Hứa Mộc Tình gật đầu: “Có ạ”.
“Nghe lời anh thì ngồi xuống, ăn uống no say đi, còn những chuyện khác, chồng em sẽ thay em giải quyết”.
Chồng em sẽ thay em giải quyết.
Đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào khi nghe được câu này sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hạnh phúc ngập tràn.
Hứa Mộc Tình mím nhẹ đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
“Làm sao đây?”
“Làm sao cái gì?”
“Anh cứ nuông chiều em như vậy, thì em sẽ mãi không lớn được mất”.
Lý Phong vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Mộc Tình, cười nói: “Em đã lớn từ lâu rồi mà!”
“Làm gì có đâu, nếu như không có anh, em chẳng làm được chuyện gì cả”.
“Chỗ khác thì anh không biết, nhưng chỗ này thì chắc chắn đã lớn rồi này”.
Lý Phong lúc này đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Từ trên cao nhìn xuống.
Sự khác biệt rõ ràng về độ cao.
Ánh mắt Lý Phong nhìn xuống.
Dõi theo chiếc cằm thanh tú của Hứa Mộc Tình.
Cổ ngọc thanh mảnh.
Lướt qua xương quai xanh.
Tiếp tục xuống dưới.
Đắm chìm vào hai ngọn núi cao vút của Hứa Mộc Tình.
Ở giữa là thung lũng sâu thẳm.
Ánh sáng màu cam phản chiếu vào thân hình gợi cảm của Hứa Mộc Tình.
Buổi tối hôm nay, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt.
Chiếc váy dạ hội này được Raven đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Raven nói với Hứa Mộc Tình rằng cô nhất định phải mặc váy dạ hội khi đi tham dự các bữa tiệc nước ngoài.
Chiếc váy dạ hội này ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng gợi cảm của Hứa Mộc Tình một cách hoàn hảo.
Đặc biệt là bây giờ.
Ngọn nến lung linh chiếu sáng hai ngọn núi trắng nõn và tròn trịa trên ngực Hứa Mộc Tình.
Khiến người ta một khi nhìn thấy chỉ muốn vùi đầu vào đó thật sâu.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.
Đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra.
Mọi chuyện đều là âm mưu của Lý Phong và Raven.
Nếu như không phải tham gia cái bữa tiệc này, cô sẽ không mặc bộ đồ sexy và hở hang như vậy.
“Lại bị anh đưa vào tròng rồi”.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong.
Ánh mắt đung đưa.
Đôi mắt mơ màng.
Nhưng cô lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Chồng ơi, anh chàng Andre người nước ngoài đó...”
“Người nước ngoài làm sao?”, Lý Phong khẽ ngắt lời.
“Bây giờ người nước ngoài quyền lực như vậy, chúng ta đắc tội với bọn họ, chắc không hay lắm đâu?”
Lý Phong cười, nói: “Yên tâm đi, bây giờ anh ta đang ‘vui quên lối về’ rồi, không còn tâm trạng quan tâm chúng ta đâu”.
Andre lúc này thật sự đang ‘vui quên lối về”.
John đứng ngoài cửa.
Bên trong căn phòng, sự phấn khích của Andre không ngừng bộc phát.
“Mấy con khỉ Châu Á, tao giết chết chúng mày!”
“Kêu đi! Mau kêu cho tao!”
“Kêu đi!”
“Kêu to vào cho tao”.
Lúc này nếu như nghe kỹ.
Andre là người duy nhất đang hú hét trong phòng.
Ngoài ra, còn có một âm thanh.
"Éc!"
"Éc!"
Nghe không giống như tiếng của con người.
Bởi vì con người không thể phát ra âm thanh như vậy được.
Lúc này, Hậu Thư Hạo dắt theo người từ một góc của hành lang bước tới.
Hắn nhìn John, cười nói.
“Trước sau gì cũng đã sắp một tiếng rồi, tác dụng của thuốc sắp hết rồi đúng không?”
John gật đầu.
“Bình thường một viên thuốc có tác dụng trong vòng một tiếng”.
“Nhưng vì để tăng thêm khoái cảm, anh ta lại uống thêm một viên”.
Hậu Thư Hạo cười lạnh: “Bạn học này của tôi ấy mà! Lúc còn học đại học, đã đặc biệt thích chơi phụ nữ Châu Á”.
“Vì để chơi Hứa Mộc Tình, cậu ta đã tốn không ít công sức”.
“Uống hai viên thuốc rồi, lần này cậu ta nhất định sẽ chơi Hứa Mộc Tình đến rã rời”.
“Tôi bây giờ rất nóng lòng muốn xem biểu cảm của Lý Phong khi hắn ta bước vào căn phòng này”.
“Nhất định sẽ rất thú vị”.
“Rất vui”.
Khi Hậu Thư Hạo nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì âm thanh phát ra từ trong phòng có hơi lạ.
“Không đúng! Âm thanh này không đúng”.
Hậu Thư Hạo biến sắc.
Hắn nhìn chằm chằm John: “Bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”
John không nói gì.
Lúc này, Hậu Thư Hạo trực tiếp đá tung cửa.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Tuy nhiên, có một mùi hương rất khó chịu phảng phất trong không khí.
Nếu như là người ở nông thôn, vừa ngửi là đã có thể xác định được.
Mùi lợn nái!
“Tách!”
Điện sáng.
Kinh ngạc!
Hậu Thư Hạo trợn tròn mắt, hắn nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi!
Tuy nhiên, eo của Andre không ngừng đưa đẩy.
Cơ thể không ngừng di chuyển.
Và những âm thanh kỳ lạ truyền đến.
Mọi thứ bày ra trước mắt Hậu Thư Hạo, nói cho hắn biết rằng mọi chuyện đều là thật.
Andre đang quan hệ với một con lợn nái!
Một con lợn nái hơn một trăm năm mươi kg!
Hậu Thư Hạo vội vàng hỏi John: “Chuyện này là sao vậy, Hứa Mộc Tình đâu?”
“Sao Hứa Mộc Tình lại biến thành lợn nái rồi?’
John cũng bối rối, mặt tái mét: “Tôi cũng không biết nữa!”
Nói xong, John nhanh chóng đi vào phòng ngăn Andre lại.
Hậu Thư Hạo giữ John lại.
Lúc này, Hậu Thư Hạo đã kịp phản ứng lại sau cú sốc.
Trong đôi mắt u ám của hắn.
Hiện lên một tia nham hiểm!
Hậu Thư Hạo là thiên tài ngàn năm có một.
Sở trường của thiên tài chính là biến nguy hiểm thành cơ hội.
Hậu Thư Hạo không thể ngờ được khung cảnh trước mắt.
Nhưng ngay lập tức hắn đã nghĩ ra một chiêu mới.
Hứa Mộc Tình không có trong phòng, Lý Phong cũng không xuất hiện.
Tuy nhiên, có thể khiến Andre bất chấp tất cả để giết chết Lý Phong.
Nghĩ vậy.
Hậu Thư Hạo nhanh chóng nói với người bên cạnh: “Kêu lớn lên, gọi thêm nhiều người nữa đến đây”.
John vội vàng ngăn cản Hậu Thư Hạo: “Cậu Hậu, cậu không nên làm như vậy!”
“Andre là một người rất coi trọng sĩ diện”.
“Nếu như để người khác biết chuyện này, anh ta sẽ điên lên mất”.
Hậu Thư Hạo đẩy John ngã xuống đất, cười lớn.
“Andre nếu như không điên lên”.
“Thì làm sao có thể khiến cậu ta điên cuồng đi giết Lý Phong chứ?!”
Hậu Thư Hạo nói xong câu này, rất nhiều người cảm thấy hoảng hốt.
Một đám đông chạy tới.
Cười hung dữ.
Hậu Thư Hạo tràn đầy tự tin, bước nhanh ra khỏi đám đông.
Kịch hay bắt đầu rồi!
Khi Hậu Thư Hạo rời đi, John vừa bị đẩy xuống đất, lúc này lau mồ hôi trên trán.
Anh ta mệt mỏi quay người bước vào một căn phòng nhỏ cách đó không xa.
Lúc này, trong phòng, Raven đang ngồi yên lặng, pha trà một cách tao nhã.
“Anh John, mọi việc đã làm xong hết chưa?”
“Xong hết rồi”.
Tham gia nhóm zalo để đọc chương mới nhất vs e nhé :
John hơi cúi đầu.
Bình thường, John và Andre luôn tỏ ra kiêu ngạo trước dân Châu Á.
Bởi vì họ là người da trắng, mang trong mình dòng máu cao quý!
Còn bây giờ, John không ngừng lấy tay áo để lau mồ hôi trên trán.
Quá đáng sợ.
Những người da vàng này thật quá đáng sợ!
Lúc trước khi John học tiếng Hoa.
Anh ta vẫn luôn không hiểu ý nghĩa thật sự của câu ‘bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh đứng sau’.
Nhưng bây giờ, anh ta đã có cơ hội tự mình trải nghiệm!
Buổi tối hôm nay, Andre là ve sầu.
Hậu Thư Hạo là bọ ngựa.
Còn người phụ nữ đáng sợ trước mặt này chính là chim vàng anh!
Raven nhìn John bằng đôi mắt long lanh.
Cô ta cười nói: “Anh John, tôi không phải vàng anh”.
“Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bên cạnh chủ nhân mà thôi”.
“Đây đều là sự sắp xếp của chủ nhân nhà tôi”.
“Tất nhiên, chủ nhân nhà tôi không phải vàng anh”.
“Anh là thần!”