao?"
"Không, không, tuyệt đối không thể. Đánh người là sai rồi”.
"Chúng ta phải nói đạo lý với anh ta chứ, anh muốn biết sao anh ta lại làm vậy thôi?"
Vi Thắng Nam cười lắc đầu: "Cái búa sắt này không phải dùng để đập chết Lý Phong”.
"Nó dùng để làm gì?"
Vi Thắng Nam không nói trực tiếp, mà nắm lấy tay phải của Nghê Quang Vũ.
Tay phải của Nghê Quang Vũ vừa được điều trị bằng thuốc, quấn một lớp băng dày.
Vi Thắng Nam đặt bàn tay phải đang băng bó của Nghê Quang Vũ lên bàn bên cạnh.
Vi Thắng Nam vẫn tươi cười, cô ấy nói với Nghê Quang Vũ.
"Tác dụng của cái búa sắt này…”
"Là như này!"
Thời điểm bốn chữ này nói ra, sắc mặt Vi Thắng Nam đột nhiên thay đổi.
Cô ấy nắm lấy chiếc búa sắt và đập nó vào tay phải của Nghê Quang Vũ!
"Ầm!"
"A!"
"Ầm!"
"Ách a!"
"Ầm!"
"Ách a a a!"
Ba lần liên tiếp.
Chiếc búa sắt đập vào mu bàn tay phải của Nghê Quang Vũ rất chính xác.
Tổn thương càng thêm tổn thương.
Làm cho Nghê Quang Vũ nắm lấy tay phải của hắn và hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết!
"Vợ, em làm sao vậy?"
"Tại sao em lại đánh anh?"
"Anh chẳng làm gì sai cả!"
Vi Thắng Nam nhìn Nghê Quang Vũ.
Vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm.
Sự tức giận trong mắt cô ấy càng ngày càng lớn.
Cô ấy đã quá chán với sự giả tạo của Nghê Quang Vũ rồi.
"Nghê Quang Vũ!"
Vi Thắng Nam đột nhiên gọi tên thật của Nghê Quang Vũ.
Sắc mặt Nghê Quang Vũ đột nhiên thay đổi rõ rệt.
"Vợ, em đang nói gì vậy?"
"Vẫn còn diễn được à, đồ khốn nạn!"
"Anh không chỉ nói dối tôi bao năm nay, còn đánh người yêu tôi thành như vậy!"
"Nổi khổ mà anh ấy đã phải chịu đừng bao năm qua, hôm nay bà đây sẽ tính hết!"
Nói xong, Vi Thắng Nam vung búa sắt đánh về phía Nghê Quang Vũ.
Chiếc búa sắt đập vào trán Nghê Quang Vũ.
"Ầm!"
Vỡ đầu chảy máu.
"Vợ! Đừng đánh nữa! Em nghe anh giải thích, em nghe anh ... á !!!"
Chiếc búa sắt đập mạnh vào miệng Nghê Quang Vũ.
Rách môi.
Răng gãy!
Máu đỏ tươi sặc sụa từ miệng tràn xuống họng.
Nghê Quang Vũ cũng muốn giải thích.
Nhưng Vi Thắng Nam đâu có thèm nghe?
Từng nhát búa nện xuống.
Càng ngày càng mạnh hơn.
Càng ngày càng tàn ác hơn!
"Giết người, cứu với!"
Nghê Quang Vũ lê lết chạy ra cửa phòng bệnh.
Khi cửa phòng bệnh mở ra, hắn phát hiện hàng chục người đã đứng sẵn trên hành lang!
Nghê Quang Vũ thậm chí còn biết hết những người này!
Họ đến từ những nơi khác nhau.
Họ có danh tính khác nhau.
Trong đó có cả đàn ông và phụ nữ.
Điểm chung duy nhất là ánh mắt của những người này đều đầy lửa giận!
Lúc này, Vi Thắng Nam cầm theo chiếc búa sắt dính máu bước ra khỏi phòng.
Cô ấy ném chiếc búa sắt xuống đất và nói trước mặt mọi người: "Tên thật của người này là Nghê Quang Vũ”.
"Hắn và chồng tôi Nghê Quang Văn là anh em sinh đôi”.
"Nhiều năm qua, hắn vẫn luôn đóng giả chồng tôi!"
"Từ nay về sau, người đàn ông này không liên quan gì đến tôi nữa”.
"Các người có hận thù gì thì cứ trút hết lên đầu hắn đi!"
Vi Thắng Nam xoay người rời đi.
Nghê Quang Vũ vội vàng ngã vào người Vi Thắng Nam, ôm chặt lấy chân của Vi Thắng Nam.
"Vợ, anh sai rồi! Anh sai rồi!"
"Em hãy nghe anh giải thích!"
"Nghe anh nói, anh thật sự rất yêu em!"
"Anh……"
Nghê Quang Vũ không thể nói hết lời, bởi vì Vi Thắng Nam đã nhấc giày cao gót lên.