Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841: Ban ngày ban mặt, bị điên à

Loại bùa màu vàng này chỉ có đạo sĩ mới sử dụng được.

Khi Hứa Mộc Tình định hỏi, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng chỉ vào tờ bùa màu vàng đang lơ lửng trên không trung.

Sau đó, cậu ta niệm một câu.

"Thần lệnh anh anh, chu trung hữu thanh, họa phù cấm quỷ, khả bảo an ninh".

"Bắt!"

Sau đó, tờ bùa màu vàng lơ lửng trong không khí đột nhiên bùng cháy.

Nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt này, Hứa Mộc Tình và Tina không thể không liếc nhìn nhau.

Trong đôi mắt đẹp của hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cảm giác này giống như đột nhiên phát hiện ra một loại trái cây thường chua, chát và không ngon, đột nhiên lại rất ngọt.

Dù sao, Hứa Hạo Nhiên, thanh niên vô công rồi nghề, không biết trời cao đất dày, ngây ngốc sống qua ngày này.

Lại chăm chỉ bỏ công đi luyện tập một thứ gì đó, lại còn đạt được thành công trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Khiến Hứa Mộc Tình thân là chị gái nhìn thấy không khỏi sốc nặng.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng xuống lầu, cô chạy tới hỏi Lý Phong: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Chị ơi, để em nói cho chị biết này, từ nay về sau em không còn là đồ vô dụng nữa".

Hứa Mộc Tình nói với Hứa Hạo Nhiên một cách dứt khoát: "Em cũng biết rằng mình vô dụng cơ à".

Hứa Hạo Nhiên gãi gãi sau đầu, vui vẻ cười nói: "Thì em chỉ cần tìm cho ra con đường của bản thân là được mà, đúng không?"

"Chị ơi, để em nói cho chị biết, anh rể nói anh ấy tìm thấy năng lượng thuần dương trong em".

"Anh rể nói rằng hầu hết mọi người đều có thứ đó, nhưng họ không có nhiều như em".

"Xem ra em là người được trời chọn rồi!"

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to.

Kết quả là Liễu Ngọc Phân, người đi mua rau từ bên ngoài trở về, đã cốc cho Hứa Hạo Nhiên một cái.

"Ai da, sao mẹ lại đánh con?"

"Ban ngày ban mặt, mày có thần kinh không con?"

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng nhảy sang một bên, hai tay chống nạnh, nói với Liễu Ngọc Phân: "Mẹ! Con nói cho mẹ biết, con trai của mẹ, đã khác trước rồi".

"Nếu mẹ không tin thì con sẽ biểu diễn cho mẹ xem".

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lập tức lấy trong túi ra một tờ bùa chú màu vàng.

Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng ném tấm bùa này lên không trung.

Dưới cái nhìn của mọi người, tờ bùa từ từ rơi xuống đất.

Sau đó, Hứa Hạo Nhiên niệm câu thần chú vừa rồi, rồi duỗi một ngón tay ra và chỉ nhẹ vào tờ bùa.

Dưới cái nhìn của mọi người, lá bùa chậm rãi bay lên.

Sau đó, khi các ngón tay của Hứa Hạo Nhiên xoay sang trái và phải, tấm bùa hộ mệnh bay lên không trung, tạo thành một vòng tròn xung quanh Liễu Ngọc Phân.

Liễu Ngọc Phân lớn tuổi rồi cũng phải che miệng kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó bà ấy đã phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên và đánh Hứa Hạo Nhiên một lần nữa.

"Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con?"

"Mẹ đánh chết mày, đồ bất hiếu, chưa kết hôn mà đã muốn xuất gia à?"

"Không mà. Con vừa mới học được cách vận dụng nguyên khí thuần dương trong cơ thể từ anh rể thôi mà".

"Hơn nữa, anh rể cũng nói rằng lá bùa mà anh ấy dạy không phải của giáo Toàn Chân ở phía bắc, mà là ở phía nam, các đạo sĩ có thể kết hôn sinh con".

"Hơn nữa, con chưa trở thành đạo sĩ, nhưng anh rể nói rằng học được thứ này không chỉ có thể trừ tà ma, cầu nguyện cho người xung quanh, mà còn có thể đối phó với mấy thứ xấu xa".

“Nếu mẹ không tin thì hãy nhìn xem”, sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chỉ vào tờ giấy bùa màu vàng trên không trung. Lá bùa cháy ngay lập tức.

"Là vậy đó".

"Là vậy à, mày còn muốn trừ tà nữa hả con?"

"Mấy con tiểu quỷ cũng có thể nuốt chửng mày đó con à!"

Những người thuộc thế hệ cũ như Liễu Ngọc Phân tin rằng trên đời này có những điều mà khoa học không thể giải thích được.

Vì vậy, Liễu Ngọc Phân không đồng ý Hứa Hạo Nhiên học những thứ này.

Chỉ là trái tim khao khát và cháy bỏng của Hứa Hạo Nhiên không thể kìm lại được.

May mắn thay, Lý Phong đã đưa ra vài lời giải thích cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân.

Mọi người đều tin rằng Hứa Hạo Nhiên thực sự có ý muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời muốn bảo vệ những người xung quanh, chứ không phải bị úng não, muốn xuất gia làm đạo sĩ.

Nhưng lại nảy sinh vấn đề.

Liễu Ngọc Phân hỏi anh: "Học những thứ này có ích lợi gì?"

"Nhìn thì thấy mỗi là làm cái từ giấy này cháy đi thôi, có tác dụng gì đâu".

"Nếu nhà ta thật sự có thứ như vậy, chỉ cần mời một đạo sĩ tới là được rồi mà".

Lý Phong biết tính cách của mẹ vợ mình.

Để thuyết phục mẹ vợ, Lý Phong có những phương pháp riêng.

Anh lập tức chỉ tay về phía Lý Liễu Nhi, người đứng bên cạnh anh bất động như cây sào.

"Mục đích chính của việc em vợ học những thứ này là để đánh thức ý thức của Lý Liễu Nhi".

Nói xong, Liễu Ngọc Phân mắt sáng lên ngay lập tức.

Thành thật mà nói, bất kể Lý Liễu Nhi ở độ tuổi nào, Liễu Ngọc Phân đều cảm thấy đồng cảm với cô gái này bất kể ngoại hình của cô ấy hay những điều cô ấy đã trải qua trước đây.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Liễu Nhi, bà ấy đã thích cô ấy rồi.

Trong khi đó, Hứa Hạo Nhiên đã có hai đời bạn gái trước đây.

Mặc dù nói là yêu đến chết đi sống lại.

Nhưng Liễu Ngọc Phân biết rằng họ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên.

Có thể lúc đầu thấy Hứa Hạo Nhiên mới lạ, hoặc là do Hứa Hạo Nhiên hay bám lấy.

Nhưng đó chỉ là mối quan hệ nhất thời, lâu dần sẽ phai nhạt, thậm chí còn có cảm giác chán nản, đó không phải là tình yêu, Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn không thể quản lý được mối quan hệ như vậy.

Ngược lại, Lý Liễu Nhi trước mặt bà ấy, là một cô gái Hoa Hạ rất điển hình và truyền thống, một cô gái như vậy được tất cả các bà mẹ chồng trên thế giới yêu thích.

Sau khi nghe Lý Phong nói vậy, Liễu Ngọc Phân lập tức vươn tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, sau đó đá Hứa Hạo Nhiên một cái, nói.

"Học hành chăm chỉ cho mẹ, học không được thì coi chừng mẹ đánh chết mày đấy".

Sau khi nói xong, Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, xoay người rời đi.

Hứa Hạo Nhiên bất giác giơ ngón tay cái lên với Lý Phong.

Cùng lúc đó, Hứa Mộc Tình và Tina cũng đã giơ ngón cái lên.

Chỉ có Lý Phong là người duy nhất có thể thuyết phục được mẹ vợ một cách đơn giản như vậy.

Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: "Tuy nhiên, những gì mẹ nói vừa rồi không sai. Chỉ đốt giấy bùa thôi thì cũng vô dụng".

Lý Phong gật đầu: "Giống như hai người, em nó vẫn cần có chút kinh nghiệm, và rèn luyện thêm".

Chương 842: Không ổn rồi, bên ngoài có đám người rất hung tợn đang lao đến

"Nhưng không giống như hai người, việc huấn luyện của em nó không thể giới hạn trong một không gian nhỏ".

"Thay vào đó, phải thực chiến".

“Thực chiến?”, Hứa Mộc Tình giật mình, bởi vì cô cảm thấy kinh hãi khi nghĩ đến những thứ kì quái đó.

Lý Phong cười nói: "Những chú thuật mà Hạo Nhiên học được không chỉ dùng để đối phó với những thứ đó, mà nó còn có tác dụng rất đặc biệt đối với con người".

Lý Phong vừa dứt lời, đúng lúc này, nhân viên bảo vệ tiểu khu đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, vẻ mặt bối rối.

Cậu ta đứng ngoài hàng rào biệt thự của Lý Phong, la lên với Lý Phong: "Không ổn, không ổn rồi, một đám người hung thần ác sát đang lao tới kìa!"

Ngay khi nhân viên bảo vệ vừa dứt lời, hai chiếc xe ô tô màu đen lao vùn vụt tới rồi dừng lại ngay bên cạnh nhân viên bảo vệ.

Cửa xe đột nhiên mở ra, một người mặc quần áo đen, đeo mặt nạ sắt đen đột nhiên xuất hiện, túm cổ áo nhân viên bảo vệ rồi ném đi như bao cát.

Nhìn thấy nhân viên bảo vệ sắp rơi xuống đất, Lý Phong đột nhiên duỗi một ngón tay ra chỉ vào túi áo của Hứa Hạo Nhiên.

Lập tức, một lá bùa màu vàng bay ra.

Dưới sự điều khiển của Lý Phong, lá bùa nhanh chóng bay tới sau lưng người bảo vệ với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được.

Sau đó, lá bùa màu vàng dường như nhẹ nhàng bay đến nâng toàn bộ cơ thể của nhân viên bảo vệ lên.

Vì vậy cậu ta đã không ngã thẳng xuống đất, mà là lơ lửng trên không, rồi rơi xuống đất nhẹ tựa lông hồng.

Lúc này, mười hai người đàn ông mặc quần áo đen, đeo mặt nạ đen từ trên xe ô tô màu đen bước xuống.

Tất cả những người này đều tỏa ra một mùi máu rất nồng.

Ai nấy đều sắc bén như một con dao có tẩm thuốc độc, làm người ta không dám động đến họ.

Người đàn ông ra tay với bảo vệ vừa rồi nói với Lý Phong bằng chất giọng khàn đục: "Không ngờ mày lại biết sử dụng Huyền Thuật".

Trên mặt Lý Phong nở nụ cười nhàn nhạt, anh nói: "Học lúc rảnh rỗi ấy mà".

"Nếu mày đã hiểu nó như vậy thì hôm nay tao sẽ chơi với mày bằng món đồ chơi này".

Sau đó, ngón tay của Lý Phong nhẹ nhàng chuyển động trên không trung, những tờ bùa màu vàng lần lượt bay ra khỏi túi của Hứa Hạo Nhiên.

Giữa ánh mắt kinh ngạc và phấn khích của mọi người, những tờ bùa màu vàng này nhanh chóng bay lên không trung, tạo thành một Tiên Thiên Bát Quái Trận ghê gớm trên đầu mười hai người.

"Oa, anh rể ngầu quá! Khi nào em mới học được?"

Lý Phong cười nói: "Có thể cả đời cũng không học được".

Khi nghe điều này, Hứa Hạo Nhiên gục đầu xuống.

Nhưng sau đó Lý Phong lại nói thêm một câu: "Tuy nhiên, có thể học nhiều lần, phải xem khả năng lĩnh hội của em đã".

Khi Lý Phong đang nói, người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen đã vô cùng mất kiên nhẫn.

Hắn tức giận gầm lên một tiếng: "Thằng kia, hôm nay tao đến đây, không phải để chơi với mày".

"Mày có thể dùng những phương pháp này để đối phó với những thứ bẩn thỉu kia. Còn dùng nó để đối phó với chúng tao thì đừng có mơ!"

"Vậy thì thử xem".

Nói rồi, Lý Phong lập tức búng tay một cái.

Ngay sau đó, Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đỉnh đầu mười hai người tự động xoay chuyển, từng mảnh giấy bùa màu vàng phóng ra ánh sáng vàng.

Đối với Hứa Hạo Nhiên, đây là một cơ hội rất thực tế để quan sát.

Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay lại, vẻ mặt vô cùng phấn khích, liên tiếp hỏi Lý Phong.

"Anh rể, sao khi anh điều khiển cái Tiên Thiên Bát Quái Trận này lại không cần niệm chú?"

"Anh rể, em phải đạt đến giai đoạn nào với dùng phương pháp gì để có thể điều khiển được Tiên Thiên Bát Quái Trận như anh?"

"Nãy em điều khiển một lá bùa thôi đã thấy tốn sức lắm rồi. Nếu nhiều như vậy, hẳn là cần một lượng năng lượng thuần dương rất lớn, đúng không?"

Lý Phong lắc đầu với Hứa Hạo Nhiên nói: "Khí thuần dương trong cơ thể một người có hạn".

"Em phải giỏi sử dụng không gian và môi trường, chỉ cần có ánh sáng thì sẽ có khí thuần dương".

"Hãy nhớ kỹ một câu, ánh nắng là người bạn tốt nhất".

Khi Lý Phong nói, mười hai người áo đen di chuyển, hóa thành mười hai cái bóng lao thẳng về phía Lý Phong.

"Hào sinh cộng tương, không sắc".

Lý Phong đột nhiên nói một câu rất khó hiểu.

Trong tích tắc, một hiện tượng kỳ dị xuất hiện.

Khoảnh khắc mười hai người lao ra khỏi Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu, toàn thân họ đều bị ánh sáng vàng bao phủ.

Trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất ở trước mặt Lý Phong và những người khác.

Trong một giây tiếp theo, họ bất ngờ lao vào Tiên Thiên Bát Quái Trận từ một nơi khác.

Họ lại đứng ở vị trí ban đầu.

Mười hai người này đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.

Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn xung quanh, hắn đột ngột tăng tốc và lao ra hướng khác.

Tuy nhiên, khi hắn lao tới rìa của Tiên Thiên Bát Quái Trận, cơ thể hắn lại một lần nữa bị ánh sáng vàng bao phủ.

Trong nháy mắt, hắn lại lao ra từ hướng ngược lại.

Cảm giác như họ bị mắc kẹt trong một cái lồng.

Bất kể họ định lao ra khỏi lồng theo hướng nào, khi chạm mép lồng, họ sẽ lại vào lồng từ một vị trí khác trên mép.

Cảm giác này dường như là một sự rối loạn không gian.

"Oa, anh rể, này là thế nào vậy?"

Hứa Hạo Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, con ngươi như sắp rơi ra khỏi tròng.

Cậu ta nắm chặt tay vì phấn khích, ban đầu khi Lý Phong giải thích cho cậu ta, Hứa Hạo Nhiên chỉ nghĩ rằng những gì cậu ta học được là để đối phó với đám tép riu thôi.

Nhưng bất chấp điều này, Hứa Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất thoải mái trong lòng.

Ít nhất, điều này sẽ khiến cậu ta cảm thấy rằng mình vẫn còn có ích, thay vì ngày nào cũng ăn không ngồi rồi.

Tuy nhiên, hiện tượng đặc biệt mà Lý Phong thể hiện trước mặt cậu ta dường như đã mở ra một cánh cửa cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên, đưa Hứa Hạo Nhiên đến với một thế giới hoàn toàn mới, điều mà Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn không thể mơ tới.

Lý Phong cười nhạt nói: "Xem đi rồi biết".

Mười hai người lúc này đang dùng ánh mắt như lang như sói nhìn chằm chằm vào đám người Lý Phong.

Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đám Lý Phong.

Người mặc đồ đen dẫn đầu duỗi ngón tay chỉ vào Lý Phong.

"Thằng kia, tao công nhận mày cũng có tài phết đấy, nhưng cũng chỉ vậy thôi".

"Chiêu của Huyền Môn chúng mày chỉ là trò vặt".

"Tao giết người của Huyền Môn bọn mày nhiều vô kể, mày không phải thằng đầu tiên, cũng sẽ không phải thằng cuối cùng".

Chương 843: Hào sinh cộng tương

"Hơn nữa còn bởi vì những gì mày đang làm bây giờ, tao sẽ sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để giết mày".

"Tao sẽ giết tất cả mọi người bên cạnh mày, từng người một, như giết gà!"

Lúc này, khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra ý cười.

Chỉ là ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt của anh trở nên đặc biệt sắc nét.

Lúc này, ngón tay của Lý Phong lại khẽ lay động trên không trung.

Hứa Mộc Tình và Tina đứng sau Lý Phong, đã tập trung sự chú ý của họ vào Lý Phong.

Theo quan điểm của họ, việc Lý Phong đối phó với mười hai người này không khác gì cắt rau, có thể giải quyết vô cùng gọn lẹ.

Nhưng điều họ trông đợi là cách Lý Phong sẽ đối phó với những người này.

Lúc này hai người đều phát hiện vị trí đầu ngón tay của Lý Phong khi tiếp xúc với không khí sẽ phát ra ánh sáng màu vàng.

Khi Lý Phong trượt nhẹ nhàng sẽ tạo thành một vòng cung màu vàng kim, trông rất lộng lẫy.

"Hào sinh cộng tương, yết đế".

Đột nhiên, tiếng sấm nổ ra!

Nhưng bây giờ bầu trời trên đầu Lý Phong và những người khác lại vô cùng trong xanh.

Mà loại sấm sét này, từ xa đến gần, trong phút chốc, Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu mười hai người đột nhiên thay đổi.

Từng ánh sáng sấm sét màu vàng lần lượt giáng xuống!

Mười hai tia sét đánh vào mười hai người với độ chính xác cực cao, họ lập tức thốt lên một tiếng hét thảm thiết!

Hơn nữa, những tiếng la hét này nối tiếp nhau, vang vọng mãi.

Mỗi người trong số họ dường như đang chịu một lễ tẩy rửa, họ ôm đầu đau đớn.

Một số người trong số họ không thể chịu nổi, thậm chí còn đập đầu xuống sàn bê tông dưới chân.

Cảnh này kéo dài khoảng mười giây.

Chẳng mấy chốc, mười hai người đột ngột dừng lại, từng người một ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh.

Lúc này, tờ bùa tạo thành Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu bọn họ đã bị thiêu cháy, hóa thành vô số tro tàn rồi rơi xuống.

Trong đống tro tàn, những người này dường như hiểu ra điều gì đó, lại như thể họ đã quên điều gì đó.

Từng người một, họ cởi bỏ những chiếc mặt nạ sắt đen trên mặt ra.

Sau khi hai cô gái, Hứa Mộc Tình và Tina nhìn thấy thì không thể không đưa tay ra che miệng vì ngạc nhiên.

Thấy mười hai người này đều chỉ là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt non nớt giống như học sinh trung học bình thường.

Mười hai người từng bước đi tới trước mặt Lý Phong, sau đó bọn họ quỳ xuống bên ngoài hàng rào biệt thự "bịch bịch".

Mười hai người đồng thời dập đầu ba cái trước Lý Phong, đồng thanh nói: "Cảm tạ đại hiệp, báo ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp!"

Hứa Hạo Nhiên đi tới bên cạnh Lý Phong, túm lấy góc quần áo Lý Phong, sau đó nói: "Anh rể, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lý Phong sau đó nói: "Mười hai người này chắc hẳn đã bị một tổ chức tà ác giam giữ từ khi họ còn nhỏ, sau đó họ đã trải qua nhiều khóa huấn luyện vô nhân đạo và vô cùng tàn ác".

"Trong quá trình huấn luyện này, tổ chức này liên tục kiểm soát tâm trí của họ bằng một số loại tà thuật, khiến họ trở nên máu lạnh và tàn nhẫn".

"Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của tổ chức xấu xa này, điều này tương tự như một kiểu thôi miên hoặc tẩy não".

"Anh chỉ giúp họ thanh tẩy những thứ dơ bẩn trong lòng mà thôi".

"Bây giờ họ chỉ bằng tuổi em".

Lý Phong nói lời này, làm Hứa Hạo Nhiên không khỏi nở nụ cười.

Nhưng câu nói sau đó của Lý Phong lại khiến Hứa Hạo Nhiên bị đả kích lớn.

"Tất nhiên họ trưởng thành hơn so với đứa ngốc là em nhiều".

Lý Phong nói với mười hai người trước mặt: "Đi đi, tôi sẽ xử lý môn phái đã tra tấn các cậu".

"Các cậu vẫn chưa đủ sức để đối phó với chúng".

Mười hai người nhìn nhau, người thanh niên dẫn đầu nói với Lý Phong: "Chúng tôi đều là cô nhi, không có nơi nào để đi".

"Điều đó không hẳn là sự thật. Tất cả các cậu đều là những đứa trẻ bị bắt cóc. Nói một cách hợp lý, gia đình các cậu vẫn còn đó".

Lúc này Hứa Mộc Tình, người đứng sau lưng Lý Phong đứng lên: "Công ty chúng tôi gần đây đã phát triển hệ thống nhận dạng khuôn mặt".

"Có thể so sánh và sàng lọc từng khuôn mặt của các cậu, có thể giúp các cậu xác định người thân của mình với tốc độ nhanh hơn".

"Ngoài ra, các cậu cũng có thể chia sẻ một số kỷ niệm của mình khi còn bé. Bằng cách này, sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm gia đình".

Mười hai người trẻ tuổi lại nhìn nhau, rồi quỳ lạy Hứa Mộc Tình: "Cảm tạ ân nhân!"

...

"Cái gì!?"

"Thập Nhị Địa Sát bị tiêu diệt rồi?"

Triệu Thành Lượng, người đang vùi toàn bộ khuôn mặt của mình vào cơ thể của phụ nữ, đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Hồ Vệ Đông bên cạnh mình với vẻ khó tin.

"Làm sao có thể? Bọn họ là Thập Nhị Địa Sát đấy, sát thủ kiệt xuất mà bố tôi đã tốn rất nhiều tâm trí và sức lực để huấn luyện ra".

"Bọn họ chưa từng thất bại. Với thực lực của bọn họ, cho dù là muốn giết một tên thủ lĩnh môn phái nổi tiếng cũng không thành vấn đề!"

Hồ Vệ Đông cúi đầu, lông mày cau lại, chua xót nói: "Khi vừa mới nhận được tin này, tôi cũng không tin được".

"Nhưng sự thật đã ở trước mắt. Mười hai người đã biến mất, không có tin tức gì, không biết họ đã đi đâu rồi".

"Thập Nhị Địa Sát là những cao thủ kiệt xuất được chưởng môn bồi dưỡng ra. Họ tự nhiên biến mất khỏi vị trí của mình thì chỉ có một lí do thôi".

"Thằng khốn!"

Triệu Thành Lượng đá một cái vào ghế sô pha, sau đó nhìn chằm chằm vào Hồ Vệ Đông hung hăng nói: "Vậy phải làm gì bây giờ?"

"Ông nói cho cậu đây biết phải làm gì bây giờ? Tôi muốn giết chết tên Lý Phong đó, còn muốn cướp hai con đàn bà cạnh hắn nữa!"

Hồ Vệ Đông vẫn cúi đầu, thực ra thì điều khiến Hồ Vệ Đông băn khoăn hơn là môn phái ông ta đã bị bại lộ.

Vốn dĩ, danh dự môn phái của họ trên giang hồ không cao. Tuy không đến mức tai tiếng nhưng nó luôn khiến các chính phái lớn phản cảm.

Nếu các chính phái lớn biết được phái Thanh Minh của họ có chi nhánh ở Ninh Châu, nhất định sẽ phái người đến cản trở, thậm chí đuổi họ ra khỏi Ninh Châu.

Hiện tại, Hồ Vệ Đông vẫn còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng phải làm.

Ngoài việc bắt đi Lý Liễu Nhi, ông ta còn phải hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn!

Nhiệm vụ không hoàn thành, ông ta không còn mặt mũi, cũng không còn mạng mà quay lại gặp chưởng môn nữa!

Mà khi Hồ Vệ Đông đang rất đau khổ, đột nhiên một giọng nói rất đột ngột vang lên: "Kỳ thực, tôi có cách đối phó với Lý Phong".

"Ai?!"

Giọng nói này đột nhiên vang lên, Hồ Vệ Đông và Triệu Thành Lượng nhìn xung quanh, nhưng đều không phát hiện ra người đang nói, hai người lập tức cảnh giác.

Hồ Vệ Đông cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Triệu Thành Lượng, rút một con dao đen từ thắt lưng của ông ta ra!

"Hai người không cần căng thẳng như vậy, tôi không phải kẻ thù của hai người, ngược lại còn là đồng minh của hai người".

Lúc này, Hứa Thiên Tứ chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người.

Chương 844: Đồng minh

Sự xuất hiện của Hứa Thiên Tứ ngay lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Hồ Vệ Đông, Hồ Vệ Đông chĩa con dao màu đen trên tay về phía Hứa Thiên Tứ: "Hóa ra là anh!?"

Hứa Thiên Tứ mỉm cười nhìn Hồ Vệ Đông và nói: "Tôi đã nói từ đầu rồi, hai chúng ta nên hợp lực để đối phó với Lý Phong".

"Nhìn xem, những sát thủ tinh nhuệ của môn phái ông đều bị Lý Phong hạ gục hết rồi. Thằng này có rất nhiều thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp".

"Hoàn toàn không thể đối phó với nó bằng biện pháp thông thường được đâu".

"Chúng ta phải dùng những cách quỷ quyệt, tàn nhẫn và máu lạnh hơn nó!"

Hứa Thiên Tứ và Triệu Thành Lượng có thể nói là cá mè một lứa.

Khi Hứa Thiên Tứ nói lời này, Triệu Thành Lượng lập tức lên tiếng: "Vậy thì anh nói xem, có cách gì để đối phó với Lý Phong?"

Hứa Thiên Tứ quay đầu lại nhìn Hồ Vệ Đông và nói: "Rất đơn giản".

"Đường chủ Hồ, mục đích đến Ninh Châu tìm quái vật ngàn năm không phải là lấy một giọt máu của nó sao?"

Hồ Vệ Đông bị sốc, ông ta không ngờ Hứa Thiên Tứ lại biết về nhiệm vụ tối mật này.

Hồ Vệ Đông nhìn thẳng vào Hứa Thiên Tứ và nói: "Làm sao anh biết được? Chẳng nhẽ anh là gián điệp".

Hứa Thiên Tứ khẽ lắc đầu: "Ông nghĩ tôi cần làm gián điệp không?"

"Trên đời này không có thứ gì mà tôi không biết, hơn nữa tôi còn biết vị trí cụ thể của con quái vật kia".

Vẻ mặt của Hồ Vệ Đông đột nhiên trở nên cực kỳ cường điệu, ông ta nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ: "Mau nói đi! Nó đang ở đâu?"

Hồ Vệ Đông đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm con quái vật ngàn năm tuổi này.

Trong khoảng thời gian vừa qua, ông ta gần như có thể nói là đã lật tung toàn bộ Ninh Châu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới lên.

Nhưng vẫn không thể tìm thấy sự tồn tại của nó.

Hồ Vệ Đông đã từng nghi ngờ truyền thuyết đó, nếu không có lệnh của thủ lĩnh thì ông ta đã bỏ cuộc lâu rồi.

Hứa Thiên Tứ cười nói: "Thật ra vị trí của con quái vật này nói xa thì không phải mà gần cũng chả đúng, người của ông đã đến đó rồi".

Hồ Vệ Đông tư duy nhanh, ngay lập tức ông ta đã nghĩ được ra vị trí kia: "Ý của anh là con quái vật ở trong hang động đó!?"

Hứa Thiên Tứ khẽ mỉm cười: "Chính xác mà nói, nó nằm ở đáy hồ lạnh giá ngàn năm đó!"

Sau khi Hồ Vệ Đông im lặng một lúc, ông ta nhanh chóng đồng ý với ý kiến của Hứa Thiên Tứ.

Đúng vậy, điều này cũng giải thích tại sao Lý Liễu Nhi, một người bình thường, lại trở nên đặc biệt như vậy.

So với việc lấy lại Lý Liễu Nhi, đối với Hồ Vệ Đông, lấy máu của con quái vật ngàn năm tuổi đó là điều mấu chốt nhất trước mắt.

Hồ Vệ Đông nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ: "Mục đích của anh là gì?"

"Anh có thể không cần nói với tôi chuyện này".

Hứa Thiên Tứ trực tiếp ngồi trên ghế sofa và kéo một người phụ nữ gợi cảm bên cạnh Triệu Thành Lượng vào vòng tay của mình.

Sau đó anh ta tùy tiện bóp vuốt, hoàn toàn không để ý đến lời van xin của người phụ nữ.

Một nụ cười tàn nhẫn dần hiện ra trên khuôn mặt anh ta.

"Mục đích của tôi rất đơn giản. Tôi chỉ muốn Lý Phong khổ sở. Rất khổ sở. Nó càng khổ, tôi càng vui".

"Tất cả kẻ thù của Lý Phong đều là bằng hữu của tôi. Chỉ cần là chuyện khiến Lý Phong khó chịu, tôi sẽ làm!"

"Mục tiêu của các người là lấy một giọt máu từ con quái vật ngàn năm tuổi đó".

"Còn mục tiêu của tôi là giải phóng con quái vật ngàn năm tuổi đó, sau đó dùng nó để giết Lý Phong!"

Hồ Vệ Đông và Triệu Thành Lượng nhìn nhau, họ gật đầu một cái rồi đồng thanh: "Được rồi. Cứ quyết vậy đi".

"Anh đưa chúng tôi đi tìm yêu quái ngàn tuổi đó. Tôi sẽ giúp anh khống chế con yêu quái ngàn tuổi đó, để nó giết Lý Phong!"

Đối với Hồ Vệ Đông, điều này đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Ông ta vừa có thể lấy máu của một con quái vật ngàn năm tuổi. Ông ta lại vừa có thể giết chết Lý Phong, để giải hận cho thiếu môn chủ của mình.

Đồng thời cũng có thể cướp lại đan dược của phó môn chủ.

"Tốt lắm, vậy thì chuyện này quyết định thế đi".

Sau khi nói xong, khuôn mặt Hứa Thiên Tứ dần nở một nụ cười rất kỳ lạ.

Mà người phụ nữ trong vòng tay anh ta đột nhiên phát ra một tiếng kêu rất sắc bén.

Sau đó cả người mềm nhũn ngã vào vòng tay của Hứa Thiên Tứ.

"Hehehe. Lý Phong, tới đi! Kịch hay sắp diễn ra rồi đây".

"Tao sẽ đối xử với Hứa Mộc Tình giống như với con đàn bà này! Tao nóng lòng muốn giã cô ta trước mặt mày lắm rồi, tao không đợi được nữa rồi, hahahaha".

...

Hứa Hạo Nhiên ở trong xe nói với Lý Phong với vẻ mặt khó hiểu: "Anh rể, tại sao chúng ta lại trở về thôn?"

Hứa Hạo Nhiên không còn livestream kinh dị nữa, sau tất cả, cậu ta đã tìm được một việc thú vị hơn là đi livestream rồi.

Trong khi Hứa Hạo Nhiên đang nói, cậu ta bất giác nhìn Lý Liễu Nhi bên cạnh mình.

Mặc dù Lý Liễu Nhi không thể nói, nhưng không biết tại sao, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như thể có một sợi dây ràng buộc giữa cậu ta và Lý Liễu Nhi.

Vô hình chung, nó như một sợi dây đỏ gắn kết linh hồn của hai người họ.

Bây giờ Hứa Hạo Nhiên có cảm giác, chỉ cần nhìn Lý Liễu Nhi, trong lòng cậu ta đã cảm thấy vô cùng vui vẻ và thoải mái.

Điều này giống như sự va chạm linh hồn.

Đây là điều mà từ trước đến giờ Hứa Hạo Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được.

Bây giờ trong đầu cậu ta chỉ có một ý niệm, đó là có thể nắm tay Lý Liễu Nhi bước tiếp không.

Ngoài Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi, trên xe còn có Hứa Mộc Tình và Tina.

Hứa Mộc Tình bây giờ ngày càng không không làm việc đàng hoàng.

Với tư cách là giám đốc của tập đoàn, Hứa Mộc Tình đã trốn việc mấy ngày qua rồi.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Hứa Mộc Tình chán ghét đi làm, ngay cả khi ở trên xe, cô vẫn liên lạc với mấy trợ lý đắc lực của mình thông qua điện thoại di động.

Hứa Mộc Tình rất có đầu óc, cô đã sắp xếp mọi thứ hợp lý và có tổ chức.

Trong nhiều trường hợp, cô không cần phải lộ diện và có thể dễ dàng giải quyết chỉ với một cuộc điện thoại.

Ngày càng có nhiều người từ khu vực phía đông bị Hứa Mộc Tình thuyết phục.

Cô không chỉ là một bình hoa đẹp.

Một khi trở thành nữ thần trong thế giới kinh doanh, thì sẽ là một nữ thần thực sự, vô cùng cao quý, cũng hiểu chúng sinh.

Trong khi giữ cho công ty hoạt động có tổ chức, Hứa Mộc Tình cũng dành nhiều thời gian hơn để gần gũi với Lý Phong.

Bởi vì cô thực sự không muốn bị bỏ lại phía sau, cô muốn biết nhiều hơn về người đàn ông của mình, đồng thời cũng hy vọng cô không phải là gánh nặng cho Lý Phong.

Sự việc xảy ra trong sân vào sáng nay đã khiến Hứa Mộc Tình rất xúc động.

Trong quá khứ, Hứa Mộc Tình chỉ nghĩ rằng Lý Phong giỏi đánh đấm và là một cao thủ có võ công vô cùng lợi hại.

Nhưng hôm nay Lý Phong đã cho Hứa Mộc Tình thấy sức mạnh mang phong cách riêng của mình ở một cấp độ khác.

Phải nói rằng Lý Phong quá mạnh.

Đồng thời, anh giống như một túi thần kì hơn, như thể có vô số bảo vật trong đó.

Mỗi khi thò tay vào, luôn có thể lấy ra một bảo bối, sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc!

Chương 845: Có vấn đề nhất định tìm anh

Người lái xe là Lý Phong.

Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên định lái xe, nhưng đã bị mẹ ruột nói cho một câu ‘buộc xương vào tay lái thì chó còn lái xe giỏi hơn con đấy", nên đã hậm hực không lái nữa.

Dù sao, ngoài Hứa Mộc Tình, còn có công chúa Ba Tư cũng đang ngồi trên xe.

Lý Phong vừa lái xe vừa nói: "Nếu muốn Lý Liễu Nhi tỉnh lại, nhất định phải đưa cô ấy trở lại nơi đã khiến cô ấy thành ra như thế này".

"Và đêm nay, sẽ có một chuyện rất mới lạ sẽ xảy ra".

"Nếu không tới, bỏ qua vở kịch hay này thì còn gì là vui nữa!"

"Anh rể, anh rể, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì thú vị vậy?"

Hứa Hạo Nhiên luôn là một đứa trẻ tò mò, tràn đầy tò mò về nhiều điều mới lạ.

Nhưng bây giờ khi Lý Phong nói câu này, làm tia sáng trong đôi mắt Hứa Hạo Nhiên tắt ngúm.

Lý Phong nói với cậu ta mà không quay đầu lại: "Những người khác anh không biết. Dù sao sự kiện đêm nay sẽ liên quan đến chuyện đại sự cả đời của em. Tương lai em có thể cứng lên hay không đều phụ thuộc vào đêm nay".

Khi Lý Phong nói điều này, Hứa Hạo Nhiên rất ngạc nhiên.

Cậu ta bất giác liếc nhìn đũng quần, nhanh chóng thò đầu từ ghế phụ qua.

Nói nhỏ với Lý Phong: "Anh rể, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Làm sao anh biết gần đây cậu nhỏ của em không ngóc đầu lên được vậy?"

Lý Phong tức giận trợn mắt: "Ý của anh là, em có đủ cứng rắn để chống chọi với cuộc đời hay không ấy, còn nếu chỗ nào đó không cứng được thì đi bác sĩ đi".

Hứa Hạo Nhiên cười một cách vô liêm sỉ, ở trước mặt Lý Phong, cậu ta chả kiêng kị gì.

Đối với cậu ta, Lý Phong đã trở thành người nhà của cậu ta, tình cảm giữa hai người thậm chí còn vượt qua cả tình anh em ruột thịt.

Trong nhiều trường hợp, Hứa Hạo Nhiên không hề kín tiếng hay giấu giếm gì trước Lý Phong.

Cậu ta cười nhìn Lý Phong: "Anh rể, anh không phải là bác sĩ sao? Nếu có gì vấn đề thì phải đi tìm anh chứ".

Lý Phong thản nhiên liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Anh nghĩ là em nên cắt nó đi luôn cho đỡ phiền lòng".

"Đừng nói thế chứ anh rể, hạnh phúc nửa đời còn lại của em đều phụ thuộc vào anh cả đấy".

Trong lúc đùa giỡn, Lý Phong đã lái xe về quê của Lý Liễu Nhi.

Không biết Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên đã ở bên nhau lâu rồi hay do cô ấy bắt chước hành động của Hứa Hạo Nhiên.

Nhìn từ góc độ hiện tại của Lý Phong, anh thấy lông mày của Lý Liễu Nhi và lông mày của Hứa Hạo Nhiên quả là có tướng phu thê.

Và so với ánh mắt đờ đẫn lúc ban đầu, ánh mắt của Lý Liễu Nhi dường như đã có chút thần sắc hơn.

Rõ ràng, điều này cũng bị ảnh hưởng bởi đám người Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong.

Tuy nhiên, có một số điều Lý Phong không nói cặn kẽ, đối với anh mà nói, nếu nói thẳng ra sẽ gây ra một số phiền phức không đáng có cho Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi.

Loại rắc rối này bây giờ là vô hình, nhưng nó sẽ trở nên rõ ràng hơn khi sau một khoảng thời gian.

Cái thôn này vẫn giống như khi đám người Lý Phong đến, không có nhiều thay đổi.

Hầu hết những thứ có thể nhìn thấy trong thôn là người già và trẻ em.

Những người đàn ông cường tráng, và phụ nữ đã rời thôn lên thành phố, đối với họ, nông thôn đã trở thành cố hương không thể quay trở lại.

Sự xuất hiện của đám Lý Phong lập tức thu hút sự chú ý của trưởng thôn.

Vốn là trưởng thôn cùng mấy người già đang ngồi tán gẫu dưới gốc cây đa lớn, khi nhìn thấy Lý Liễu Nhi, hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Rõ ràng mọi người đều có chút sợ hãi Lý Liễu Nhi, không dám tới gần.

Nhưng trưởng thôn lại chủ động đi tới.

Ánh mắt trưởng thôn nhìn Lý Liễu Nhi khác với người thường.

Ánh mắt người khác bộc lộ ra là sự hoảng sợ, hay lo sợ nguy hại đến tính mạng, cuộc sống của mình.

Chỉ có trưởng thôn mới coi Lý Liễu Nhi như một người bình thường, thậm chí là một người thân.

Trưởng thôn đi tới, nói với Lý Phong: "Tôi còn tưởng một thời gian nữa cậu mới quay lại, không ngờ lại đến sớm vậy".

Lý Phong khẽ cười, anh hỏi trưởng thôn: "Cái động sau núi đã lấp chưa ạ?"

Trưởng thôn lắc đầu: "Chưa, tôi vốn định nhờ mấy người lao động trong thôn đến phá cái động đó".

"Nhưng bởi vì buổi livestream trước đã thu hút nhiều nam nữ muốn phiêu lưu mạo hiểm, nguyên sáng nay đã có mấy chục đôi rồi".

"Thôn của chúng tôi xa thành phố, bọn họ đi lại cũng không tiện, nhất định phải ở qua một đêm trong thôn".

"Cậu cũng biết rồi đấy, điều kiện sống của mọi người ở đây cũng không tốt lắm".

"Nếu có thêm ngành nghề, thì sẽ tạo điều tương đối tốt cho con cái của chúng tôi".

"Vì vậy, sau khi bàn bạc, bọn họ đã coi hang động như một danh lam thắng cảnh, dùng nó để thu hút khách du lịch, sau đó kiếm chút phí ăn ở".

"Ấy, trưởng thôn, ông thế là không được đâu, nhỡ trong hang động kia có cái gì rất nguy hiểm thì sao?"

Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến vẻ mặt của trưởng thôn hơi thay đổi.

Tuy nhiên, trưởng thôn nhanh chóng cười gượng gạo nói: "Khi những người đó đến, tôi cũng đã nói với họ rồi, nhưng dù tôi có nói gì thì họ cũng không tin".

"Ngược lại, chúng tôi càng nói vậy, bọn họ càng muốn đi vào tìm hiểu".

"Mấy thanh niên đó còn nói rằng cuộc sống của họ quá nhàm chán, họ phải tìm cái gì kích thích một chút".

"Còn có mấy cô gái xinh đẹp tranh nhau vào trong hồ nước, tất cả đều thắc mắc không biết nước trong hồ nước có thực sự khiến cô tôi trông như thế này không".

"Họ còn muốn uống nước từ hồ để giữ cho mình trẻ mãi không già".

Hứa Hạo Nhiên định nói, nhưng Lý Phong đã đưa tay ra ấn vai Hứa Hạo Nhiên xuống, lắc đầu với cậu ta.

Sau đó, anh nhìn trưởng thôn và nói: "Mọi người làm vậy không sai, dù sao mọi người cũng phải sống mà".

"Hôm nay chúng tôi đến đây, cũng định đi xem xét hồ nước rồi tìm hiểu xem trong đó có gì?"

Trưởng thôn gật đầu rồi hỏi: “Có cần tôi chỉ đường không?”

Lý Phong bất giác ngẩng đầu liếc nhìn ngọn núi phía sau thôn.

Sau khi Lý Phong thản nhiên liếc mắt nhìn, anh duỗi một ngón tay ra, chỉ triền núi ở phía đông bắc ngọn núi, nói: "Hang động hẳn là ở vị trí đó".

Trưởng thôn kinh ngạc nhìn Lý Phong, không ngờ Lý Phong lại chỉ đúng hướng.

Cuối cùng, trưởng thôn nói với Lý Phong: "Mặc dù hang động không xa thôn của chúng tôi".

"Nhưng nếu đi cũng sẽ tốn thời gian đấy".

"Trời đã tối rồi. Nếu như lúc này lên núi, thì không thể xuống núi trong ngày được".

"Hơn nữa, sẽ có dã thú ở khu vực của chúng tôi vào ban đêm".

Chương 846: Cáo trắng

"Trước đây những thứ này còn ít, nhưng mấy năm gần đây bảo vệ môi trường đã khá tốt nên rất nhiều dã thú chạy từ trong rừng sâu ra".

"Trong thôn chúng tôi có một trại gà, thời gian trước, tối nào cũng bị mất mấy con gà, cũng không biết là thứ gì đã ăn mấy con gà này?"

Nghe được lời của trưởng thôn, Hứa Hạo Nhiên tự nhiên nói: "Cho dù là từ trong núi ra thì cũng không thể là đồ ngu được".

"Ăn trộm gà không phải chồn thì là hẳn là chó hoang rồi".

Khi trưởng thôn nghe thấy chồn, sắc mặt hơi thay đổi.

"Nếu là chó hoang thì không sao, nhưng nếu là chồn thì rắc rối to đấy".

Nói đến đây, trưởng thôn không nói nữa.

Rõ ràng là ông ta không muốn nói, mà hầu hết mọi người đều sẽ không nghe, chứ đừng nói là tin vào điều đó, vì vậy ông ta chọn cách im lặng.

Lý Phong thờ ơ, đối với anh bất luận gặp phải chuyện gì, đều có thể dễ dàng giải quyết.

Mà lần này dẫn theo Hứa Mộc Tình và Tina, bản thân Lý Phong cũng có ý muốn Hứa Mộc Tình trải nghiệm nhiều thứ hơn.

Vì vậy, họ không ở lại thôn một đêm, sau đó mới lên núi vào ngày hôm sau như trưởng thôn nghĩ.

Lý Phong trực tiếp dẫn mấy người đi dọc theo con đường nhỏ sau thôn, chậm rãi đi về phía ngọn núi cao trước mặt.

Nếu nhìn vào bản đồ, cái thôn này nằm ở đúng rìa của ngọn núi trập trùng.

Bắt đầu từ ngọn núi phía sau thôn, tất cả những gì có thể nhìn thấy là những đỉnh núi xanh tươi.

Ở đây cây cối rậm rạp, vì hiện nay công tác bảo vệ môi trường khá tốt, không có người vào núi chặt phá, không có thợ săn nên số lượng động vật trên núi cũng tăng mạnh.

Không lâu sau khi rời thôn, Hứa Hạo Nhiên bất ngờ khám phá ra một điều thú vị.

Cậu ta chỉ vào một bụi cây phía trước bên phải đột nhiên nói với Lý Phong: "Anh rể, em vừa nhìn thấy một thứ màu trắng vụt qua. Không biết là thỏ hay cáo?"

Những lời của Hứa Hạo Nhiên đã khơi dậy sự hứng thú của Tina.

Tina tò mò nói: "Ở trên núi bên cậu còn có cáo trắng sao? Không phải cáo trắng sống ở Bắc Cực sao?"

"Trong nhà tôi có một con cáo trắng, bởi vì nhiệt độ bên tôi tương đối cao, nên đã xây riêng một cung điện pha lê cho nó".

"Nó giữ nhiệt độ lạnh quanh năm, chúng tôi phải mặc áo khoác khi đi vào".

Hứa Hạo Nhiên khẽ há hốc mồm, cậu ta không thể không giơ ngón tay cái lên với Tina, và nói: "Giới nhà giàu, chúng tôi đúng là không thể hiểu được".

"Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bên tôi quả thực là có cáo trắng đấy".

"Khi tôi đang livestream kinh dị cách đây một thời gian, tôi nhìn thấy một đồng nghiệp. Khi anh ta đang cắm trại trên núi, anh ta nhìn thấy một con cáo trắng".

"Nó chỉ khác với quan niệm phương Tây là ở đây, cáo trắng không phải là một con vật bình thường".

"Cáo trắng thường biến thành người".

“Nói linh tinh cái gì vậy?”, Hứa Mộc Tình vươn tay, trực tiếp cốc vào đầu Hứa Hạo Nhiên một cái.

Hứa Hạo Nhiên ôm đầu buồn bực nói với Hứa Mộc Tình: "Chị, những gì em đang nói là sự thật đấy".

"Chỉ cần ai có chút hiểu biết đều biết cáo trắng là thứ dễ trở thành người nhất".

Tuy nhiên, ngay khi Hứa Mộc Tình định xắn tay áo lên định đánh Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong ở bên cạnh liền nói: "Thứ mà em nhìn thấy không phải là cáo hay là thỏ đâu".

Hứa Mộc Tình cùng Hứa Hạo Nhiên đồng thời quay đầu nhìn lại về phía Lý Phong, đồng thanh hỏi: "Đó là cái gì?"

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, không nói thẳng mà giả bộ thần bí nói với hai người: "Sau khi lên núi sẽ biết".

"Giống như khi đến đây, không phải anh đã nói, chuyến đi này sẽ rất thú vị sao, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi".

Chẳng mấy chốc, mọi người đã lên được núi theo con đường mòn.

Cứ tưởng trên núi này có đường, không ngờ vừa đi được một đoạn đã thấy không còn đường nữa.

Con đường trước đây trên núi đã bị cây cối rậm rạp bao phủ, có nhiều loại cây bụi và cỏ dại, không cách nào phân biệt được.

"Đậu má, anh rể, em nói chứ bảo vệ môi trường ở khu vực này tốt quá nhỉ".

"Con đường ban đầu bị cây cối che phủ hết rồi, làm sao có thể đi lên đó được đây?"

Vừa nói, Hứa Hạo Nhiên vừa nhìn xung quanh: "Này, anh có thấy lạ không, không phải trưởng thôn nói có nhiều người lên núi sao? Sao không thấy ai hết vậy?"

"Bây giờ trời cũng gần tối rồi. Theo lý mà nói, nếu họ qua đêm trên núi, chúng ta sẽ có thể thấy họ dựng lều và đốt lửa trại".

Như lời của Hứa Hạo Nhiên, bây giờ bầu trời đã dần dần âm u.

Tuy nhiên, Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên là nhóm người duy nhất mang theo hai chiếc cặp nhỏ trông giống như đi dã ngoại ở vùng ngoại ô, bên trong chả đựng được thứ gì đáng kể cả.

Hứa Hạo Nhiên lắc chiếc ba lô trên vai và nói: "Nếu em biết chúng ta sẽ cắm trại ở đây, em đã mang chiếc túi lớn hơn rồi".

"Ít nhất thì không phải qua đêm trong rừng. Ngủ trong lều thoải mái hơn nhiều".

"Nếu bị côn trùng và rắn cắn khi đang ngủ trên cây hoặc trên bãi cỏ thì phải làm sao đây?"

Hứa Hạo Nhiên nói điều này, Hứa Mộc Tình không khỏi nổi da gà khắp người.

Bởi vì cô khá sợ những thứ này, rắn thì không sao, Hứa Mộc Tình sợ nhất những con côn trùng đó.

Đặc biệt đối với loài côn trùng có nhiều chân như rết, Hứa Mộc Tình chỉ cần nhìn thấy thôi đã rùng mình rồi.

Lý Phong cười nói: "Nếu tiếp tục đi về phía trước, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy một căn nhà đấy?"

"Chỉ cần cho những người trong nhà này một ít tiền, buổi tối có thể ngủ thoải mái, hơn nữa còn có thể thưởng thức đặc sản rừng".

"Anh rể, đừng đùa nữa, anh xem, trong thôn không có mấy người. Làm sao lại ở trên núi này được?"

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, nhưng khi cậu ta quay đầu lại, đột nhiên hét lên.

Cậu ta chỉ vào một cái sườn núi, phấn khích nói: "Anh rể, ở đó có một căn nhà thật kìa!"

Mặc dù mọi người có thể nhìn thấy đấy, nhưng đến đó thì vẫn còn khá xa.

Tuy nhiên, phát hiện này đã mang lại cho ba người Hứa Mộc Tình một tâm trạng đặc biệt tốt.

Ngay cả Tina, người đã trải qua nhiều khóa huấn luyện nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ, cũng không muốn ngủ trong rừng, nhưng cô ấy ngại nói ra với Lý Phong mà thôi.

Rốt cuộc cô ấy và Lý Phong đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn đó khi còn bé, đối với bọn họ mọi thứ trước mắt chỉ là muỗi thôi.

Tuy nhiên, là công chúa của một quốc gia, khá khó khăn khi chuyển từ xa hoa sang giản dị.

Năm người bước nhanh về phía trước, cho dù phía trước không có đường và bị cây cối rậm rạp cản trở, họ vẫn xuyên thẳng qua bụi cây.

Chương 847: Có khách này

Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước ngôi nhà gỗ.

Lúc này trời đã nhá nhem tối.

Khung cảnh xung quanh tối mờ, chỉ có ánh sáng từ căn nhà gỗ trước mặt đặc biệt chói mắt, thu hút đám người Hứa Hạo Nhiên rảo bước tiến vào.

Vừa bước tới căn nhà gỗ, đã thấy một người phụ nữ trung niên đang phơi quần áo mới giặt ngoài sân.

Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy thì không khỏi tò mò nói: "Thật kỳ lạ, bây giờ trời đã tối hẳn rồi, sao cô này lại phơi quần áo vào lúc này?"

"Ở quê không phải có phong tục không được phơi quần áo buổi tối sao?"

Tina hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Tại sao không thể phơi quần áo vào buổi tối?"

Hứa Hạo Nhiên vươn tay gãi gãi sau đầu: "Thật ra thì tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ biết có quy tắc thế thôi".

"Về phần nguyên nhân cụ thể, cô phải tự mình suy nghĩ đi, dù sao buổi tối cũng không có mặt trời, phơi quần áo giờ đó chả nhẽ để phơi ánh trăng à?"

Cuộc trò chuyện giữa Hứa Hạo Nhiên và Tina bị người phụ nữ trung niên đang phơi quần áo nghe thấy.

Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, cười nói với Lý Phong: “Gió bên này về đêm tương đối mạnh, quần áo phơi ngoài sân, chỉ cần gió thổi qua là sẽ khô, như vậy, ngày mai là có thể mặc rồi".

Tina nhìn Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên nhún vai: "Ừ thì, tôi thừa nhận rằng đó chỉ là truyền thuyết, hoặc cũng có thể là lời đồn thôi".

Nhưng mà Hứa Mộc Tình lúc này mới trầm giọng nói: "Kỳ quái, căn nhà này không lớn, quần áo trên mắc áo sao lại lộn xộn như vậy?"

Hứa Hạo Nhiên và Tina không nghe thấy những lời của Hứa Mộc Tình.

Chỉ có Lý Phong vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói với Hứa Mộc Tình: "Vậy em hãy nghĩ kĩ xem, tại sao?"

Trên thực tế, nhìn từ góc độ của Lý Phong bây giờ, có thể nhìn thấy mấy bộ quần áo được treo dưới ánh nến.

Những bộ quần áo này có của nam, có cả của nữ, kích cỡ không giống nhau, cứ như thể mỗi bộ quần áo dành cho một người vậy.

Nếu thật sự đếm quần áo trên cọc tre, tính ra, trong nhà gỗ có tới bảy tám người.

Chẳng mấy chốc, dưới sự tiếp đãi nồng hậu của người phụ nữ trung niên, năm người Lý Phong bước vào căn nhà gỗ.

Căn nhà này có diện tích tương đương một phòng học, tuy không rộng lắm nhưng việc phân chia các khu vực rất hợp lý.

Người phụ nữ trung niên dắt đám Lý Phong ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách.

Người phụ nữ trung niên vỗ vỗ tay, hướng về phía phòng bếp nói: "Tiểu Hồng ơi! Có khách này!"

Không lâu sau, một giọng nói rất hay từ trong bếp vang lên: "Mẹ, con ra ngay đây".

Ngay sau đó, nhìn thấy một cô gái trông khá bình thường bước ra ngoài.

Cô ta ăn mặc rất bình thường, nhưng khuôn mặt còn kiểu diễm hơn những người nổi tiếng, dáng người thì càng không nói nên lời.

Khi bước đi, đôi mắt của Hứa Hạo Nhiên như muốn lồi ra.

Hứa Mộc Tình hiển nhiên không bị ảnh hưởng bởi cô gái này, thấy Hứa Hạo Nhiên sững sờ, cô lập tức đưa tay ra vỗ vỗ vai Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên giật mình, cảm giác như vừa hoàn hồn.

Cậu ta nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt ngạc nhiên và nói: "Chị, sao chị lại đánh em?"

"Em có thể khách sao một chút không, cứ nhìn người ta chằm chằm vậy thì người ta sẽ dễ chịu à?"

Khi Hứa Mộc Tình nói điều này, Hứa Hạo Nhiên chỉ vào Tina bên cạnh và nói: "Công chúa còn bị thu hút hơn em đấy".

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang, thấy Tina hóa ra lại giống như một người đàn ông, ngây người nhìn cô gái trước mặt, đồng thời, đôi mắt của cô ấy cũng có chút trống rỗng.

Ngay khi Hứa Mộc Tình định vươn tay ra để chạm vào vai Tina, Lý Phong đã nhanh hơn Hứa Mộc Tình một bước và trực tiếp búng búng tay một cái trên không trung.

Lập tức, Tina, người đứng đó sững sờ nhìn cô gái trẻ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Cô ấy hoang mang nhìn xung quanh, hỏi Hứa Mộc Tình: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Hứa Mộc Tình lắc đầu nói: "Không. Không có chuyện gì".

Tina và Hứa Hạo Nhiên nhìn nhau.

Vừa rồi, họ cảm thấy như thể bị thu hút bởi một thứ gì đó đặc biệt.

Ngay lúc đó, khi họ nhìn thấy cô gái trẻ từ trong bếp bước ra, cảm giác như một tiên nữ giáng trần, có một mùi rất đặc biệt khắp cơ thể cô ta, cả nam và nữ đều sẽ bị cô ta hấp dẫn và không thể nào tự kiềm chế được.

Nhưng bây giờ nhìn vào, chỉ cảm thấy cô ta khá là đẹp thôi.

Mà nếu so sánh, Hứa Mộc Tình và Tina hoàn toàn đẹp hơn cô ta.

Đối với Hứa Hạo Nhiên, người lớn lên bên cạnh Hứa Mộc Tình, trình độ thẩm mỹ của cậu ta đã được chị gái nâng lên rất cao.

Nếu không, Hứa Hạo Nhiên cũng không đến nỗi đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái.

Chủ yếu là vì chị gái của cậu ta quá xinh đẹp, làm cậu ta không nuốt nổi những cô gái bình thường.

Khi cô gái bước ra khỏi bếp nhận thấy Hứa Mộc Tình và Tina không bị thu hút bởi cô ta, một ánh mắt ngạc nhiên lóe lên trong mắt cô ta.

Nhưng ngay sau đó, cô ta đã tiến đến với nụ cười rạng rỡ: "Xin chào!"

Cô ta nói với một chất giọng rất hay, giống như đang hát, tiết tấu cũng rất đặc biệt, rất dễ khiến toàn bộ tâm trí của mọi người rơi vào trong đó, không thể tự mình thoát ra được.

Nhưng với cái búng tay của Lý Phong vừa rồi, cho dù cô gái có bày ra tư thế gì đi nữa, cũng không cách nào khiến Tina và Hứa Hạo Nhiên đắm chìm vào trong đó nữa.

Tất cả đều nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Sau khi giới thiệu sơ qua, Hứa Mộc Tình và những người khác biết tên người trước mặt là Tiểu Hồng, người phụ nữ trung niên đang phơi quần áo ngoài cửa chính là mẹ của cô ta.

Hai mẹ con sống nương tựa nhau trên núi, vốn cũng là người trong thôn, sau đó, bố của Tiểu Hồng nợ nhiều tiền vì cờ bạc nên định bán cả hai đi.

Vì vậy, mẹ con họ chạy suốt đêm lên núi rồi cứ vậy sống ở đó được vài năm rồi.

Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên lập tức nổi giận: "Làm sao có chuyện như vậy được? Bây giờ đã là thế kỉ nào rồi mà còn có loại cặn bã như vậy!"

Hứa Hạo Nhiên vươn tay vỗ ngực "bồm bộp", sau đó nói: "Đừng lo, chuyện này chờ sau khi tôi xuống núi sẽ giải quyết cho hai người".

Tiểu Hồng cười ngọt ngào với Hứa Hạo Nhiên, cố ý lùi lại hai bước về phía Hứa Hạo Nhiên.

Nhưng ngay khi cô ta đến gần bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên hiển nhiên cảm thấy một mùi thơm rất đặc biệt lưu lại.

Khi ngửi thấy loại hơi thở này, toàn thân sẽ có cảm giác khác lạ, như có thứ gì đó sắp nhảy ra khỏi cơ thể.

Chương 848: Tiểu Hồng

Tuy nhiên, Tiểu Hồng không đến gần Hứa Hạo Nhiên, chỉ nhìn Hứa Hạo Nhiên một cái, sau đó quay người bước vào bếp với một nụ cười bí ẩn.

Hứa Hạo Nhiên bị đôi mắt của Tiểu Hồng làm nhột khắp người.

Vì không có đủ phòng trong căn nhà này, Lý Phong để Hứa Mộc Tình, Tina và Lý Liễu Nhi ngủ trong phòng.

Anh và Hứa Hạo Nhiên thì kê đại hai chiếc ghế đẩu trong phòng khách rồi nằm lên đó ngủ.

Nửa đêm, có tiếng bước chân khẽ khàng truyền đến bên tai Lý Phong.

Lý Phong chậm rãi mở mắt ra, không nói gì.

Nếu ai đó cẩn thận quan sát đôi mắt của Lý Phong lúc này, sẽ rất kinh ngạc phát hiện mắt Lý Phong trong bóng tối, lại mang một tia sáng kỳ dị.

Loại ánh sáng này chỉ cần nhìn Lý Phong một cái, cả người liền đắm chìm trong đó, giống như linh hồn sẽ bị Lý Phong hút đi vậy.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Lý Phong chậm rãi hướng về phía cửa, có thể nhìn thấy hai người từ cửa phòng đi ra, đi ra ngoài.

Lý Phong lúc này mới chậm rãi đứng lên, từ trong túi áo lấy ra một tờ bùa chú màu vàng, nhẹ nhàng đặt xuống ghế nơi anh đang nằm.

Tay phải của Lý Phong khẽ rung lên, trên mảnh giấy bùa đó đột nhiên xuất hiện một tia sáng vàng.

Nhưng trong nháy mắt, một người giống hệt Lý Phong đã nằm trên ghế.

Lý Phong không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng bay ra ngoài như một bóng ma.

Khi Lý Phong bước ra khỏi nhà gỗ, liền nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía một khu rừng nhỏ cách phía trước bên phải không xa.

Khi Lý Phong vào trong lùm cây, anh nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.

Bên cạnh suối có một tảng đá tương đối bằng phẳng.

Lúc này, một đôi nam nữ đang ngồi trên tảng đá.

Khoảng cách khá xa nhưng dường như cả hai rất thân mật làm mấy trò ‘chim chuột’ mà các cặp đôi vẫn thường làm.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng mặc dù cô gái đang ôm chàng trai, nhưng miệng của cô ta lại cứ tìm kiếm một nơi để cắn vào.

Cô ta há hốc mồm, định cắn vào cổ trái của chàng trai.

Sau một lúc, lại định bắt đầu từ cổ bên phải của chàng trai, có vẻ hơi do dự.

Lúc này, Lý Phong đã đứng sẵn bên cạnh, anh nhẹ nhàng bước ra khỏi rừng cây, nhẹ nhàng nói.

"Cô nên cắn từ phía bên trái của cậu ta ấy. Các cơ ở bên trái của cậu ta nhão hơn. Cô mà cắn thì đảm bảo sẽ là thịt ngập mồm, ăn ngon cực kỳ".

Cô gái đang định mở miệng cắn thì bỗng giật mình.

Cô ta đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Lý Phong.

Lúc này, cô ta nhìn Lý Phong vẻ mặt đề phòng: "Sao anh lại tỉnh rồi?"

"Tôi rõ ràng đã đốt hương trong phòng khách. Theo lý mà nói, anh phải ngủ không biết trời đất là gì nữa rồi chứ!"

Lý Phong nhún vai nói: "Có lẽ hương mê của cô không đủ. Lần sau nên tăng liều lên đi".

“Nhưng anh giờ không còn cơ hội này nữa rồi”, người phụ nữ cười lạnh một tiếng.

Cô ta đột nhiên há miệng, thấy răng cô ta mọc ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chẳng mấy chốc nó đã trở nên sắc như dao và trông cực kì đáng sợ!

"Anh kia! Anh vốn dĩ đã bị mẹ tôi ăn thịt khi đang ngủ rồi".

"Trong trường hợp đó, anh sẽ không cảm thấy đau đớn chút nào".

"Nhưng bây giờ, nếu anh vẫn còn sống, thì để tôi cắn chết anh vậy!"

Lý Phong vươn tay nói: "Thịt của tôi ở đây, tới ăn đi".

"Cứng cựa nhỉ, chết đi!"

Sau đó, Tiểu Hồng lập tức nhảy lên cao, móng ở hai tay cũng dài ra nhanh chóng, trở thành thứ sắc bén hơn cả móng vuốt của dã thú.

Cô ta hung hăng vồ lấy Lý Phong, năm đường vòng cung sắc bén xẹt qua không trung.

Nhưng Tiểu Hồng đã vồ hụt.

Móng vuốt của cô ta đập vào tảng đá trên mặt đất, năm móng tay của cô giống như cắt đậu phụ, cô ta nhanh chóng cắt tảng đá mà Lý Phong đã giẫm lên dưới chân thành năm mảnh.

Tiểu Hồng đột nhiên quay đầu lại và thấy rằng Lý Phong đã đứng cạnh Hứa Hạo Nhiên không biết từ lúc nào.

Cô ta nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Không ngờ anh lại có võ công đấy".

"Nhưng không sao, tôi thích ăn thịt những người đàn ông luyện võ nhất đấy".

"Các ngươi từ nhỏ đã luyện võ, cơ bắp rất căng cứng, ăn rất dai!"

Lý Phong đưa tay ra và vỗ nhẹ Hứa Hạo Nhiên khi Tiểu Hồng đang nói.

Cứ như vậy, Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ đang trong cơn mê, nhanh chóng tỉnh lại.

Cậu ta nhanh chóng đứng dậy, sững sờ nhìn Tiểu Hồng đang như bóng ma trước mặt: "Cô, cô, cô, cô là cái gì? Chúng tôi không có ân oán gì với cô, tại sao cô lại muốn ăn thịt chúng tôi?"

"Không phải các người vừa nói về việc oan có đầu nợ phải có chủ sao? Chúng tôi không phải là người đã hại chết các người. Việc các người làm tổn thương người vô tội theo cách này là vô đạo đức".

Hứa Hạo Nhiên huyên thiên nói một hồi, từ những gì cậu ta nói, có thể biết được Hứa Hạo Nhiên coi Tiểu Hồng như một con ma.

Nhưng mà, Tiểu Hồng nhẹ nhàng chém một cái cây bên cạnh, lập tức thân cây dày như bắp đùi trực tiếp bị chặt đứt!

"Câm mồm! Con mắt nào của cậu thấy bà đây là ma hả!?"

Hứa Hạo Nhiên cũng sửng sốt, không ngờ cô gái này lại hung hãn như vậy.

Sau đó cậu ta nhìn Tiểu Hồng một lượt và hỏi: "Cô không phải là ma sao? Cô không phải là ma, tại sao lại muốn ăn thịt người?"

Trước khi Tiểu Hồng mở miệng, Lý Phong đã nhẹ nói.

"Cô ta và chúng ta không cùng loài".

"Ở Trung Quốc cổ đại chúng ta, chúng ta có một cái tên rất chính xác cho giống loài ăn thịt người này, gọi chung là 'La Sát Dạ Xoa'".

"La Sát?"

"Dạ Xoa?"

Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong một cách khó hiểu hỏi: "Anh rể, hai cái thứ này chắc là trong thần thoại thôi chứ. Sao lại có những chuyện như vậy ở ngoài đời được?"

Lý Phong nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện mà em không biết".

"Lúc nào em cũng phải có ý thức. Những thứ tồn tại trong sách được mọi người mô tả bằng nhiều dạng miêu tả khác nhau, điều đó có nghĩa là chúng thực sự có tồn tại".

"Chỉ là lúc đó công nghệ còn hạn chế, không có cách nào để mô tả hình dáng nguyên trạng của chúng".

"Ngoài ra, mặc dù loài có số lượng nhiều nhất trên trái đất là con người, nhưng điều đó không có nghĩa là sinh vật chỉ có con người chúng ta".

"Ngoài chúng ta ra, trong cuộc sống còn có rất nhiều loài khác, nhưng chỉ là chúng đang ẩn trong chúng ta mà thôi".

“Mấy mẹ con nhà này sống trong núi sâu, rừng già giăng bẫy chờ con mồi đến”.

"Chị gái em ngay từ đầu đã phát hiện ra chuyện này".

"Lúc chúng ta tới, mẹ cô ta không phải đang treo quần áo sao?"

Chương 849: Tôi ăn thịt cậu

Lý Phong thấy vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên hoang mang thì khẽ lắc đầu.

Ở chung với nhau lâu rồi nên anh ngày càng hiểu rõ tính nết của Hứa Hạo Nhiên.

Cậu em vợ này nói dễ nghe thì là thật thà, còn nói khó nghe thì hơi ngốc.

Ngốc ở chỗ cậu ta rất kém trong việc quan sát mọi thứ xung quanh.

Dường như cậu ta chỉ sống trong thế giới của mình, chỉ nhìn những thứ mà cậu ta muốn nhìn, không phân tích khách quan đối với hoàn cảnh xung quanh.

Lý Phong nói: "Em không thấy quần áo mà mẹ Tiểu Hồng phơi rất lộn xộn à?"

"Tuy là toàn là đồ nữ nhưng kích cỡ khác nhau".

"Nhà bọn họ chỉ có hai người, sao lại phơi nhiều quần áo thế?"

"Chứng tỏ chủ nhân của số quần áo này đã bị giết hoặc bị bọn họ tắm rửa sạch sẽ, trói vào một góc nào đó làm thức ăn dự trữ rồi".

Lý Phong vừa nói vậy, Hứa Hạo Nhiên giật mình sợ hãi: "Anh rể, anh đùa em đấy à, chả nhẽ hai người kia ăn thịt người thật á".

Lý Phong cười, hỏi Tiểu Hồng: "Vậy cô nói xem hai mẹ con cô có ăn thịt người không?"

Tiểu Hồng nhe hai chiếc răng nanh sắc bén ra, răng nanh của cô ta như lưỡi dao, dường như có thể dễ dàng nghiền nát xương người.

Đầu tiên Tiểu Hồng nhìn Lý Phong nói: "Đồ đàn ông thối tha, tôi cảm thấy thịt của anh không ăn được".

"Nhưng cái thằng ngốc trắng trẻo ngọt nước bên cạnh anh, ăn chắc chắn sẽ ngon lắm".

Vừa nói, cô ta vừa thè lưỡi ra liếm môi.

Nếu những cô gái khác làm động tác này chắc chắn sẽ thấy rất sexy.

Nhưng Tiểu Hồng làm trông rất ghê.

Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua sau lưng mình.

Cậu ta vội nói với Lý Phong: "Anh rể, chúng ta mau đi thôi".

"Đi? Các người nghĩ các người đi được chắc?"

Tiểu Hồng bỗng nhiên cười to: "Lũ đàn ông các người giống hệt mẹ tôi nói, đến lúc gặp nguy hiểm thì sẽ bỏ rơi bạn gái của mình, chạy trối chết như chó".

"Bởi vì trên đời này có đám đàn ông thối tha các người nên mới có nhiều bi kịch như vậy".

"Giờ tôi muốn xé từng thớ thịt trên người các người xuống, nghiền xương các người thành tro".

Vừa nói, bóng người Tiểu Hồng lập tức lóe lên, nhào về phía Hứa Hạo Nhiên.

Tuy là tốc độ của cô ta rất nhanh nhưng lúc cô ta nhảy bổ vào trong không trung, hình như có thứ gì đó bay đến đập vào mặt cô ta.

Tiểu Hồng thét lên một tiếng inh tai nhức óc, quay trong không khí 360 độ rồi rơi xuống đất.

Cô ta lăn mấy vòng trên đất, lúc đứng lên, ánh mắt cô ta sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Liễu Nhi đứng chắn trước người Hứa Hạo Nhiên không xa.

Lúc này nhìn Lý Liễu Nhi không khác gì người thường.

Nhưng Tiểu Hồng lại cảm thấy trên người Lý Liễu Nhi có một loại khí tức mà cô ta vừa thấy quen vừa thấy ghét.

Tiểu Hồng nhìn Lý Liễu Nhi nói: "Cô cũng không phải người?"

Lý Liễu Nhi không nói gì nhưng cô ấy đứng sững ở đó như trời trồng.

Tất cả những gì cô ấy làm giống như phản xạ có điều kiện, chỉ cần Tiểu Hồng tấn công Hứa Hạo Nhiên, cô ấy sẽ lập tức bảo vệ cậu ta.

Tiểu Hồng thử mấy lần nhưng đều bị Lý Liễu Nhi đánh lại.

Tốc độ của Lý Liễu Nhi nhanh như chớp, Tiểu Hồng không bì kịp.

Cô ta rất tức giận, rõ ràng nhìn Lý Liễu Nhi dáng vẻ xinh đẹp là thế, chẳng khác gì người bình thường nhưng chỉ cần cô ta di chuyển, cả người sẽ phóng ra một loại khí tức không phải của con người.

Tiểu Hồng bực bội vì cô ta không biết rốt cuộc cô gái mặc sơ mi trắng quần bò xanh kia có phải con người không?

Tiểu Hồng đột nhiên hét lên một tiếng inh tai nhức óc.

Ngay lập tức có một bóng người từ phía nhà gỗ vọt ra.

Hóa ra là mẹ Tiểu Hồng - một bà bác trung niên đến.

Hứa Hạo Nhiên vừa thấy bà ta liền nói với Lý Phong: "Anh rể, chị em với công chúa không sao chứ?"

Lý Phong đương nhiên hiểu rất rõ về Tiểu Hồng và mẹ của cô ta, anh cười nói: "Yên tâm đi, La Sát là sinh vật vô cùng kì lạ, bọn họ chỉ hận đàn ông thôi".

"Nói đúng ra là bọn họ rất căm ghét đàn ông nhưng rất ít khi ra tay với phụ nữ".

"Nếu không vừa nãy cô ta đã ra tay với mấy người chị em rồi".

Ngay từ đầu Lý Phong đã biết thân phận của bọn họ rồi.

Mà anh cũng hiểu rõ tập tính của bọn họ nên không ra tay trước.

Cũng để Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên có thêm kinh nghiệm.

Với những người muốn trở nên mạnh mẽ thì kinh nghiệm rất quan trọng.

Nếu một người có thực lực rất mạnh mới bước chân vào giang hồ mà không có năng lực quan sát và sự cẩn thận.

Thì một tên lưu manh cũng có thể đâm sau lưng người đó mấy dao.

Giang hồ không thiếu chuyện chưa rành đời đã chết.

Tuy Lý Phong là chồng của Hứa Mộc Tình, vẫn luôn ở bên bầu bạn với cô.

Nhưng nếu có một ngày Hứa Mộc Tình phải tự mình giải quyết một số chuyện.

Lý Phong luôn để bọn họ đi trải nghiệm một vài chuyện mới lạ, để bọn họ dùng đầu óc suy nghĩ và cách làm của bản thân để giải quyết những chuyện khó khan này.

Lý Phong nhìn hai mẹ con Tiểu Hồng nói: "Chúng tôi không muốn đối đầu với hai người".

"Nhưng tôi thấy rất lạ, sao mẹ con hai người lại ở nơi này".

"Ở đây gần thôn làng của người dân như thế".

"Tập tính của hai người thì một là hoàn toàn dung nhập vào xã hội loài người".

"Hai là phải sống nơi ở rừng sâu mới đúng, hiếm khi sống trong hoàn cảnh thế này".

Tiểu Hồng cắn răng nói với Lý Phong: "Đây là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến anh? Đồ đàn ông thối".

Lý Phong hơi nhún vai nói: "Ok! Chuyện của hai người thì kệ hai người".

"Nhưng hai người lại định ra tay với em vợ tôi, vậy thì tôi cũng phải làm gì chứ nhỉ".

Vừa nói Lý Phong vừa giơ tay lên.

Ngón tay của anh hơi ngoắc lại, trong túi Hứa Hạo Nhiên đột nhiên bay ra mười tám lá bùa màu vàng.

Những lá bùa đó bay xung quanh Tiểu Hồng và mẹ cô ta, còn tỏa ra ánh sáng màu vàng.

Ánh sáng màu vàng đó tạo thành một kí hiệu khó hiểu.

Những kí hiệu này trông giống chữ viết nhưng nhìn không lại hiểu.

Chương 850: Bát Môn Kim Tỏa Trận

Hứa Hạo Nhiên thấy chiêu thức mới mẻ như thế thì vội hỏi Lý Phong: "Anh rể ơi, nhìn chiêu này ngầu bá cháy luôn, nó tên là gì thế?"

Lý Phong chưa nói gì, vẻ mặt mẹ Tiểu Hồng nghiêm túc nói.

"Bát Môn Kim Tỏa Trận".

Vẻ mặt bà ta vô cùng sốc.

Bà ta nhìn Lý Phong chằm chằm nói: "Rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu còn trẻ thế mà đã có thể sử dụng trận pháp cổ một cách thành thục như vậy được?"

Đúng như bà ta nói, trận pháp Bát Môn Kim Tỏa Trận mà Lý Phong sử dụng có từ thời Tiên Tần.

Bát Môn Kim Tỏa Trận giống như một cái nhà giam mà còn là một nhà giam không gian, không thể nào thoát ra được.

Một khi trận pháp lập xong thì dù là người hay yêu quái bị nhốt trong đó cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

"Các người không cần biết tôi là ai".

Lý Phong cười hờ hững, trên người không có sát khí.

Ánh mắt anh trông rất thân thiện.

Nhưng theo bản năng, hai mẹ con Tiểu Hồng vẫn rất kiêng dè anh.

Trong quan điểm bọn họ, Lý Phong là thứ nguy hiểm nhất trên thế giới này.

Mẹ Tiểu Hồng bỗng nhiên quỳ "bịch" xuống đất.

Lá bùa màu vàng của Lý Phong khiến bà ta lâm vào nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Là một La Sát đã sống một trăm bảy mươi năm, bà ta đã gặp đủ chuyện trên đời này rồi.

Bà ta cũng hiểu rất rõ, Lý Phong là một người có thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn bà ta tưởng.

Vì bà ta chưa từng thấy người bình thường nào có thể nhẹ nhàng dùng một ngón tay, một lá bùa màu vàng mà tạo ra được Bát Môn Kim Tỏa Trận.

Cao thủ Đạo gia chân chính lập Bát Môn Kim Tỏa Trận cũng cần có ít nhất hai mươi người trở lên.

Mà thực lực của hai mươi người này phải cực kì sâu, nếu không sau khi lập trận xong, trong lúc điều khiến bọn họ sẽ hộc máu mà chết vì không đủ sức chống đỡ.

Nếu thế trận pháp sẽ sụp đổ.

Nhưng giờ nhìn Lý Phong không chỉ rất thành thạo.

Anh chả coi trận pháp siêu cấp này ra gì cả, anh làm dễ như trở bàn tay.

Người như vậy bà ta không thể đắc tội được.

Mẹ Tiểu Hồng vừa mới quỳ xuống, Tiểu Hồng đứng cạnh vội hét lên: "Mẹ, đừng cúi đầu trước bọn họ".

"Hai tên này chẳng phải thứ tốt đẹp gì, con chắc chắn sẽ tìm được cách ra ngoài, sau đó cắn bọn họ ra thành từng mảnh".

Tiểu Hồng vừa dứt lời, mẹ của cô ta đã kéo cô ta cùng quỳ trên đất.

Mẹ Tiểu Hồng cầu xin Lý Phong nói: "Người anh hùng à, mẹ con chúng tôi có mắt như mù, làm mất lòng cậu và bạn bè của cậu".

"Mong cậu rộng lượng, tha cho mẹ con chúng tôi một con đường sống".

Lý Phong cười nói: "Tôi thì đơn giản nhưng hai người phải xem ý em vợ tôi thế nào".

Lý Phong vừa dứt lời, mẹ Tiểu Hồng quay phắt đầu lại nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi bà ta nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên, bà ta đã biết cậu ta hơi ngốc nghếch.

Từ trước đến nay, Tiểu Hồng và mẹ cô ta luôn khinh thường loại người này nhất, cũng là đối tượng dễ xử nhất.

Nhưng giờ bọn họ phải quỳ xuống cầu xin cậu ta tha thứ.

Hứa Hạo Nhiên vò đầu bứt tai nói: "Muốn tôi tha cho hai người thì dễ ẹc".

"Nhưng hai người phải đồng ý với tôi một chuyện".

"Nếu hai người làm được thì tôi sẽ tha cho hai người".

Nói xong, trên mặt Hứa Hạo Nhiên nở một nụ cười đểu cáng mà tất cả đàn ông trên đời nhìn cái là hiểu liền.

"Muốn chết hả!", Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tiểu Hồng vốn không bằng lòng lắm lập tức lóe thành một cái bóng đỏ như máu.

"Rầm!"

Cơ thể của cô ta đập thẳng vào bức tường màu vàng.

Mà cả người cô ta như bị điện giật, ở giữa không trung thét lên thảm thiết.

"Aaaaaa!"

Hứa Hạo Nhiên thấy thế thì gãi đầu.

Vẻ mặt cậu ta thương hại, vội vàng nói với Lý Phong: "Anh rể, anh mau gỡ cái trận pháp này đi, cứ để thế là chết người như chơi đấy".

Lý Phong cười, nhẹ nhàng vung tay lên.

Sau đó bùa chú màu vàng ở xung quanh hai mẹ con họ bỗng tan biến, Tiểu Hồng cũng từ không trung rơi vào lòng mẹ cô ta.

"Cảm ơn anh hùng, cảm ơn cậu".

Tiểu Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ, con thà chết cũng không cầu xin bọn họ".

Nhưng Hứa Hạo Nhiên lại gãi đầu nói: "Tôi cũng có nói ra điều kiện gì quá quắt lắm đâu".

"Tôi chỉ muốn mẹ con hai người vào phòng livestream của tôi, livestream mukbang mà thôi".

"Livestream mukbang?"

Vẻ mặt Tiểu Hồng và mẹ cô ta ngạc nhiên.

Tuy là hai người sống trên núi nhưng vẫn thỉnh thoảng xuống núi giao tiếp với con người.

Mà cả hai người họ đều có di động, hiểu rõ về hình thức livestream mukbang mà Hứa Hạo Nhiên nói.

Bởi vì bình thường bọn họ vẫn xem mấy cái video chán òm đó.

Dù sao giờ cũng là xã hội hiện đại, cho dù người sống ở vùng núi cũng có sóng điện thoại.

Hai người là La Sát nhưng cũng cần giải trí.

Hứa Hạo Nhiên nói: "Đúng vậy, nhìn răng miệng hai người tốt thế, tôi nghĩ có nên để hai người livestream mukbang không?"

"Sau đó chuyên bán xương sườn lợn vừa to vừa cứng, hai người ngày nào cũng ăn uống trước mặt mọi người". 

"Nếu thế thì mọi buồn phiền sẽ được giải quyết, đây là cách để giải tỏa cảm xúc, mà còn có thể kiếm tiền nữa, tốt quá còn gì".

Hứa Hạo Nhiên còn nói thêm: "Mà hai người cứ nghĩ mà xem, trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau".

"Mà chả hiểu sao hai người lại nghiến răng nghiến lợi đòi móc tim gan phèo phổi của chúng tôi ăn, thế là không ổn".

"Giờ đã là thế kỉ 21 rồi, giữ mấy thói quen xấu trước đây làm gì?"

"Rõ ràng hai người có thể ăn thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt gà, sao cứ khăng khăng đòi ăn thịt người chứ?"

Sau đó Hứa Hạo Nhiên cứ lải nhải y như Đường Tăng vậy.

Nói dài nói dai nói mãi, Tiểu Hồng đột nhiên nói với mẹ cô ta: "Me, con không muốn ăn cậu ta".

Nghe thấy Tiểu Hồng nói thế, Hứa Hạo Nhiên vui như trẩy hội.

Cậu ta nhướn mày, cười hả hê với Lý Phong.

"Con muốn quật chết cậu ta.", Tiểu Hồng bỗng nhiên bồi thêm một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK