Chương 231: Hứa Họa Nhiên bị ném xuống lầu
"Ngày nào cũng ở biệt thự của chúng ta, chị, em tính cho chị xem nhé”.
"Thời gian chung đụng của anh rể với cô ta có phải sẽ nhiều hơn chị không?"
"Người ta là đại tinh minh, muốn có thân phận có thân phận, muốn có địa vị có địa vị, lại còn gương mặt kia, quả body kia nữa”.
"Chậc chậc chậc, em nghe người đại diện của Cố Ngôn Hi nói rằng cô ta từ nhỏ đã rất độc lập, trình độ nấu nướng của cô ta cũng khá tốt”.
"Kiểu tiệc Pháp, kiểu đồ ăn thường ngày của Nhật, nói chung là đồ ăn đông tây nam bắc cô ta đều biết một chút”.
"Không phải mẹ đã nói rồi sao, con đường ngắn nhất để chinh phục trái tim đàn ông là thông qua dạ dày đấy”.
Để Hứa Mộc Tình ủng hộ quyết định của mình, Hứa Hạo Nhiên ngày càng thêm mắm dặm muối vào.
"Chị, chị nghĩ đi, bây giờ anh rể có nhiều thời gian ở bên cô ta”.
"Hai người họ cứ lời ra tiếng vào, anh anh em em, chim chuột với nhau suốt cả ngày——"
Hứa Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu.
Bởi vì giày cao gót của Hứa Mộc Tình đã giẫm lên mu bàn chân của cậu ta.
Tuy nhiên, những lời của Hứa Hạo Nhiên tuy thô nhưng thật.
Hứa Mộc Tình quyết định dứt khoát, chủ động tìm Cố Ngôn Hi để nói chuyện.
Mà Hứa Hạo Nhiên tin rằng đã nói chuyện thì không thể ở nhà được.
Thế là cậu ta tình nguyện tìm một quán cà phê yên tĩnh.
Để Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi ngồi xuống thoải mái nói chuyện với nhau.
Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì Cố Ngôn Hi đã đồng ý ngay.
"Được thôi! Dù sao thì giờ tôi cũng không thể rời khỏi Đông Hải”.
"Hơn nữa ở mãi trong nhà cô cũng không có gì làm”.
"Đây là cơ hội tốt nhất để tôi trả ơn cô mà!"
Nhìn thấy Cố Ngôn Hi thoải mái như vậy, Hứa Mộc Tình tất nhiên cũng rất vui mừng.
Lúc này, có người gõ cửa phòng.
Hứa Hạo Nhiên đứng lên, khó chịu nói: "Ai đấy, gõ gì mà gõ ghê thế”.
"Không phải đã nói rồi sao, lúc chúng tôi đang nói chuyện thì đừng làm phiền…”
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp dứt lời, thì đột nhiên có một bàn tay vươn tới, nắm lấy cổ họng Hứa Hạo Nhiên, nhấc bổng cậu ta lên!
"Chị, chị! Cứu em!"
Hứa Hạo Nhiên bị đối phương bóp đến nỗi mặt cậu ta đỏ bừng hết cả lên.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đứng dậy trừng mắt nhìn người đối diện: "Anh làm gì vậy?"
Đột nhiên, ngoài cửa có bốn người đi vào.
Những người này ăn mặc rất giống nhau.
Họ trông nghiêm nghị và lạnh lùng, giống như những con rô bốt, đưa mắt nhìn một lượt cả căn phòng.
Lúc này, người đàn ông đang bóp cổ Hứa Hạo Nhiên hỏi: “Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi là ai?
"Tôi là Hứa Mộc Tình, các anh mau bỏ em trai tôi xuống đi”.
Nghe vậy, người đàn ông liền ném Hứa Hạo Nhiên sang một bên.
Hai người phía sau nhanh chóng tiến lên bắt lấy Hứa Mộc Tình.
Cố Ngôn Hi vội vàng chạy đến chỗ Hứa Mộc Tình, giang hai tay ra chặn lại: "Các anh là người của Ngô Văn Đào đúng không, người các người cần bắt là tôi, không liên quan gì đến cô ấy cả!"
Tên cầm đầu lạnh lùng nói: "Cậu Ngô nói rồi, mang cả hai đứa đi! Những người khác, không muốn chết thì tránh xa ra”.
“Tao liều mạng với mày!”, Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức bật dậy, cầm lấy một chiếc ghế, đập mạnh nó vào người tên đàn ông.
"Rầm!"
Chiếc ghế đập mạnh vào người hắn!
Khung ghế bị nứt, chân ghế thì gãy vụn.
Nhưng đối phương lại không hề bị thương.
Hắn lập tức tóm lấy cổ Hứa Hạo Nhiên, ném Hứa Hạo Nhiên từ cửa sổ tầng ba xuống!
"Hạo Nhiên! Hạo Nhiên!"
Hứa Mộc Tình muốn xông lên, nhưng đã bị hai tên đàn ông nhanh chóng đánh ngất xỉu.
Người đại diện của Cố Ngôn Hi đang ngồi trên ghế run lên cầm cập.
Nỗi sợ hãi dữ dội khiến cô ta không thể cử động nổi, cũng không kêu lên được.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình bị bắt đi.
Khi đám người đó rời đi rồi, cô ta mới run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra bấm số của Lý Phong ...
Bên trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Đông Hải.
Trong khu nhà xưởng đổ nát và lộn xộn, có một bộ sofa da mới tinh.
Ngô Văn Đào đang vắt chéo chân, vui vẻ ngồi trên ghế sofa.
Trước mặt hắn, là hai đại mỹ nhân.
Một người là ca sĩ nổi tiếng.
Một người là nữ doanh nhân thành đạt.
Xung quanh họ, là mười hai người đàn ông mặc đồng phục, mặt vô cảm, giống như những cỗ máy.
Ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, có họa tiết rồng trên người.
Người đàn ông trung niên này luôn đứng trong bóng tối cách đó không xa ở phía sau.
Những người không có đủ thực lực và thiếu tầm nhìn sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của ông ta.
Ngô Văn Đào đưa tay ra sờ sờ cằm.
Đôi mắt hắn đảo qua đảo lại giữa Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
"Chúng mày nói xem tao nên ăn ai trước? Hai người đều là cao lương mỹ vị cả!"
Tay của Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đều bị trói sau lưng.
Lúc này Hứa Mộc Tình đứng lặng yên.
Cố Ngôn Hi nhìn chằm chằm vào Ngô Văn Đào bằng đôi mắt xinh đẹp, nói: "Chuyện này là do tôi gây ra, người anh muốn là tôi, mau thả cô Hứa ra!"
Ngô Văn Đào cười cười, đứng dậy rồi bước đến trước mặt Cố Ngôn Hi.
"Bốp!"
Hắn tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cố Ngôn Hi.
Sau đó, hắn đưa tay ra túm lấy mái tóc dài của Cố Ngôn Hi, dí mặt Cố Ngôn Hi sát vào mặt mình.
"Con khốn, cô nghĩ cô là bảo bối đấy à!"
“Trong mắt tôi, cô chỉ là đồ chơi dùng một lần mà thôi!
Nói rồi, Ngô Văn Đào đẩy Cố Ngôn Hi ra.
Sau đó, hắn mở hai chân ra, vỗ nhẹ vào đùi và nói với Cố Ngôn Hi: "Giờ thì quỳ xuống, kéo khóa quần tôi xuống và phục vụ cậu chủ đây cho thật tốt vào”.
Cố Ngôn Hi nghiến răng mắng: "Mơ đi! Tôi có chết cũng không làm đâu!"
"Hahaha! Không làm đúng không, giờ tôi cho cô hai lựa chọn”.
"Hoặc giờ liếm cậu nhỏ của tôi hoặc liếm của thằng khác”.
"Cho mười hai vị cao thủ này chơi cùng với cô nhé”.
"Cô muốn phục vụ mình tôi hay mười hai người họ?"
"Đồ khốn, trên đời này làm sao lại có kẻ khốn nạn như anh chứ!"
Cố Ngôn Hi tức giận: "Chả nhẽ con nhà thế gia các người đều coi trời bằng vung thế sao, chả nhẽ không có ai trị được các người à?"
"Hahaha…”
Ngô Văn Đào cười sằng sặc, tiếng cười của hắn chứa đầy sự khinh thường và miệt thị.
"Trời là gì?"
"Ở đây, tôi chính là trời”.
"Tôi muốn cô sống thì cô được sống, muốn cô chết thì cô phải chết”.
"Tôi muốn làm gì cũng được”.
"Cô muốn sống, thì giờ quỳ xuống, liếm như chó cho tôi”.
"Còn nếu muốn chết ấy thì tôi cũng chả thiếu gì cách, tôi có thể chơi cô đến chết cơ mà”.
Nói rồi, Ngô Văn Đào đưa tay về phía Hứa Mộc Tình im lặng nãy giờ ở bên cạnh: "Còn cô, cô cũng quỳ xuống, liếm đằng sau cho tôi!"
Vào lúc này, Hứa Mộc Tình nhìn thẳng vào Ngô Văn Đào.
Mặc dù trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng nét mặt cô vẫn có vẻ khá bình tĩnh.
Cô gằn từng chữ: "Chồng tôi nhất định sẽ đến cứu tôi”.
"Cô nói Lý Phong sẽ đến cứu cô. Ước gì bây giờ hắn xuất hiện ở đây nhỉ”.
"Chờ lát nữa, tôi sẽ bảo đội hộ pháp của nhà tôi đập Lý Phong cùng người của hắn thành phế vật rồi băm vằm hắn thành trăm mảnh trước mặt cô nhé”.
"Tôi sẽ chặt đứt hết tay chân của thằng Lý Phong, sau đó chơi cô trước mặt hắn hết lần này đến lần khác!"
Ngô Văn Đào lè lưỡi ra, liếm môi.
Nụ cười trên mặt hắn vừa nham hiểm, vừa vặn vẹo: "Tôi không đợi được nữa rồi! Đồ rác rưởi Lý Phong, sao còn chưa xuất hiện!"
Đúng lúc này, đội hộ pháp đứng thành hai hàng hai bên trái và phải đột nhiên cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa kho.
Đột nhiên, cửa bị phá tung ra.
Mười mấy người đàn ông sải bước đi vào.
Người đứng đầu là Lý Nhị Ngưu, tiếp theo là Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề và Tang Cẩu.
Trong số đó có hai phụ nữ là Trần Quả và Hứa Phi Phi.
Ngô Văn Đào liếc nhìn đám người một lượt, phát hiện ở giữa không có Lý Phong, lập tức bật cười.
"Thằng Lý Phong đâu, sao tao lại không thấy hắn?"
"Thứ rác rưởi này, chẳng lẽ sợ quá trốn rồi, xong phái mấy đứa nhãi nhép này đến để lao vào chỗ chết à?"
Đám Lý Nhị Ngưu không nói gì, khuôn mặt ai nấy đều lạnh như băng, khí tức toàn thân tỏa ra cuồn cuộn, vô cùng sắc bén.
Nhìn thấy đám người tiến lại càng lúc càng gần.
Ngô Văn Đào vung tay: "Giết chúng! Ném vào thùng rác bên ngoài!"
Có lệnh, hai hàng đội hộ pháp lập tức lao về phía đám Lý Nhị Ngưu.
Chương 232: Môn võ gia truyền
Hai bên nhanh chóng lao vào đánh nhau ác liệt.
Những tên hộ pháp này ra tay cực kì hiểm.
Mà khí tức trên người bọn chúng cũng rất mạnh mẽ.
Cả đám đều là cao thủ.
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên.
Đám người Lý Nhị Ngưu đánh không lại bọn chúng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sớm muộn gì cũng thua.
Vương Tiểu Thất bây giờ đang bị một tên bóp cổ nhấc lên cao.
Thua rồi!
Đây là lần đầu tiên đám người Lý Nhị Ngưu bị đánh cho tơi bời như vậy.
Hai bên đánh không cân sức, đám Lý Nhị Ngưu bị đánh kêu la oai oái.
Bọn họ lại đứng lên lần nữa lao vào cuộc chiến.
Mỗi lần bọn họ bị đánh ngã.
Lại lập tức đứng lên.
Cả đám càng đánh càng hăng máu.
Quá mạnh!
Bọn họ lúc đầu đều là những người sống dưới tầng chót của xã hội, không được đào tạo bài bản.
Căn bản không phải đối thủ với đám hộ pháp nhà họ Ngô.
Nhục nhã!
Tức giận!
Cả đám Lý Nhị Ngưu tức điên người, cho dù có chết bọn họ cũng phải đánh.
Tiếng cười ngạo nghễ của Ngô Văn Đào vang vọng khắp nhà kho.
"Vô dụng thì cũng chỉ là vô dụng thôi".
"Đám vô dụng chúng mày mà cũng dám đánh nhau với hộ pháp nhà họ Ngô".
"Tao xem chán rồi, mau giết hết lũ chúng nó rồi vứt xác ra ngoài đi".
"Giờ tao chỉ muốn nhanh chóng chơi đùa hai con đàn bà kia thôi".
"Ông đây chơi vợ Lý Phong trước".
"Này! Cô tên Hứa Mộc Tình đúng không?"
"Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, bây giờ tôi sẽ cho cô một gợi ý".
"Cô hầu hạ tôi thật chu đáo, nếu tôi hài lòng thì sẽ để cô sinh một đứa con".
"Chờ sinh con rồi đến lúc đó cô sẽ là người đàn bà của tôi".
"Sau này chỉ cần ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho tôi thôi".
"Tôi sẽ giúp cô quản lí tập đoàn Lăng Tiêu".
Ngô Văn Đào vừa nói vừa bước đến cạnh Hứa Mộc Tình.
Vẻ mặt Hứa Mộc Tình chẳng thay đổi, lạnh lùng nhìn Ngô Văn Đào: "Chồng tôi sẽ đến sớm thôi".
Ngô Văn Đào xòe tay nhìn xung quang: "Thế người đâu? Sao tôi vẫn chưa thấy cái thằng Lý Phong vô dụng vậy, ha ha ha..."
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Đám người Lý Nhị Ngưu lại bị đánh văng ra ngoài.
Trần Quả bị một tên hộ pháp đạp trúng bụng, cả người bắn về phía cửa.
"Bịch!"
Trần Quả ngã vào lòng một người đàn ông.
Cô ấy cảm nhận được khí tức mạnh mẽ, khí thế sắc bén trước nay chưa từng có của Lý Phong.
Lý Phong tới rồi!
Anh bình tĩnh đứng ở cửa.
Lý Phong đỡ Trần Quả ngồi xuống đất, bước từng bước đến chỗ đám người Lý Nhị Ngưu.
Anh đi rất chậm.
Nhưng lạ là âm thanh đôi giày da bình thường giá không đến hai trăm tệ của anh giẫm lên đất lại vang vọng khắp nhà kho.
"Cộp cộp".
"Cộp cộp".
Lúc này một tên hộ pháp quát lên: "Làm màu! Chịu chết đi".
“Bài Vân chưởng!”
Đây rồi!
Bài Vân chưởng!
Đây là môn võ gia truyền của nhà họ Ngô.
Cũng là môn võ mà mỗi hộ pháp đều phải học.
Tên hộ pháp đó di chuyển, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lý Phong.
Bàn tay to dày của hắn xé gió vung về phía mặt Lý Phong.
"Bộp!", Lý Phong dư sức đỡ được chiêu này của hắn.
Lật lòng bàn tay.
Mạnh mẽ.
Động tác của Lý Phong giống hệt động tác của tên hộ pháp.
Anh nhẹ nhàng vung tay, vỗ mạnh một cái vào ngực tên hộ pháp.
"Bốp!"
Quần áo rách tươm.
Máu bắn tung tóe.
Cả người hắn nát bét.
Chết ngay lập tức!
Ném tên hộ pháp mềm nhũn như cọng bún thiu sang một bên, Lý Phong tiếp tục bước về phía trước.
Ngay lúc đó mười một thành viên còn lại của đội hộ pháp từ xung quanh xông về phía Lý Phong.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Trong chốc lát cả nhà kho như hiện trường một vụ tai nạn xe cộ.
Từng người từng người một.
Giống như tiếng va chạm của hai chiếc ô tô đang phóng nhanh đâm vào nhau.
Vang vọng khắp nhà kho.
Lý Phong chỉ dùng một đòn "Bài Vân chưởng".
Anh dùng môn võ mà bọn chúng giỏi nhất để giết chúng.
Không ai ngăn nổi anh!
Càng không có ai đỡ nổi một đòn!
Ngay khi Ngô Văn Đào còn đang ngây người thì mười hai tên hộ pháp vô dụng đã nằm chết dí trên đất.
Ngô Văn Đào sợ mất mật nấp sau sô pha hét lớn: "Ngô Sơn! Ngô Sơn! Mày mau giết hắn cho tao".
Ngô Sơn lúc này đang đứng trong góc bỗng biến mất, trong chớp mắt lại xuất hiện trước mặt Lý Phong.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào cuốn quanh anh.
Ngô Sơn lạnh lùng nhìn Lý Phong nói: "Thằng nhóc đánh tốt đấy, mày học ở đâu đấy?"
"Ông không xứng để biết".
Lý Phong dửng dưng nói.
Anh nhìn đám người Lý Nhị Ngưu nói: "Mấy chiêu tôi vừa đánh chó đã nhìn rõ chưa?"
Đám người Lý Nhị Ngưu nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của Lý Phong.
Lý Phong nói tiếp: "Bài Vân chưởng cũng chỉ là môn võ hạ đẳng trên giang hồ thôi".
"Anh đến cửa hàng sách ở lề đường mua có năm tệ một quyển".
"Thế mà hôm nay các anh đánh không thắng cái môn võ hạ đẳng này, vậy tôi sẽ tiện tay dạy cho các anh".
"Cũng để các anh nhớ kĩ rằng, núi cao còn có núi cao hơn, đừng có làm ếch ngồi đáy giếng, mở rộng tầm mắt ra".
"Ngông cuồng!"
Ngô Sơn tức giận gầm lên, khí tức mạnh mẽ trên người ông ta bộc phát.
"Vù!"
Quần áo đầu tóc Lý Phong bay phần phật.
Ngô Sơn ra đòn rồi!
Ngô Sơn trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của đám người Lý Nhị Ngưu.
Từng đợt không khí cuộn đặc lại như những đám mây, ập mạnh đến trước mặt Lý Phong.
Gió cuồn cuộn!
Ngoài cửa sổ!
Đến nỗi mấy món đồ trong góc nhà.
Cũng bị thổi lung lay.
"Rầm!"
Ngô Sơn đánh một đòn thật mạnh vào ngực Lý Phong.
Nhưng Lý Phong vẫn sừng sững đứng đó, nét mặt cũng chẳng thay đổi.
Giọng điệu vẫn dửng dưng như vừa nãy: "Nhìn này, dù là hạ đẳng nhưng nếu học được thì dùng để giết chó cũng hay".
Chương 233: Giết cả họ
"Từ hôm nay trở đi, Bài Vân chưởng sẽ đổi tên thành môn võ đánh chó".
Lý Phong nói xong đột nhiên vung tay về phía ngực Ngô Sơn.
Bàn tay anh vốn đang xòe ra bỗng nắm chặt lại.
Năm ngón tay uốn lượn, gió nổi lên, thổi vù vù.
"Bịch!"
Chỉ một đòn duy nhất.
Ngay khi Lý Phong vừa đấm trúng ngực Ngô Sơn, phần lưng của ông ta cũng lập tức nứt toác .
Ông ta bật ngược về sau như diều đứt dây.
Ngã rầm bên cạnh Ngô Văn Đào.
Trố mắt kinh ngạc.
"Không thể nào! Sao lại thế được!"
Ngô Văn Đào còn tưởng hai mắt mình nhìn nhầm rồi.
Hắn giơ tay vuốt mặt mình: "Mình đang mơ mà thôi, chắc chắn chỉ là mơ thôi! Không thể có chuyện này được".
Bây giờ Lý Phong đã đứng trước mặt Ngô Văn Đào.
Anh liếc nhìn xuống, như một ngọn núi cao chọc trời đột nhiên từ dưới đất chui lên.
"Nếu cơ hội lúc trước tao cho mày không biết quý trọng thì thôi".
"Đứng im!"
Ngô Sơn bất ngờ hét lên một tiếng.
Ông ta bóp chặt cổ Hứa Mộc Tình.
Miệng ông ta toàn máu, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo.
Lý Phong cứng mặt: "Mày dám?"
"Hừ! Trên đời này không có chuyện nhà họ Ngô bọn tao không dám làm".
Ngô Sơn rút ra một con dao ném ra đất.
"Thằng ranh, nếu mày dám manh động tao sẽ bóp nát cổ vợ mày đấy".
Cả nhà nho nháy mắt lạnh lẽo như hầm băng.
Bầu không khí chết chóc trước nay chưa từng có.
Im ắng!
Căng thẳng!
Lý Phong nhìn chằm chằm Ngô Sơn, ánh mắt như muốn thiêu đốt ông ta: "Nếu mày dám làm vợ tao bị thương thì tao sẽ giết cả dòng họ Ngô nhà mày đấy".
"Thằng ranh ngạo mạn đấy, nhưng giờ quyền chủ động nằm trong tay bọn tao".
Ngô Sơn nhìn Ngô Văn Đào.
"Cậu chủ nhặt con dao lên đâm hắn đi".
Lằng nhằng một lúc!
Ngô Văn Đào vốn đang sợ mất mật vội vàng nhặt con dao dưới đất lên.
"Ha ha ha! Cái loại rác rưởi mày cũng dám lên mặt với tao à!"
"Bây giờ đến lượt tao".
Vừa nói hai tay Ngô Văn Đào vừa cầm con dao đâm mạnh về phía ngực Lý Phong.
Cơ thể Lý Phong run lên một cái.
Không ai nghĩ rằng Lý Phong sẽ đứng im đấy để mặc Ngô Văn Đào đâm anh.
Giọt nước mắt trong suốt lập tức rơi xuống.
Bởi vì bị bóp cổ nên Hứa Mộc Tình không thể nói chuyện, ánh mắt cô đau đớn.
Mà Lý Phong lại nhìn Hứa Mộc Tình cười.
Ngô Sơn nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Xem ra con đàn bà này rất quan trọng với mày".
"Cô ấy là người duy nhất tao yêu trong cuộc đời này, tao có thể từ bỏ tất cả vì cô ấy".
Mỗi chữ Lý Phong nói đều khắc sâu trong lòng Hứa Mộc Tình.
Đâm!
Đâm thật mạnh!
Nhưng không tài nào đâm thủng.
Mà lúc này Lý Phong cũng đặt nhẹ tay lên vai Ngô Văn Đào.
Ngô Sơn thấy Lý Phong mãi không ngã xuống, vội vàng hỏi: "Sao thế cậu chủ?"
Vừa mới nói xong.
Ngô Văn Đào lập tức ngã xuống.
Cực kì đột ngột!
Người hắn mềm nhũn như cọng bún thiu.
Nằm sõng soài trên đất.
Ngô Sơn trợn mắt kinh ngạc.
Lý Phong biến mất trong tầm nhìn của hắn.
"Hự!"
Một ngón tay.
Lao trong không khí.
Tiếng động xé tan bầu không khí làm lỗ tai mọi người âm ỉ đau.
Lúc Ngô Sơn còn đang ngây người thì ngón tay này đã đặt sau gáy ông ta.
Cả người Ngô Sơn bất ngờ run rẩy dữ dội, bàn tay đang bóp cổ Hứa Mộc Tình cũng thả lỏng ra.
Trong đầu ông ta như đặt một quả bom, sau khi ngã xuống lập tức nổ tung.
Mấy thứ đỏ đỏ trắng trắng văng đầy trên đất.
Hứa Mộc Tình vừa thoát khỏi nguy hiểm vội giang tay ôm chặt lấy Lý Phong.
"Á!"
Lý Phong đột nhiên kêu lên.
Hứa Mộc Tình vội hỏi: "Sao thế? Em động vào vết thương của anh à?"
Lý Phong gật đầu: "Ừ, đau lắm".
"Đau ở đâu, mau cho em xem nào".
Hứa Mộc Tình vội giơ tay cởi áo Lý Phong ra.
Lúc cô vừa vén áo sơ mi của anh lên, liếc mắt đã thấy cơ bụng tám múi rắn chắc như sắt thép của anh.
Nhưng Hứa Mộc Tình tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy miệng vết thương của anh ở đâu.
"Lạ nhỉ? Vừa nãy rõ ràng em thấy hắn cầm dao đâm trúng ngực anh mà, sao giờ không tìm thấy vết thương đâu?"
"Có mà, em tìm kĩ mà xem, ở đây này".
Nói xong Lý Phong chỉ vào vị trí trái tim mình.
Gương mặt Hứa Mộc Tình dựa sát vào gần: "Không thấy mà, ở đâu thế anh?"
Hứa Mộc Tình quá lo lắng nên không thấy khóe môi Lý Phong nhếch lên cười trộm.
Lý Phong cười xấu xa nói: "Oái! Đau quá!"
"Ơ! Em làm đau anh à?"
Bàn tay đẹp đẽ như ngọc của Hứa Mộc Tình vội vuốt ve ngực Lý Phong.
Vừa chạm vào nhau, cơ thể hai người không nhịn được run lên như bị điện giật.
Sau khi bình tĩnh lại Hứa Mộc Tình lập tức hiểu ra.
Cái đồ Lý Phong xấu xa chỉ là đang trêu cô mà thôi.
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu giận dỗi lườm Lý Phong.
Nhưng Lý Phong không bị thương là cô yên tâm rồi.
Hứa Mộc Tình nhẹ giọng nói: "Lần sau anh đừng liều lĩnh thế nhé, nếu dao đâm trúng thì sao?"
"Cho dù anh có bị dao đâm trúng hay không".
"Thì vì cứu em, anh cũng có thể làm bất cứ chuyện gì".
"Những lời vừa nãy anh nói là thật".
"Ừm, em biết".
Hứa Mộc Tình xấu hổ đỏ mặt, ôm chặt lấy Lý Phong.
Đồng thời cô cũng hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây, mặt cô ngày càng đỏ, ngày càng nóng.
Hứa Hạo Nhiên nhập viện rồi.
Cậu ta gãy mất hai chiếc xương sườn, giờ đang nằm trên giường bệnh nói lảm nhảm.
Liễu Ngọc Phân trước giờ thường hay động tay động chân với Hứa Hạo Nhiên.
Giờ cũng quan tâm chăm sóc cậu ta chu đáo.
Để tiện chăm sóc Hứa Hạo Nhiên, hai vợ chồng Hứa Hiếu Dương đã ở lại bệnh viện.
Giờ trong căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Lý Phong tắm xong thì cởi trần, để lộ nửa người trên rắn chắc cường tráng của mình.
Lúc đang lau tóc anh ngạc nhiên khi thấy Hứa Mộc Tình đã đi ngủ.
Bình thường giờ này Hứa Mộc Tình còn đang làm việc, sao hôm nay lại đi ngủ sớm vậy.
Lý Phong cũng không nghĩ nhiều, lau qua tóc xong thì bước đến.
Anh tắt đèn.
Nhấc chăn nằm xuống.
Chương 234: Đừng nói gì cả, hôn em đi
Vợ chồng hai người đã ngủ chung giường với nhau được một thời gian rồi.
Nhưng giữa hai người vẫn luôn tồn tại khoảng cách.
Nếu Hứa Mộc Tình không cho phép, Lý Phong sẽ không bao giờ thò tay qua.
Khoảnh khắc Lý Phong đặt người xuống, giường như chùng xuống.
Anh đang định chúc Hứa Mộc Tình ngủ ngon như thường lệ.
Đột nhiên hai cánh tay mảnh khảnh vươn tới ôm lấy cổ Lý Phong.
Trong khoảnh khắc, tình ý ngập tràn.
“Tình Tình?” Lý Phong ngây ra một lúc.
Trong bóng tối, Hứa Mộc Tình dường như đã đưa ra một quyết định trọng đại.
Cô ngọt ngào nói: “Đừng nói gì cả, hôn em đi”.
Đôi môi mềm mại có chút do dự, nhưng lập tức tiến sát lại gần nhau.
Hôn.
Trong căn phòng tối om này.
Nhiệt độ nóng bừng, hơi thở gấp gáp.
Chăn đệm mềm mại trên giường dường như lúc này đều biến thành nước.
Dưới nước có hai chú cá đang quấn quýt nhau.
Vui vẻ, thích thú.
Trôi nổi, bồng bềnh.
Có gió.
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm trốn sau bức màn.
Tinh nghịch vén bức màn ra.
Ánh trăng mờ ảo.
Dưới ánh trăng mờ ảo, có hai khuôn mặt dán chặt vào nhau.
E thẹn, ngại ngùng.
Thuần thục, ổn định.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Lý Phong ôm vợ vào lòng.
“Rồi ạ”.
Khoảnh khắc này là sự quyết đoán và dũng cảm.
Trái tim cô, cơ thể cô từ lâu đã là của anh.
Anh cúi đầu, tay cô siết chặt.
Hai chú cá lăn qua lăn lại, dây dưa không dứt.
Một đêm mất ngủ.
Lắng nghe tiếng gió.
Tiếng gió xen lẫn tiếng lá rơi xào xạc ngoài cửa sổ.
Rèm cửa khẽ đưng đưa, tiếng gió thổi ríu rít.
Dường như có giọng nói yếu ớt ngọt ngào.
Nhẹ nhàng vang lên, ân ân ái ái.
Âm thanh đó, du dương êm ái, khoan khoái thích thú.
Âm thanh đó, trầm bổng lên xuống, thong thả vui tươi.
Qua từng ngọn núi.
Qua từng đợt sóng.
Ánh trăng thẹn thùng được bao phủ bởi những đám mây.
Gió cũng ngừng thổi.
Chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của người trong phòng đang ca hát say sưa.
Âm thanh đó, triền miên không dứt, lơ lửng trong không trung.
Mang theo hương vị của tình yêu say đắm.
……
Thành Cô Tô, ở biệt thự nhà họ Ngô.
Ngô Chính Đức có thói quen dậy sớm tập thái cực quyền.
Lúc này, ông ta đang hít thở bầu không khí trong lành trong khu vườn của mình.
Lúc đang tập các động tác, quản gia vội vàng chạy đến.
“Lão gia, có người gửi một cái hộp gỗ từ Đông Hải tới, nói rằng đây là một thứ rất quan trọng”.
Ngô Chính Đức khẽ cau mày.
Khi ông ta đích thân đến phòng khách, con trai cả Ngô Văn Xương đã đứng sẵn ở đó.
Ngô Văn Xương nói với Ngô Chính Đức: “Bố, cái hộp này hơi nặng, con không biết bên trong đó có gì?”
Ngô Chính Đức cười nhạt: “Ở nơi nhỏ bé như Đông Hải thì có thể gửi đồ tốt gì tới được chứ?”
Ngô Văn Xương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bố cho rằng người tên Lý Phong này biết được thực lực của nhà họ Ngô nên bây giờ muốn lấy lòng chúng ta sao?”
“Cũng không phải không có khả năng này, con mở ra xem trước đi”.
Mở hộp ra.
Ngây người.
Ngô Văn Xương và Ngô Chính Đức đều ngây người ra.
Bên trong có hơn chục hũ tro cốt.
Bên trên hũ đều có một tấm thẻ.
Trên tấm thẻ có vài chữ lớn được viết bằng máu.
Kẻ nào dám vào Đông Hải, chết!
Ngô Văn Xương và Ngô Chính Đức nhìn nhau, hai bố con đều không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này, điện thoại Ngô Chính Đức vang lên.
Là bố của ông ta Ngô Chí Vinh gọi tới.
Trong điện thoại, Ngô Chí Vinh là một người bố nghiêm khắc, dùng giọng điệu giảng đạo giảng giải nhiều đạo lý sống cho con trai.
Cuối cùng bổ sung một câu: “Người làm bố như con, nên hiểu và quan tâm con trai thứ của mình hơn, đừng khắt khe với nó như vậy”.
“Nó đã chơi ở Đông Hải một ngày rồi, đến lúc con gọi nó về rồi đấy”.
Nghe xong câu này của Ngô Chí Vinh, Ngô Chính Đức mặt biến sắc.
Ông ta vội vàng hỏi: “Bố, Văn Đào đi Đông Hải từ lúc nào?”
“Con làm bố kiểu gì đấy? Con trai mình đi Đông Hải lúc nào cũng không biết”.
“Hiện tại thân phận địa vị của con là gì, con bây giờ là người đứng đầu đệ nhất thế gia ở Cô Tô”.
“Là người đứng đầu, làm việc sao có thể sợ hãi rụt rè như vậy được?”
“Một Đông Hải nhỏ bé, một thằng ở rể không lên được cửa chính lại làm cho con sợ hãi đến mức không dám ra mặt cho con trai của mình sao?”
“Khiến người làm bố đây cảm thấy hổ thẹn thay con!”
Ngô Chí Vinh nói một hồi, còn Ngô Chính Quốc mặt mày tái mét.
Lúc này, ông ta run giọng nói: “Bố, bố nói cho con biết, bố đã phái bao nhiêu người đi theo Văn Đào đến Đông Hải?”
Ngô Chí Vinh tự hào nói: “Bao gồm cả Ngô Sơn, đội hộ pháp tổng cộng có mười ba người”.
“Đây là đội hình mạnh nhất của gia tộc họ Ngô chúng ta”.
“Bọn họ một khi đến Đông Hải, chắc chắn sẽ khiến cho Đông Hải nhỏ bé long trời lở đất”.
“Cũng khiến cho người dân ở thành phố nhỏ bé hẻo lánh ấy cảm nhận được khí thế uy nghiêm của gia tộc họ Ngô chúng ta!.
Nghe vậy, Ngô Chính Đức lập tức ném điện thoại cho Ngô Văn Xương đứng bên cạnh.
Ông ta xòe ngón tay ra và run rẩy đếm từng hũ trong hộp.
“Một, hai,…..mười ba, mười bốn!”
Khi Ngô Chính Quốc đếm đến hũ tro cốt cuối cùng, ông ta ngã bịch xuống đất.
Ngô Văn Đào!
Mặc dù có Ngô Sơn và đội hộ pháp đi cùng nhưng hắn lại chết rồi!
Con trai của ông ta không còn nữa rồi!
Trong điện thoại, Ngô Chí Vinh không ngừng hỏi.
Ngô Văn Xương run rẩy nghe điện thoại: “Ông nội, trước tiên nghĩ cách liên lạc với Ngô Sơn, xem ông ta còn sống hay không….”
Mười phút sau.
Thành Cô Tô phòng bị nghiêm ngặt.
Tất cả những nhân tài xuất chúng của gia tộc Ngô Thị đều tập hợp tại căn biệt thự cổ.
Không khí trang nghiêm!
Một nhóm người, tất cả đều kinh hãi, nhìn chằm chằm vào mười bốn hũ tro cốt trên giá.
Phía trên mỗi một hũ tro cốt đều được dán tên.
Tên của Ngô Sơn đập ngay vào mắt.
Ngô Sơn, cao thủ số một của đội hộ pháp gia tộc Ngô Thị, cũng là vệ sĩ thân cận của trưởng tộc Ngô Chí Vinh.
Đến cả ông ta cũng đã chết, có thể thấy rằng việc này rất nghiêm trọng.
Những người vào sau đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy các vị trưởng lão của gia tộc, ai nấy sắc mặt u ám.
Bọn họ đều cho rằng gia tộc lớn ở phương Bắc hoặc phương Nam đã giết chết chúng.
Nhưng ngay sau đó, Ngô Chí Vinh, trưởng tộc Ngô Thị đứng dậy.
Lão lúc này, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Trước đây tuy tóc bạc nhưng da mặt hồng hào, còn bây giờ nhìn lão tưởng chừng như già thêm mấy chục tuổi.
Phẫn nộ!
Chương 235: Đợi thêm hai ngày
Ngô Chí Vinh vô cùng tức giận, lửa hận bùng lên sâu sắc.
Bất kể người nào lão liếc mắt qua đều lập tức khép chân lại, người thẳng tắp.
Cho dù kẻ địch mạnh đến mức nào, đàn ông trong gia tộc Ngô Thị chúng ta sẽ không bao giờ chọn rút lui đầu hàng.
Vào lúc mọi người cho rằng họ sẽ phải chiến đấu với một gia tộc lớn nào đó ở phía Nam hoặc phía Bắc.
Ngô Chí Vinh lại nói: “Lý Phong Đông Hải, giết cháu trai của tôi, còn có vệ sĩ đã đi theo tôi nhiều năm Ngô Sơn”.
“Thậm chí còn giết cả mười hai thành viên trong đội hộ pháp ưu tú của gia tộc Ngô Thị chúng ta”.
“Vô cùng nhục nhã! Đây thật sự là một nỗi nhục vô cùng lớn!”
“Gia tộc Ngô Thị chúng ta đã quát gió gọi mây suốt nhiều năm nay, chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ!”
“Với tư cách trưởng tộc Ngô Thị, tôi, Ngô Chí Vinh, ra lệnh cho tất cả mọi người trong gia tộc Ngô Thị”.
“Tôi muốn nhuốm máu Đông Hải!”
Đông Hải?
Lý Phong?
Mọi người thấy việc đối phó với một nơi nhỏ bé lại phải dùng nhiều người như vậy.
Cho rằng trưởng tộc làm quá mọi chuyện.
Ngô Sơn và mười hai thành viên của đội hộ pháp chết ở Đông Hải, nhất định là do âm mưu của bọn chúng”.
Dù sao, Ngô Văn Đào cũng là cậu ấm rác rưởi nhất trong dòng họ.
Ngày thường, ngoài việc chơi gái, đua xe thì cũng chẳng làm được trò trống gì.
Loại rác rưởi như thế này, đừng nói là có Ngô Sơn bảo vệ.
Cho dù đưa theo cao thủ số một đi cùng, cũng sẽ bị sự ngu ngốc của hắn hại chết thôi!
Rất nhiều người trẻ tuổi không biết Đông Hải là nơi nào, người tên Lý Phong là ai?
Nơi mà họ chưa từng nghe đến tên.
Nói trắng ra thì chỉ là một tỉnh lẻ nhỏ bé.
Một kẻ xuất thân từ một xó xỉnh không ai biết tới thì liệu có thể lợi hại đến mức nào?
“Để tôi đi cho. Bây giờ tôi sẽ dẫn theo bốn cao thủ đến Đông Hải!” Một người đàn ông trung niên bước ra.
“Bác, để cháu đi cho! Cháu đã từng đến Đông Hải một lần, nơi đó cháu biết”.
“Sáng ngày mai cháu có thể chặt đầu tên Lý Phong cùng lũ anh em bạn bè thân thích của hắn mang về đây cho bác!”
Lúc này, bên dưới có rất nhiều người chủ động xin đi đánh giặc.
“Tốt lắm, như vậy mới đáng mặt đàn ông gia tộc Ngô Thị!”
Ngay khi Ngô Chí Vinh chuẩn bị điều quân, Ngô Chính Đức và Ngô Văn Chương lập tức đứng dậy.
“Bố, Lý Phong nhất định sẽ phải chết”.
“Nhưng con cầu xin bố, chờ thêm hai ngày nữa”.
“Chờ tin tức từ phía Bắc, bố hãy ra tay”.
Ngô Chí Vinh nhìn con trai ruột của mình, tức giận cười lớn: “Đây chính là con trai tốt của tôi, đây chính là người bố tốt của cháu tôi”.
“Con trai ruột của con chết rồi, chết trong tay một kẻ tiểu nhân vô danh”.
“Thay vì tức giận hoặc xấu hổ, con lại ngăn cản người đầu bạc báo thù cho người đầu xanh”.
“Con muốn làm bẽ mặt gia đình họ Ngô sao?”
Ngô Chí Vinh đập mạnh tay xuống bàn, đá hoa dưới góc bàn ngay lập tức nứt đôi.
“Loại chuyện này nếu để truyền ra ngoài, thì người khác sẽ nghĩ sao về gia tộc chúng ta?”
“Người khác sẽ nói, gia tộc Ngô Thị ở Tô Cô là những kẻ hèn nhát, và trưởng tộc của bọn họ là một tên phế vật!”
“Hổ dữ ở phía Bắc, cá sấu khổng lồ ở phía Nam, nhà họ Ngô không dám động vào”.
“Thế nhưng Đông Hải nhỏ bé này, nhà họ Ngô chúng ta lẽ nào lại để bọn chúng sỉ nhục, ức hiếp sao?”
Ngô Chính Quốc vội vàng giải thích: “Bố, theo như thông tin con có được, tên Lý Phong này thực lực không phải dạng vừa”.
“Cao thủ số một nhà họ Tống, ba anh em Hắc Hổ nhà họ Tiền đều bại trận dưới tay hắn”.
“Đến cả Ngô Sơn cũng không phải đối thủ của hắn! Việc này chứng minh điều gì?”
“Điều này cho thấy sau lưng hắn nhất định phải có sự hỗ trợ của gia tộc lớn ở phía Bắc hoặc phía Nam”.
“Con thậm chí nghi ngờ rằng hắn là người của gia tộc Lý Thị ở thủ đô”.
“Đợi thêm vài tiếng nữa, người chúng ta phái tới thủ đô nhất định sẽ có tin tức”.
Lúc này, tại một căn tứ hợp viện ở thủ đô.
Tứ hợp viện này tồn tại cách biệt so với bên ngoài.
Nhìn có vẻ rất cổ kính.
Mỗi một viên gạch, một một viên ngói ở đây đều có lịch sử thăng trầm hàng trăm năm.
Tại lối vào sân, một chiếc ô tô Mercedes đang đậu.
Có ba người nhà họ Ngô đứng bên cạnh.
Bọn họ đã đứng suốt một đêm.
Vẻ mặt lo lắng.
Ở cổng tứ hợp viện, không có vệ sĩ cao to cường tráng, cũng không có vệ sĩ trẻ tuổi.
Chỉ có một ông lão trạc sáu mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng, cong người, cầm chổi quét dọn những chiếc lá rơi trên mặt đất.
Ông lão càng quét chậm.
Người của gia tộc Ngô Thị càng lo lắng chờ đợi.
Bọn họ như đang đứng trên đống lửa, bồn chồn bất an.
Lúc này, bên trong một căn phòng đọc sách của tứ hợp viện.
Một người đàn ông trung niên anh tuấn uy vũ, mặc quần áo thời Đường đang cầm bút vẽ những đường nét rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành.
Phía sau ông ta là người quản gia đã đón Lý Phong tại sân bay quốc tế Đông Hải.
Quản gia Lý Lâm cung kính đứng đó hơn nửa giờ.
Ông ấy thấy người đàn ông đó cuối cùng cũng dừng bút mới mở miệng hỏi.
“Lão gia, người của nhà họ Ngô ở Cô Tô, đã đứng đợi bên ngoài cả đêm”.
Lý Tấn, trưởng tộc nhà họ Lý, gia tộc đầu tiên ở thủ đô.
Là nhân vật chỉ cần dậm chân thôi cũng khiến toàn bộ thủ đô, thậm chí là toàn miền Bắc đều phải run rẩy”.
Ông ta mặt không cảm xúc.
Lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bọn họ đến để xác minh thân phận của cậu hai”.
Lý Tấn lại đổi một tờ giấy Huyên Thành mới, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Cậu hai nào?”, gia tộc Lý Thị của chúng ta từ khi nào có cậu hai vậy?”
Lý Lâm đã đi theo Lý Tấn mấy chục năm đương nhiên hiểu rõ tính khí nóng nảy của lão gia.
Ông ấy tiếp tục giải thích: “Theo tin tức báo cáo mới nhất từ đám thuộc hạ”.
“Cậu hai đã giết chết con trai thứ ba của nhà họ Ngô ở Cô Tô và toàn bộ mười hai người trong đội hộ pháp”.
“Bây giờ nhà họ Ngô ở Cô Tô định tấn công Đông Hải, nuốt miếng thịt béo bở này”.
“Một gia tộc Ngô Thị nhỏ bé, nếu như nuốt được thì để bọn chúng nuốt đi”. Vừa nói, Lý Tấn đánh rơi một vết mực trên mặt giấy.
“Lão gia, mặc dù trong mắt ông nhà họ Ngô chỉ là một gia tộc nhỏ bé, nhưng đối với Đông Hải thì cũng là một mối đe dọa lớn. Tôi lo rằng….”
“Bọn chúng là Chiến Thần Biển Đỏ uy nghiêm lừng lẫy, dưới tay chúng chỉ huy cả vạn quân, còn cần hai lão già chúng ta phải lo lắng sao?”
“Nhà họ Lý không có cậu hai!”
Lý Lâm vẫn muốn nói nhưng Lý Tấn tức giận xua tay.
Lý Lâm không còn cách nào khác, xoay người rời đi.
Còn lúc này, trong phòng đọc sách phong cách cổ xưa.
Trên mặt bàn trước mặt Lý Tấn, ba từ lặp đi lặp tại trên tờ giấy Huyên Thành đã ố vàng.
Tiểu tử thối!
Tiểu tử thối!
Tiểu tử thối!
Tại biệt thự cổ nhà họ Ngô ở Cô Tô.
Hai phe do Ngô Chí Vinh và Ngô Chính Quốc đứng đầu đang tranh cãi kịch liệt.
Đúng lúc này, một vệ sĩ ở bên ngoài cửa nhận được cuộc gọi.
Anh ta nhanh chóng quay người lại, vội vàng bước vào và nói với Ngô Chính Đức.
“Lão gia, tin tức đã được xác nhận rồi”.
“Lý Phong không có quan hệ gì với bất kỳ gia tộc nào ở phía Bắc cả”.
Vừa dứt lời, mọi người lập tức dừng cãi vã.
Ngô Văn Xương bình tĩnh nói: “Nếu Lý Phong không phải người của gia tộc Lý Thị ở phía Bắc, vậy thì có thể là ngươi do cá sấu lớn ở phía Nam phái đến”.
“Nếu nhà họ Ngô chúng ta thực sự nuốt chửng Đông Hải, e rằng sẽ đắc tội với họ”.
“Ông nộii, vụ này không có hời!”
“Bốp!”
Ngô Chí Vinh tức giận tát Ngô Văn Chương.
“Súc vật! Không ngờ rằng trong số con cháu Ngô Chí Vinh tôi lại có loại cháu trai như thế này”.
Ngô Văn Xương ôm chặt khuôn mặt sưng tấy, không dám nói nữa.
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sát khí trên người Ngô Chí Vinh.
Ngô Chính Đức nhìn người bố độc đoán của mình, chỉ có thể thở dài ngao ngán.
“Tóm lại, chỉ cần Lý Phong không phải là người của gia tộc Lý Thị là được”.
“Còn về phần cá sấu lớn ở phía Nam, chờ nhà họ Ngô đánh sập Đông Hải, đến lúc đó tới nhà tạ tội là được”.
Lúc này, Ngô Chí Vinh giơ tay lên: “Xuất phát! Tôi muốn Lý Phong và tất cả người thân của hắn đều phải chôn cùng với cháu trai ngoan của tôi!”
“Ngô Hải!”
“Có!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK