Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221: Khí thế vô cùng mạnh mẽ

“Hả?” Hai mắt Hứa Hạo Nhiên mở to.

“Sao thế? Không ngon à?” Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi.

Hứa Hạo Nhiên không trả lời, đột nhiên cúi đầu cầm đũa gắp hết mì cho vào miệng.

Thấy dáng vẻ khoa trương của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ, bắt đầu ăn mì.

Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình cũng ngạc nhiên nhìn Lý Phong: “Chồng à, mì anh nấu thật sự rất ngon, gần như bắt kịp tài nấu nướng của mẹ em rồi”.

Hứa Hạo Nhiên vội xua tay, miệng đầy mì, mơ hồ nói: “Mì của anh rể nấu còn ngon hơn mẹ”.

“Nhìn nước dùng trong veo, nhưng không biết tại sao, mùi vị của nó rất ngon”.

“Chị à, chị thật sự hạnh phúc quá rồi, anh rể bây giờ là người nắm giữ trái tim của chị, lại nắm giữ được cả dạ dày của chị!”

Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến khuôn mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng.

Câu này lẽ ra phải nói cho Lý Phong nghe, nhưng không ngờ lại ngược lại.

Nhớ lại việc vừa nãy Lý Phong ăn một cách rất ngon đồ ăn do cô nấu, Hứa Mộc Tình cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Đồng thời, cô ngầm hứa với lòng rằng ngoài việc phấn đấu trong sự nghiệp, cô cũng nên trau dồi thêm tài nấu nướng.

Cô âm thầm ra quyết định, sau này nhất định phải tìm cơ hội để luyện tập tài nấu nướng của mình.

Cô nhất định phải nắm giữ dạ dày của Lý Phong, không cho phép người phụ nữ khác cướp mất!

Ăn cơm xong, Lý Phong nhờ Trần Quả lái xe chở Hứa Mộc Tình đến công ty.

Lý Nhị Ngưu lái chiếc BMW, dừng ở lối vào khu biệt để đợi Lý Phong.

Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Nhị Ngưu lái chiếc BMW, cậu ta rất kinh ngạc: “Chiếc xe này từ đâu mà có vậy?”

“Cậu chủ tặng”.

Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Phong.

Thoáng chốc lộ ra vẻ mặt thảo mai: “Anh rể, anh cũng tặng em một cái đi”.

Lý Phong gật đầu: “Được thôi, nếu như em có thể đạt được tiêu chuẩn của Lý Nhị Ngưu, anh sẽ tặng em một chiếc y hệt”.

“Tiêu chuẩn gì cơ?” hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.

Lý Phong nhếch mép cười, không nói gì, trực tiếp dẫn Hứa Hạo Nhiên đến căn cứ huấn luyện.

Nơi đây đã được Lưu Đức Luân xây dựng thành một căn cứ huấn luyện chuyên nghiệp.

Một bức tường cao bao quanh bên ngoài, trước cửa có người canh gác.

Các thiết bị bên trong ngày càng trở nên chuyên nghiệp hơn.

Các chương trình huấn luyện này được thiết kế hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Lý Phong.

Khi mỗi một thành viên trong đội đạt tiêu chuẩn của một hạng mục luyện tập, Lý Phong sẽ thưởng cho họ.

Chiếc xe BMW trị giá hơn bốn trăm nghìn nhân dân tệ này chính là phần thưởng của Lý Nhị Ngưu.

Khi đến căn cứ huấn luyện, thấy những người đàn ông và phụ nữ tập luyện như hổ đói, mồ hôi chảy như mưa.

Hứa Hạo Nhiên vô cùng khiếp sợ.

Mấy người này có còn là người nữa không?

Rõ ràng là thú dữ.

“Ơ?”

Đột nhiên, Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc trong đám đông.

Cậu ta nhìn kỹ lại, đây không phải cô của cậu ta sao?

Hứa Phi Phi mặc một bộ trang phục khỏe khoắn.

Trong số các thành viên trong đội, bà ấy là lớn tuổi nhất.

Nhưng sức lực của bà ấy còn mạnh hơn rất nhiều người.

Bây giờ tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều biết rằng Hứa Phi Phi đang đuổi theo thành tích của Lý Nhị Ngưu!

Người phụ nữ nổi tiếng ở tỉnh này.

Bây giờ cũng giống như các thành viên bình thường khác trong đội, tập luyện chăm chỉ ở đây để tìm kiếm sự đột phá.

Sau khoảng thời gian huấn luyện này, Hứa Phi Phi đã có bước nhảy vọt về thể chất.

Nhìn thấy Lý Nhị Ngưu bước xuống xe, bà ấy lập tức gầm lên như sư tử.

“Lý Nhị Ngưu, cậu mau qua đây cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh thắng cậu!”

“Đánh không thắng cậu thì tối nay cậu ngủ trên, tôi ngủ dưới!”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều phá lên cười.

Kết quả, Hứa Phi Phi đột nhiên quay đầu lại, gầm gừ với mọi người: “Cười gì mà cười! Tôi cũng nóng lòng muốn được ngủ cùng cậu ấy lắm đây này!”

“Tên nhóc này sống chết không chịu, chúng ta bây giờ đã sống chung, ngủ giường trên giường dưới”.

Trong lúc mọi người đang cười đùa vui vẻ thì có một chiếc ô tô bất ngờ lao tới, tông gãy lan can và phi thẳng vào sân tập.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra.

Ba người lần lượt bước xuống.

Ngay khi bọn chúng xuất hiện, không khí trên toàn bộ sân huấn luyện dường như đông cứng lại!

Khí thế vô cùng mạnh mẽ!

Ba tên này đứng cùng nhau, tựa như một ngọn núi cao ngất.

Bọn chúng khiến mọi người phải ngước mắt lên nhìn.

Đứng trước mặt bọn chúng, người bình thường sẽ không tự chủ được mà bò rạp xuống đất.

Nhưng!

Tất cả thành viên ở đây, cho dù là vừa mới tham gia, đều nắm chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chằm chằm ba tên này.

Lúc này, Hắc Hổ đứng giữa cười nhạt một tiếng.

“Người ta nói rằng Đông Hải là vùng đất cấm”.

“Tao còn tưởng rằng đầm rồng hang hổ gì cơ”.

“Không ngờ rằng lại có một đám tép riu tung hoành ở đây”.

Tự tin hung hăng.

Khinh thường ngạo mạn.

Ba tên Hắc Hổ oai phong lẫm liệt đứng trước đám đông, hét lớn: “Lý Phong là thằng nào, còn không cút ra đây chịu chết!”

Hắc Hổ vừa nói xong, các thành viên trong đội lập tức gầm lên như dã thú.

Trong lòng tất cả các thành viên trong đội, Lý Phong chính là vị thần của bọn họ!

Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề lần lượt bước lên phía trước.

Ngoài ra, Hứa Phi Phi cũng đứng bên cạnh Lý Nhị Ngưu.

“Ba tên rác rưởi này trông có vẻ khá mạnh, mọi người nên chút ý một chút”.

“Nếu như đoán không nhầm thì bọn chúng là ba anh em Hắc Hổ đã thành danh từ hai mươi năm trước”.

Hắc Hổ cười khinh thường: “Không ngờ ở nơi nhỏ bé như vậy, vẫn có người nhận ra ba anh em chúng tao”.

“Con đàn bà này trông cũng khá xinh đẹp đấy, thân hình cũng ổn”.

“Bây giờ tao sẽ cho mày một con đường sống, cút qua đây, quỳ xuống và liếm ngón chân cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống”.

“Mẹ kiếp! Dựa vào ba tên rác rưởi bọn mày mà cũng dám ở đây huênh hoang!”

Cuộc chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn.

“Bộp bộp bộp!”

Lý Phong đột nhiên vỗ tay.

Diện tích sân tập này rất lớn, mọi người từ từ tản ra.

Mỗi một câu Lý Phong nói đều có thể truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.

Lý Phong cười nhạt nói: “Ba vị này ấy à, là tôi mời từ Thịnh Hải tới đây để làm bao cát cho mọi người”.

“Đợi lát nữa mọi người ra tay, nhớ chú ý các bộ phận tay chân, không được đánh chết đâu đấy nhé”.

“Thằng nhãi ranh, mày chán sống rồi phải không!”

Người đàn ông bên cạnh Hắc Hổ, đột nhiên gầm lên.

Hắn phi ầm ầm đến chỗ Lý Phong như một chiếc xe tăng bọc thép.

“Mày chết đi cho tao!”

Nắm đấm của tên đó giống như một cơn gió cuồng bạo, đấm thẳng vào mặt Lý Phong với sức mạnh phi thường.

“Bụp!”

Âm thanh rung động màng nhĩ của mọi người.

Ba anh em Hắc Hổ kinh hãi phát hiện ra Lý Phong đã dùng tay nhẹ nhàng đỡ cú đấm.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên duỗi một ngón tay ra.

Một tia chớp đột ngột xuất hiện trên trán tên đó.

Búng nhẹ.

Ngay lập tức, tên đó hét lên một tiếng, cả người bay ra đằng sau, ngã xuống bên cạnh Hắc Hổ.

Hắc Hổ kinh ngạc nhìn Lý Phong, không thể giải thích được!

Hắc Hổ vừa rồi không để ý đến sự tồn tại của Lý Phong.

Bây giờ khi trực tiếp đối đầu với Lý Phong, hắn cảm thấy mình đột nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng.

Nếu hắn chỉ là một ngọn núi trên mặt đất bằng phẳng.

Vậy thì Lý Phong là đỉnh Everest trên nóc nhà thế giới.

Đó là đỉnh cao mà kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa hắn cũng không thể vượt qua được!

Đáng sợ!

Trên đời này sao có thể có người như vậy được?

Anh em bọn chúng đã sống hơn bốn mươi năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải một đối thủ đáng sợ như vậy!

“Bộp bộp bộp”.

Lý Phong lại nhẹ nhàng vỗ tay, nói với ba anh em Hắc Hổ: “Ba vị đây thật may mắn”.

“Bởi vì đối thủ của ba vị không phải là tôi, mà là những đồng đội bên cạnh tôi đây”.

“Tiếp sau đây thì sao nhỉ? Ba vị phải cực khổ một chút rồi”.

“Từng nhóm thành viên của tôi sẽ tiến lên và khiêu chiến với ba vị”.

Chương 222: Cứ việc đánh đi

“Mỗi nhóm ba người, sau mười nhóm, ba vị có thể rời đi”.

Nếu như là vừa rồi, Hắc Hổ sẽ cười nhạo Lý Phong không biết tự lượng sức mình.

Nhưng bây giờ, hắn không dám.

Hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào Lý Phong.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh.

Những thành viên này vừa nãy chỉ giống như một đám cừu nhỏ trong mắt hắn.

Nhưng lúc này các thành viên trước mặt giống như một bầy sói!

Khí thế!

Trên người bọn họ toát ra một khí thế đáng sợ!

Đặc biệt là nhóm người Lý Nhị Ngưu, ba người bọn họ dường như đã từ sói biến thành thú dữ!

Ba tên Hắc Hổ trong lòng thấy hơi may mắn.

Chí ít thì bọn chúng không phải đối đầu với Lý Phong.

Nhưng sự cảm kích này nhanh chóng vỡ nát.

Hai bên nhanh chóng giao chiến với nhau.

Hứa Phi Phi không thể lên chiến đấu, chỉ biết đứng bên cạnh cổ vũ cho Lý Nhị Ngưu.

Trong ba người, thực lực của Vương Tiểu Thất yếu nhất.

Tuy nhiên từ đầu đến cuối Vương Tiểu Thất không hề ngã xuống, ba người càng chiến càng hăng.

Ban đầu, ba anh em Hắc Hổ hoàn toàn áp chế Lý Nhị Ngưu.

Nhưng về sau, thực lực ba anh em Hắc Hổ dần suy yếu.

Bởi vì ba người bọn họ thật sự quá mạnh.

Bọn họ dường như đã được cài đặt động cơ chạy không biết dừng.

Dù có bị đánh ngã bao nhiêu lần, đều sẽ đứng dậy ngay lập tức, sau đó xông đến hét lớn.

Ba người Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.

Anh em Hắc Hổ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng!

Càng đáng sợ hơn là Lý Phong!

Anh giống như một người thầy, một người hướng dẫn.

Luôn đứng bên cạnh để sửa chữa những sai sót của ba người Lý Nhị Ngưu.

Và truyền đạt các kỹ năng chiến đấu và chiến thuật đội hình!

“Bây giờ dạy cho mọi người trận pháp “Thiên địa nhân”.

“Đội hình ba người này có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc.

“Quân lính cổ đại chiến đấu được phân thành năm người một nhóm nhỏ”.

“Bọn họ có sự phân công vô cùng rõ ràng, tôi đã đúc kết được từ những tinh hoa của người xưa, thiết lập ra trận pháp “Thiên địa nhân”.

“Bây giờ truyền dạy cho mọi người, nhớ kỹ, chỉ dạy một lần”.

Nói xong, Lý Phong dùng Lý Nhị Ngưu, Dương Thiện Tề và Vương Tiểu Thất làm mẫu để mô tả.

Ba người Lý Nhị Ngưu vốn dĩ đã rất mạnh rồi, nhưng sau khi được Lý Phong truyền đạt đơn giản, nắm đấm của ba người càng trở nên dữ dội hơn.

Ba người thay đổi góc độ, càng ngày càng gian xảo, khiến người khác khó lòng đề phòng.

Cú đấm này đến cú đấm khác.

Hết chân này đến chân khác.

Ban đầu động tác của ba người không khớp, nhưng dưới sự chỉ bảo của Lý Phong, bọn họ càng ngày càng hợp tác ăn ý với nhau.

Ba người Hắc Hổ đã thấm mệt vì phải đối phó với bọn họ, chịu đựng những cú đấm đau đớn.

Bọn chúng là ba con hổ ở Thành Hải đấy!

Mặc dù không đứng trong hàng ngũ mười cao thủ giỏi nhất của Thành Hải, nhưng bọn chúng đã thành danh hơn hai mươi năm rồi.

Trong hai mươi năm qua, bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, bọn chúng chưa từng thua!

Đừng nói đến như bây giờ, bị người khác đánh cho bầm dập tả tơi.

Uất ức!

Nhục nhã!

Phẫn nộ!

Hắc Hổ đột nhiên gầm lên một tiếng: “Tao là Hắc Hổ, làm sao có thể bị bọn mày….”

“Bụp!”

Hắc Hổ vẫn chưa kịp nói xong, đã bị Vương Tiểu Thất giáng cho một cú đấm mạnh.

“Nói mấy lời thừa thãi đó làm gì, cứ việc đánh đi!”

Đã nói là mười nhóm chính là mười nhóm.

Ba người Lý Nhị Ngưu đánh được kha khá rồi, vì vậy Lý Phong để bọn họ ra khỏi sân, thay nhóm khác vào.

Anh em Hắc Hổ tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả không ngờ rằng, ba người mới lên, nhìn bề ngoài trông giống những người bình thường.

Nhưng cũng như vậy, vô cùng hung dữ!

Đây là người sao?

Bọn họ rõ ràng không phải!

Bọn họ là mãnh thú!

Còn Lý Phong, người đứng đầu đám mãnh thú này chính là thú vương!!

Thịnh Hải, biệt thự nhà họ Tiền.

Tiền Thành Hào trở về nhà với vẻ mặt u ám.

Tiền Gia Bình và Tôn Man Lị đều không có ở đó.

Lúc ông ta đi ngang qua phòng của Tiền Gia Bình, nhìn thấy một người hầu đang mờ ám trèo lên giường của Tiền Gia Bình.

“Mày đang làm gì ở đó vậy?”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiền Thành Hào, người hầu sợ tới mức bật dậy.

Người hầu vội vàng nhét thứ gì đó vào túi của mình.

Sau đó run rẩy quay người lại: “Lão gia, ông về rồi”.

“Mày vừa giấu cái gì trong túi? Lấy ra ngay!”

Tiền Thành Hào lúc này giống như thú dữ muốn ăn thịt người.

Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến người hầu sợ hãi run lên bần bật.

Người hầu quỳ xuống trước mặt Tiền Thành Hào: “Lão gia, tôi không có trộm đồ”.

“Tôi tìm thấy bông tai kim cương này trên giường cậu chủ”.

Người hầu lấy trong túi ra một chiếc bông tai kim cương.

Khi nhìn thấy chiếc bông tai này, Tiền Thành Hào lập tức nhíu mày.

Bởi vì chiếc bông tai kim cương này là món quà sinh nhật mà ông ta đã tặng cho Tôn Man Lị tháng trước.

Thời gian gần đây, Tôn Man Lị vẫn luôn đeo đôi bông tai kim cương này.

Nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao nó lại xuất hiện trên giường của con trai cả Tiền Gia Bình?

Hai ngày này, Tiền Thành Hào bận công việc ở bên ngoài không về nhà, lẽ nào…..

Tiền Thành Hào giật chiếc bông tai từ tay người hầu.

Đúng lúc, giọng nói của Tôn Man Lị và Tiền Gia Bình từ dưới lầu vang lên.

Tiền Thành Hào xuống lầu, đứng ở đầu cầu thang.

Nhìn thấy hai người Tôn Man Lị và Tiền Gia Bình đang đi cạnh nhau.

Tiền Gia Bình ân cần cầm áo khoác và túi xách hàng hiệu cho Tôn Man Lị.

Khi ngón tay hai người tiếp xúc, ánh mắt chạm nhau, cười khẽ.

Tiền Thành Hào thường xuyên nhìn thấy cảnh này.

Nhưng không biết vì sao hôm nay nhìn thấy, cảm thấy gai mắt vô cùng.

Nhìn thấy Tiền Thành Hào đứng ở đầu cầu thang, Tiền Gia Bình hơi ngạc nhiên.

Ngay sau đó, Tiền Gia Bình nở nụ cười: “Bố, thật hiếm khi bố ở nhà vào lúc này”.

“Con và mẹ vừa từ bệnh viện về”.

“Bác sĩ nói rằng tình trạng của em trai đã khá hơn một chút, con đã liên hệ với chuyên gia nước ngoài….”

Tiền Gia Bình nói rất nhiều.

Nhưng điều Tiền Thành Hào quan tâm không nằm trong đó.

Ông ta ngồi trên sô pha, nhìn Tiền Gia Bình với ánh mắt u ám: “Thời gian ba anh em Hắc Hổ quay về sắp tới rồi”.

Tiền Gia Bình gật đầu, hắn lấy điện thoại di động ra và bấm số của Hắc Hổ.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa truyền đến.

Tiền Gia Bình cười nói: “Không ngờ ba anh em họ đã về đến cửa rồi”.

“Hắc Hổ không hổ danh là trợ thủ đắc lực của bố, năng lực làm việc rất tốt”.

Lúc này, cánh cửa mở ra.

Tuy nhiên, ba anh em Hắc Hổ bình thường oai phong lẫm liệt bây giờ lại được một vài vệ sĩ khiêng vào!

“Chuyện gì thế này!?”

Tiền Thành Hào đột ngột đứng dậy.

Ông ta nhìn ba anh em Hắc Hổ đang nằm dưới đất với vẻ mặt ngờ vực.

Ba người này xương cốt gãy hết, toàn thân bầm dập!

Ba anh em Hắc Hổ đã đi theo Tiền Thành Hào hơn hai mươi năm, chiến đấu các trận lớn nhỏ, tuy trên người có vô số vết thương, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình trạng đáng xấu hổ như thế này.

Trong ba anh em, chỉ có Hắc Hổ tình trạng tốt hơn một chút.

Tay trái của hắn vẫn có thể cử động, lúc này, Hắc Hổ mới từ từ giơ tay lên chỉ vào Tiền Gia Bình đang đứng bên cạnh.

“Cậu cả, tại sao cậu phải làm như vậy?”

Chương 223: Kết quả xét nghiệm DNA

Tiền Gia Bình chẳng hiểu Hắc Hổ đang nói gì, hắn vội đứng sát lại.

Hắn còn chưa kịp nói gì Tiền Thành Hào đã đưa tay đẩy vai hắn lùi ra sau mấy bước.

Tiền Thành Hào từ từ ngồi xổm xuống hỏi Hắc Hổ: "Chuyện gì vậy? Mày nói đi".

"Anh à, Đông Hải đáng sợ quá".

"Đó là cấm địa, kẻ nào vào thì kẻ đó chết".

Hắc Hổ vừa nhắc đến hai từ Đông Hải đôi mắt liền lộ vẻ sợ hãi.

Tiền Thành Hào cau mày nói: "Lý Phong đánh bọn mày thành thế này à?"

"Không phải Lý Phong".

"Là đàn em của hắn".

"Anh à, nhất định không được đến Đông Hải, không được đến".

"Đừng nghe lời cậu cả, đừng..." Hắc Hổ quá kích động, mắt trợn ngược lên, ngất lịm đi.

Thấy người anh em đi theo mình hơn hai mươi năm thành ra thế này, Tiền Thành Hào tức giận đạp đổ bàn trà bên cạnh.

Ông ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Tiền Gia Bình nói: "Bố muốn nghe giải thích".

Tiền Gia Bình bối rối, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù Tiền Gia Triết gặp Lý Phong ở Giang Châu, còn bị Lý Phong xử lí, giờ đã thành đồ bỏ đi.

Những chuyện này đều do hắn tỉ mỉ sắp đặt cả.

Nhưng hắn không ngờ ba người Hắc Hổ sẽ bị đánh thành thế này.

Tiền Thành Hào tiến lên từng bước, Tiền Gia Bình liên tục lùi về sau.

"Bố đừng chỉ nghe lời Hắc Hổ nói".

"Con chỉ là theo lời bố dặn để ba người họ đến Đông Hải, những chuyện khác con không biết".

"Con chắc là mình không biết chứ?"

Vừa dứt lời Tiền Thành Hào vỗ tay.

Tang Cẩu kéo một người từ ngoài cửa đi vào.

Đó là một người đàn ông trung niên.

Người này đã bị đánh đến bầm dập mặt mũi.

Tang Cẩu ném ông ta xuống đất.

Tiền Thành Hào đạp chân lên đầu hắn, hỏi Tiền Gia Bình: "Con quen người này không?"

Tất nhiên Tiền Gia Bình quen người này rồi.

Ông ta là Trương Hữu Lễ luôn kè kè bên cạnh Tiền Gia Triết.

Tiền Gia Bình không ngờ Tang Cẩu nhanh tay đến vậy.

Để tránh nghi ngờ, hắn lắc đầu: "Con không quen hắn".

"Con không quen? Nếu con đã không quen thì giữ lại cũng vô dụng".

Nói xong Tiền Thành Hào ném một cái cốc thủy tinh xuống đất.

Ông ta nhặt một mảnh vỡ kề lên động mạch chủ của Trương Hữu Lễ.

Trương Hữu Lễ vội hét lên: "Cậu cả ơi, là tôi đây. Tôi là Trương Hữu Lễ mà".

Dù Trương Hữu Lễ có la hét thế nào thì vẻ mặt Tiền Gia Bình cũng chẳng thay đổi.

Tiền Thành Hào ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiền Gia Bình nói: "Hình như hắn rất thân với con đấy".

"Bố à, con thật sự không quen người này".

"Chắc ông ta đã từng gặp con ở một buổi tiệc nào đó nhưng con chẳng biết ông ta".

Tôn Man Lị ngồi cạnh khó chịu nói: "Gia Bình là con trai ông, ông không tin nó mà lại đi tin người ngoài à?"

Tô Man Lị quay đầu nói với Tang Cẩu: "Mau kéo ông ta ra ngoài đi, ông ta ở đây gào thét nghe phiền lắm".

Tôn Man Lị nói xong xoay người lên tầng.

Tiền Thành Hào nhìn bóng lưng bà ta, ánh mắt sắc bén.

Đúng lúc này di động của Tiền Gia Bình kêu lên.

Trong điện thoại Lý Phong dửng dưng nói.

"Bảo bối của mày đang trong tay tao, nếu muốn nó sống thì làm theo lời tao".

Vừa nghe thấy cách gọi “bảo bối” vẻ mặt Tiền Gia Bình lập tức thay đổi.

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông xa lạ từ trong điện thoại truyền đến vẻ mặt hắn càng xấu.

Vừa cúp điện thoại hắn lập tức xoay người bước vội ra ngoài, ngồi lên xe phóng như bay.

Tiền Thành Hào không biết Tiền Gia Bình ra ngoài làm gì.

Tôn Man Lị đang định vào phòng tắm rửa nghỉ ngơi thì thấy số lạ gọi đến.

Là Lý Phong gọi.

Giọng Lý Phong dửng dưng, lạnh lẽo.

"Bà Tiền à, tôi vừa lấy được bản báo cáo kết quả xét nghiệm rất thú vị từ trung tâm xét nghiệm DNA".

"Báo cáo xét nghiệm cho thấy cậu ba và ông Tiền không có quan hệ cha con đâu".

Tôn Man Lị sợ mất mật.

Cậu ba nhà họ Tiền - Tiền Gia Hâm.

Năm nay mới sáu tuổi đúng là không phải con ruột Tiền Thành Hào.

Đây là một bí mật, mà bố đẻ của nó cũng chết rồi.

Sao lại có người biết chứ?

Tôn Man Lị bình tĩnh nói: "Cậu muốn làm gì?"

"Nếu không muốn tôi gửi bản kết quả xét nghiệm cho ông Tiền thì hãy làm theo những gì tôi nói".

Vừa cúp điện thoại Tôn Man Lị đi giày cao gót "cộp cộp cộp" xuống tầng.

"Bà định đi đâu đấy? Để tôi chở bà đi".

Thấy Tôn Man Lị vội vàng ra ngoài, Tiền Thành Hào cau mày nói.

"Không cần, không cần. Ông cứ làm việc đi, tôi đến viện thăm con trai".

Nói xong Tô Man Lị tự lái xe đi.

Nhìn phòng khách trống vắng, sắc mặt Tô Thành Hào càng xấu.

Lúc này Tang Cẩu đi từ ngoài vào.

Tay hắn dính đầy máu.

"Làm gọn ghẽ rồi?"

"Xong rồi.", Tang Cẩu gật đầu.

"Mày lập tức cho người đi theo cậu cả và bà chủ, nếu hai người họ cùng đến một nơi thì gọi điện thoại cho tao".

Nửa tiếng sau.

Tiền Thành Hào dẫn người đến một khu chung cư cao cấp.

Vẻ mặt ông ta u ám đáng sợ.

Tiền Thành Hào, Tang Cẩu cùng mấy tên đàn em đang đợi thang máy.

Thang máy nhảy số đến tầng mười lăm.

Thấy số này Tang Cẩu phục Lý Phong sát đất.

Anh không chỉ có năng lực siêu phàm mà suy nghĩ cũng khác người bình thường.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.

Chỉ cần ở giữa có chút sai sót thì chuyện này sẽ không đặc sắc như vậy nữa.

Nhưng bây giờ bọn chúng vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Tôn Man Lị sợ bí mật của con trai bà ta bị phát hiện.

Tiền Gia Bình sợ xu hướng giới tính lệch lạc của mình bị người khác biết.

Tang Cẩu biết Tôn Man Lị ở tầng mười lăm này, bà ta cũng vừa mới đến đây.

"Đinh!"

Cửa thang máy mở ra.

Tôn Man Lị bối rối đến một căn phòng giơ tay gõ cửa.

Cửa nhanh chóng được mở ra.

Trong phút chốc hai người đều giật mình.

"Sao mẹ lại ở đây?"

Tôn Man Lị giật mình nhìn Tiền Gia Bình nói: "Mẹ đang muốn hỏi sao con lại ở đây đấy".

Tiền Gia Bình đang mặc một bộ áo choàng tắm, hình như hắn vừa tắm xong.

Tiền Gia Bình liếc nhìn hành lang rồi vội kéo Tôn Man Lị vào trong, còn đóng chặt cửa lại.

"Đây là nhà con mua cho tiểu Lưu".

Tiểu Lưu mà Tiền Gia Bình nhắc đến chính là thư kí của hắn.

Cũng là bảo bối mà Lý Phong nói đến trong điện thoại.

Tôn Man Lị chẳng chút bất ngờ khi biết Tiền Gia Bình thích đàn ông.

Bà ta biết từ lâu rồi.

Bởi vì biết Tiền Gia Bình không thích phụ nữ, sẽ không lấy vợ sinh con.

Nên bà ta cũng chẳng đề phòng hắn.

Bà ta không phải lo lắng đề phòng một người sau này sẽ không có con.

Mà lí do quan trọng nhất là Tiền Gia Bình không thích phụ nữ.

Việc này làm tình mẹ con của bọn họ càng giống tình chị em bạn dì hơn. Nói cách khác đây là phương thức giao lưu đặc biệt của bọn họ.

Cũng chính vì thế mà bọn họ còn thân thiết hơn cả mẹ con ruột.

Trong mắt người khác thì tình cảm thân thiết này không phải tình mẹ con đơn thuần.

Tiền Gia Bình dẫn Tôn Man Lị đến phòng khách: "Sao mẹ lại tới đây?"

Điện thoại của Tôn Man Lị lập tức đổ chuông.

Chương 224: Cực kì ngu ngốc

Tôn Man Lị vội vàng mở điện thoại ra: “Tôi đã đến căn phòng này theo ý của cậu rồi, mau đưa tập tài liệu cho tôi!”

Giọng nói bình thản của Lý Phong từ trong điện thoại phát ra: “Tài liệu nằm trong ngăn kéo dưới bàn trà”.

Lúc này, Lý Phong còn nói thêm: “Ngoài ra, chúc các người gia đình hòa thuận, tuyệt đối đừng đánh nhau nhé!”

Tôn Man Lị vội vàng tắt điện thoại.

Bà ta từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo

Bà ta thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tập tài liệu vẫn còn nguyên.

“Mẹ! Bên trong tập tài liệu này có cái gì thế, để con xem xem”.

Nói xong, Tiền Gia Bình đưa tay ra định lấy túi tài liệu.

Tôn Mạn Lị đẩy mạnh Tiền Gia Bình ra: “Món đồ này không có liên quan gì đến con, là có người cố ý đặt trong phòng của con”.

Tiền Gia Bình cũng không tin tưởng lời Tôn Man Lị.

Hắn nhíu mày nói: “Đối phương nếu đã đặt tập tài liệu ở đây, tức là đã khẳng định có liên quan đến con, mẹ cứ để con xem”.

“Không được, không thể cho con xem.”

Hai người ngồi trên ghế sofa tranh nhau tập tài liệu.

Trong lúc cướp tập tài liệu, Tiền Gia Bình đã đè Tôn Man Lị xuống ghế sofa.

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở!

“Uỳnh!”

Hai người Tôn Man Lị và Tiền Gia Bình đồng thời quay đầu lại.

Ngay lập tức biến sắc!

Tiền Thành Hào!

Hắn đứng ngay ngoài cửa!

Tiền Gia Bình vội vàng bật dậy, nói với Tiền Thành Hào với vẻ mặt hoảng sợ: “Cha, cha nghe con giải thích, sự việc không như cha nhìn thấy đâu…”

Tiền Thành Hào không nói lời nào đi thẳng vào bên trong.

Ông ta nhìn thoáng qua Tiền Gia Bình trong chiếc áo choàng tắm.

Sau đó, nhìn chằm chằm vào Tôn Man Lị, người đang mặc quần áo xộc xệch.

Cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng của hai người lúc này, trong đầu chỉ có một kết luận duy nhất!

Tiền Thành Hào dùng giọng điệu trầm thấp vô cùng, hét lên với Tang Cẩu ở đằng sau: “Soát”.

Tang Cẩu lập tức dẫn người đi lục soát cả căn phòng.

Một lát sau, Tang Cẩu từ phòng ngủ đi ra, mang theo một cái thùng rác.

Tang Cẩu đổ thùng rác xuống trước mặt của Tiền Thành Hạo.

Nếu là bình thường, Tiền Thành Hạo sẽ không hạ thấp thân phận cao quý cúi đầu xem một đống đồ trong thùng rác.

Nhưng lúc này, ông ta đã cúi đầu.

Bởi vì ông ta nhìn thấy trong đống rác có 2 cái bao cao su đã qua sử dụng.

“Ông Tiền, tôi phát hiện cái này ở dưới giường”.

Tang Cẩu mang một chiếc bông tai kim cương khác đưa cho Tiền Thành Hào.

Vừa nhìn thấy chiếc bông tai kim cương, Tiền Thành Hạo liền vô cùng kích động.

Ông ta đột nhiên lao về phía Tiền Gia Bình.

"Bốp!"

Âm thanh của cái tát vang dội cả căn phòng.

Tiền Thành Hào tức giận ra tay, tát một cái làm vỡ nát quai hàm của Tiền Gia Bình.

Miệng Tiền Gia Bình méo xệch, cả người hắn ta đập mạnh vào tường, sau đó, ngã xuống dưới chân của Tiền Thành Hạo.

Tiền Thành Hạo giơ chân lên, giẫm vào ngực Tiền Gia Bình.

“Mày cho rằng những việc lén lút mày làm sau lưng tao những năm gần đây, tao không biết gì sao?”

“Mày cho rằng, việc mày luôn muốn báo thù cho mẹ, cho ông ngoại mày, tao không biết gì sao?”

“Mày cho rằng, việc mày muốn thay thế vị trí của tao, trèo lên nhà họ Tôn, tao không hề biết hay sao!?”

“Ư! Ư Ư Ư!”

Miệng của Tiền Gia Bình bị đánh đến nỗi méo xệch, hắn không có cách nào mở miệng, chỉ có thể rên rỉ kêu.

Đồng thời hắn cũng nhìn Tôn Man Lị với ánh mắt cầu cứu.

Mà Tôn Man Lị lúc này, trong đầu chỉ nghĩ đến 1 việc duy nhất, chính là làm sao ném tập tài liệu trong tay ra ngoài cửa sổ.

Đến lúc này, chẳng quan tâm đến sự sống chết của Tiền Gia Bình nữa.

Chân Tiền Thành Hào đặt trên ngực Tiền Gia Bình, ra tay càng ngày càng nặng.

Đến các khớp xương đều phát ra âm thanh “rắc rắc rắc”.

“Mày cho rằng, Tiền Thành Hào tao uy phong như vậy tại Thịnh Hải, Thật sự chỉ dựa vào con đàn bà này thôi sao”.

“Mày cho rằng, mày leo lên người bà ta rồi, liền có thể mượn thế lực của nhà họ Tôn, đánh bại tao sao?”

“Đồ ngu, mày giống hệt mẹ mày, đều ngu xuẩn vô cùng”.

“Tao tốn công nuôi mày nhiều năm như thế, Thay vì để mày đâm sau lưng, chi bằng giờ tao đạp chết mày luôn!!”

Tiền Gia Bình liên tục lắc đầu, nước mắt chảy dài.

Hắn cố gắng hết sức, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiền Thành Hào, miệng phát ra âm thanh “ô ô”.

Đồng thời, Tiền Thành Hào cũng chỉ tay vào Tôn Man Lị.

Tiền Thành Hào nhìn theo hướng tay của Tiền Gia Bình, phát hiện Tôn Man Lị không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cửa sổ rồi.

Lúc này, đôi tay bà ta để sau lưng, liên tục chà xát vào tường.

Tiền Thành Hạo đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức tiến đến chỗ Tôn Man Lị.

Trong cơn hoảng loạn, Tôn Man Lị nhanh chóng ném tập tài liệu trên tay ra ngoài cửa sổ.

Chỉ là, tập tài liệu này mới vừa rơi ra ngoài cửa sổ, liền bị Tang Cẩu bắt được.

Tang Cẩu mang túi tài liệu kính cẩn đưa cho Tiền Thành Hạo.

“Đây là cái gì?” Tiền Thành Hạo lạnh lùng nhìn Tôn Man Lị.

“Trả tôi! Trả lại cho tôi! Món đồ này không liên quan gì đến ông cả!”

Tôn Man Lị kêu lên, muốn giành tập tài liệu từ tay Tiền Thành Hạo.

Tiền Thành Hạo trong cơn tức gận, đã tát cho bà ta một cái tát cực mạnh.

“Ông dám đánh tôi! Ông là cái thứ chó gì mà lại dám đánh tôi, Tôi là người nhà họ Tôn!”

Tiền Thành Hạo không để ý Tôn Man Lị, trực tiếp mở tập tài liệu ra.

Nhìn thấy vậy, Tôn Man Lị hét lớn và lao về phía trước, sống chết cũng muốn cướp lại tập tài liệu từ tay Tiền Thịnh Hào.

Ngay lúc Tiền Thành Hạo lấy ra hồ sơ xét nghiệm quan hệ cha con từ trong túi, nhiệt độ cả căn phòng đột ngột giảm xuống.

Ngay sau đó, hơi thở vô cùng trầm thấp và nặng nề lan tràn khắp cả căn phòng!

Trong bản giám định DNA này, viết rõ ràng Tiền Gia Triết và Tiền Thành Hào không có quan hệ cha con!

Tiền Gia Triết không phải là con ruột của Tiền Thành Hạo!!

Đối với một người đàn ông, có việc gì còn đau khổ hơn việc bị giết chết đây.

Đó chính là vợ của chính mình không những cùng người khác ngoại tình, mà còn sinh con cho hắn ta.

Càng khó chịu hơn chính là, ông ta coi con của người đàn ông khác như báu vật, nuôi dưỡng tận hai mươi mấy năm.

Từ khi hắn còn nhỏ ông ta đã vô cùng coi trọng hắn, thậm chí dự định mang tất cả những gì bản thân gầy dựng bao nhiêu năm qua truyền lại cho hắn.

Nếu không có ngày hôm nay, e là Tiền Thành Hạo sẽ bị lừa gạt cả đời này!

“Ông đưa cho tôi, ông đưa cho tôi!”

Tôn Man Lị chật vật giật lại túi hồ sơ từ tay Tiền Thành Hạo.

Tiền Thành Hạo vươn tay bóp chặt cổ của Tôn Man Lị, đẩy bà ta vào sát cửa sổ.

Tiền Thành Hạo lạnh lùng hỏi: “Tôi muốn biết báo cáo này có phải thật không?

Sự tình đã đến nước này rồi, Tôn Man Lị cũng chỉ có thể nghiến rang nghiến lợi nói: “Không phải con ruột của ông thì đã làm sao?”

“Người đàn ông đó đã chết rồi, Ông có thể xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng không phải là được rồi sao.”

“Dù sao những năm này dòng họ Tôn chúng tôi cũng không đối xử tệ với ông.”

"Ách!"

Tôn Man Lị vừa dứt lời, bàn tay của Tiền Thành Hạo đột nhiên dùng sức, nhấc bổng cả người của Tôn Man Lị lên khỏi mặt đất.

“Bà biết không? Thực ra, Tôi vẫn rất yêu cô”.

“Cô cần cái gì, tôi cho cô cái đó, nhưng mà cô thì sao, cô coi tôi là cái gì!?”

“Sau lưng tôi đi cùng thằng đàn ông khác, lại còn sinh một thằng con hoang làm tôi ghê tởm!”

“Tôi cuối cùng có lỗi với cô chỗ nào?”

Gầm!

Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp cả căn phòng!

Tiền Gia Bình nằm trên mặt đất cũng không thể ngờ, người mẹ kế của hắn lại đi tằng tịu với người đàn ông khác, Hơn nữa còn sinh ra một đứa con hoang!

Vậy đứa con hoang đó là ai?

Là cậu hai hay là cậu ba?

Tôn Man Lị vừa giãy giụa, vừa chửi mắng Tiền Thành Hạo.

“Ông tưởng rằng tôi muốn ngủ cùng người đàn ông khác hay sao? Rõ ràng là bản thân ông không được!”

“Ông mỗi đêm đều dùng thuốc, Nhưng có lúc nào kiên trì nổi chưa?!”

“Mỗi lần hai phút còn không đến, ông có nghĩ đến cảm giác của tôi bao giờ chưa!?”

“Bốp bốp bốp bốp”

Tay của Tiền Thành Hạo đánh không ngừng nghỉ lên mặt của Tôn Man Lị.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Man Lị bị đánh đến bầm dập rồi!

Tiền Thành Hạo bóp cổ Tôn Man Lị càng ngày càng mạnh.

Tôn Man Lị bắt đầu cảm thấy khó thở, hai bàn tay không ngừng đánh vào người Tiền Thành Hạo, thậm chí còn dùng chân để đá Tiền Thành Hạo.

Nhưng hoàn toàn vô ích, sự chống cự của Tôn Man Lị càng ngày càng yếu ớt, đôi tay của bà ta nắm lấy áo của Tiền Thành Hạo, dứt khoát không buông.

“Ông, nếu như ông giết tôi, Nhà họ Tôn chúng tôi sẽ không tha cho ông”.

Chương 225: Con ruột

"Ông chỉ là một con chó được nhà tôi nuôi ở Thành Hải thôi, không có tôi, ông chết …”

Tôn Man Lị còn chưa kịp nói xong, thì Tiền Thành Hào đã bất ngờ ném bà ta ra ngoài cửa sổ.

Ngay lập tức nghe thấy tiếng hét chói tay trong không trung vọng đến!

Tiếng hét vang lên không ngừng cho đến khi cơ thể của Tôn Man Lị đập xuống sàn bê tông ở tầng dưới!

Lúc này, Tiền Thành Hào nhìn Tiền Gia Bình với ánh mắt lạnh lùng.

Tiền Gia Bình bò dậy. Hắn thu mình trong góc, liên tục giải thích với Tiền Thành Hào.

"Bố, bố nghe con nói. Con không có quan hệ gì với mẹ cả, bọn con hoàn toàn trong sạch, bọn con…”

Tiền Gia Bình còn chưa kịp nói hết câu.

Thì không biết từ lúc nào, Tiền Thành Hào đã cầm con dao trên tay.

"Đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà mà, tao tốt với mày như vậy thế mà mày lại muốn chiếm đoạt gia sản của tao!"

"Đồ phế vật vô dụng, đi theo mẹ mày luôn đi!"

Ông ta chém xuống!

Con dao đâm thẳng vào ngực Tiền Gia Bình.

Nhanh gọn lẹ!

Cơ thể Tiền Gia Bình run lên, khóe miệng không ngừng chảy máu.

"Bố …”, Tiền Gia Bình cố gắng gượng để nói gì đó.

Tuy nhiên, tay của Tiền Thành Hào đã tóm lấy cổ họng của Tiền Gia Bình.

Ông ta rút con dao đẫm máu ra khỏi ngực Tiền Gia Bình rồi đâm nó xuống một lần nữa!

"Suỵt, yên lặng nào, mày phải rời khỏi thế giới này một cách lặng lẽ như mẹ mày ấy”.

Nói xong, Tiền Thành Hào bẻ cổ Tiền Gia Bình "rắc" một cái.

Sau đó, Tiền Thành Hào ném Tiền Gia Bình ra ngoài cửa sổ như ném rác.

Tiền Thành Hào xoay người bước ra cửa.

Lúc này, Tang Cẩu ở bên cạnh nói: "Cậu ba sắp tan học rồi, lão gia muốn tự mình đi đón hay để tôi phái người đi ạ?"

Tiền Thành Hào lạnh nhạt nói: "Tao sẽ tự đi, nhưng đến bệnh viện một chuyến trước đã”.

Trong phòng VIP của bệnh viện.

Tiền Gia Triết lặng lẽ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà với đôi mắt vô hồn.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân có người đi vào.

Quay đầu lại, hắn thấy Tiền Thành Hào đang bước vào.

"Bố, bố nhất định phải báo thù cho con!"

"Bố cử người đến Đông Hải giết thằng Lý Phong đi!"

"Con muốn chúng phải chết, cả nhà chúng phải chết!"

Tiền Thành Hào khẽ gật đầu, ông ta ngồi xuống bên cạnh Tiền Gia Triết.

Sau đó, trước mặt Tiền Gia Triết, rút hết tất cả các đường ống đang cắm vào người Tiền Gia Triết ra!

"Bố, bố đang làm gì vậy? Bố đang làm gì vậy?"

Tiền Thành Hào hoàn toàn phớt lờ tiếng la hét của Tiền Gia Triết.

Ông ta lấy một ống tiêm từ một tên vệ sĩ bên cạnh.

Sau đó, tiêm vào tĩnh mạch của Tiền Gia Triết.

"Bố, đây có phải là thuốc đặc trị gì đó không? Có phải sau khi tiêm một mũi thuốc, con sẽ khỏe lại ngay không”.

Tiền Gia Triết vui mừng khôn xiết, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra một chiếc hộp mà Tang Cẩu đang cầm trên tay, trên đó viết vài chữ tiếng Anh.

Lúc nhìn thấy cái hộp, Tiền Gia Triết liền sợ vãi đái.

Hắn bắt đầu la hét điên cuồng!

"Bố, con là con bố, con là con bố đấy! Bố không thể giết con được, không thể giết con được!"

Tiền Gia Triết nhận ra cái hộp này.

Nó là chiếc hộp mà hắn đặc biệt mang về từ nước ngoài.

Bên trong là một loại thuốc rất đặc biệt.

Một khi tiêm vào cơ thể người, da của người bị tiêm sẽ lở loét, chết một cách rất đau đớn.

Trước đây, hắn đã từng dùng phương pháp này để giết vài người rồi!

Hiện giờ, trong tay Tang Cẩu chỉ con lại một ống.

Tiền Gia Triết ban đầu định sử dụng nó cho Lý Phong!

Tiền Thành Hào vô cảm quay người rời đi, bước ra khỏi phòng bệnh VIP.

Tang Cẩu từ ngoài cửa đi vào, trên tay cầm một túi hồ sơ.

"Cậu hai, lão gia nhờ tôi đưa cho cậu cái này, để cho cậu chết một cách minh bạch”.

Khi Tang Cẩu lấy ra tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con, Tiền Gia Triết rống lên: "Làm sao có thể thế được! Rõ ràng thằng ba mới là con hoang mà!"

"Tao đã xét nghiệm rồi! Tao là con ruột, là con ruột đấy!"

Tang Cẩu cười lạnh: "Lão gia nói không phải thì là không phải”.

"Lão gia nhờ tôi chuyển lời giúp”.

"Lên đường bình an”.

Tiền Gia Triết mở to mắt, những tia máu trong đồng tử đột nhiên tăng vọt, làm con mắt hắn trở nên đỏ như máu.

Ngay sau đó, gân xanh trên da hắn lập tức nổ tung.

Sau đó, da trên mặt hắn liên tục mưng mủ!

Ngay cả khi cửa phòng đã đóng lại, Tang Cẩu vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Tiền Gia Triết!

Lúc này, tại nhà trẻ Thiên Sứ.

Tiền Gia Hâm, con trai thứ ba của nhà họ Tiền, đang cưỡi trên lưng một cậu bé.

Cầm gậy trên tay, nó liên tục đánh vào đầu cậu bé kia.

"Nhanh lên! Nhanh nữa lên!"

Tiền Gia Hâm chơi rất vui, đằng sau nó còn có một đoàn tùy tùng đi theo nữa.

Các giáo viên và phụ huynh ở gần đó dường như đã quen với cảnh này.

Mọi người chỉ biết tránh đi, vì sợ bị con quỷ nhỏ này để mắt tới.

Dù chỉ là con nít nhưng Tiền Gia Hâm rất xứng với cái tên ‘con nít quỷ’ mà người ta thường nói.

Không chỉ bắt nạt bạn học, mà còn bắt nạt luôn cả giáo viên!

Ở cái nhà trẻ này, nó chính là vua, muốn làm gì cũng được!

Lúc này, nó nhìn thấy một cô giáo trẻ đẹp cầm hai cuốn sách đi ngang qua.

Tiền Gia Hâm vội vàng chạy đến, túm lấy váy của cô giáo, ra sức kéo nó xuống.

Cô giáo hét lên rồi quay lưng muốn bỏ chạy.

"Nếu cô chạy, tôi sẽ gọi vệ sĩ đến ký túc xá của cô tối nay, lột sạch quần áo của cô, chơi cô đến sáng đấy”.

Giọng điệu non nớt, giọng nói lanh lảnh, nhưng nghe không giống tiếng người chút nào!

Cô giáo chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, run rẩy trước ánh mắt bất lực của mọi người xung quanh.

“Hahaha!”, Tiền Gia Hâm lấy cây gậy và đánh vào người cô giáo.

Cô giáo thì khóc, còn nó thì cười không dứt!

Không lâu sau, chiếc xe sang trọng của Tiền Thành Hào chạy tới.

Tiền Thành Hào ngồi trong xe, nhìn thấy con trai mình bắt nạt người khác, không khỏi khẽ cười gật đầu.

"Không hổ là con trai của Tiền Thành Hào tao, từ nhỏ đã mạnh mẽ thế rồi”.

"Tốt, rất tốt. Nếu như sau này rèn luyện tốt, nhất định sẽ trở thành vua một phương!"

Tiền Thành Hào xuống xe một cách đầy khí chất.

"Bố!"

Tiền Gia Hâm vui vẻ chạy đến bên Tiền Thành Hào.

Tiền Thành Hào giang tay ôm cậu út vào lòng, để nó ngồi trên vai mình.

"Bố, mẹ đâu?"

"Mẹ bay về nhà ông ngoại rồi”.

"Bố ơi, hôm nay con làm được rất nhiều việc tốt đấy. Trương Tiểu Minh kia rất vô dụng. Ngày nào nó cũng bị con bắt nạt! Và, còn có …”

Đúng lúc Tiền Gia Hâm đang tự hào nói về thành tích của mình ở nhà trẻ ngày hôm nay.

Thì một shipper lái xe điện chạy tới và đưa một túi hồ sơ cho Tiền Thành Hào.

"Vừa rồi có một anh bảo tôi đưa cái này cho ông”.

Sau khi nói xong, cậu ta liền lái xe điện rời đi.

Tiền Thành Hào cau mày, mở túi hồ sơ ra.

"Thưa ông Tiền, tôi rất xin lỗi. Do sơ suất của nhân viên, kết quả kiểm tra đã bị sai”.

"Ông và Tiền Gia Triết có quan hệ ruột thịt”.

"Ông và Tiền Gia Hâm không có quan hệ ruột thịt”.

Tiền Thành Hào choáng váng!

Sốc!

Không thể tin được!?

Con hoang!

Là đứa súc sinh đang ngồi trên vai ông ta!!

Ông ta đã tự tay giết chết đứa con trai thứ yêu quý của mình!

Người kế vị!

Con rồng của tương lai!

Không!

Không! !

Không! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK