Mục lục
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy - Cá Koi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Thư ký đẩy cửa bước vào.

Vi Thắng Nam quay đầu nhìn sang, bất giác nhíu mày.

Bởi vì người tới chính là sếp Lỗ.

Sếp Lỗ là vị lãnh đạo lớn nhất ở Thiên Môn.

Tuy nhiên, khi Vi Thắng Nam nhìn thấy ông ấy, sắc mặt của cô ấy vẫn không thay đổi.

Bởi vì sếp Lỗ này là quân dưới trướng của ông nội Vi Thắng Nam!

Sếp Lỗ tươi cười bước tới trước mặt Vi Thắng Nam.

"Ây, sao mà cáu giận thế?"

Vi Thắng Nam hừ lạnh.

"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho chú, chú không trả lời”.

"Tại sao bây giờ lại tìm đến tôi?"

"Phòng làm việc nhỏ của tôi không thể chứa được một sếp lớn như chú đâu!"

Sếp Lỗ là người nhìn Vi Thắng Nam lớn lên.

Tính ra thì, cô ấy cũng là cháu gái của ông ấy.

Vi Thắng Nam này mặt gì cũng tốt.

Chỉ có mỗi mắt nhìn người là kém thôi.

Trên thực tế, ít nhất một nửa số người ở Thiên Môn biết rằng chồng cô ấy Nghê Quang Văn là một tên cặn bã.

Một mặt, Vi Thắng Nam yêu Nghê Quang Văn sâu đậm.

Đối với cô ấy, Nghê Quang Văn là người đàn ông hoàn hảo duy nhất trên thế giới này!

Mặt khác.

Nghê Quang Văn cực kỳ xảo quyệt!

Một diễn viên xuất sắc!

Che giấu vô cùng tốt!

Mặc dù Vi Thắng Nam trông rất mạnh mẽ.

Nhưng thực tế, cô ấy rất đơn thuần.

Vi Thắng Nam là một người phụ nữ ngốc nghếch bị tình yêu làm cho lóa mắt!

Dường như chỉ có một người đàn ông trên thế giới này.

Người đàn ông này là Nghê Quang Văn.

Sếp Lỗ cố gắng thuyết phục.

"Vấn đề này không đơn giản như cháu nghĩ đâu”.

"Trước khi trách người khác, chú hy vọng cháu có thể hỏi kỹ về chuyện xảy ra lúc đó”.

Vi Thắng Nam xua tay, lạnh lùng nói: "Không cần hỏi, chồng tôi là người thế nào, tôi còn không rõ sao?"

"Người tốt như chồng tôi, không nói đến cả thiên hạ, ít nhất thì tìm cả cái Thiên Môn cũng không có người thứ hai đâu!"

"Người tên Lý Phong dám ra tay trước mặt bao người”.

"Cho thấy người này là một tên khốn ngang ngược, kiêu ngạo và độc đoán!"

"Chú Lỗ, nếu bây giờ chú không bắt hắn cho tôi”.

"Tôi nhất định sẽ làm mọi thứ có thể để bắt được hắn!"

"Nếu thật sự không được, tôi sẽ gọi điện thoại báo cho ông nội!"

Như đã đoán được Vi Thắng Nam sẽ nói lời này, sếp Lỗ cười nói: "Chú đến đây là để nói cho cháu một chuyện”.

"Ông nội cháu đã về nhà rồi, ông ấy đặc biệt sai chú đến đón cháu về”.

Kể từ khi Vi Thắng Nam kết hôn với Nghê Quang Văn, cô ấy đã có rất nhiều mâu thuẫn với gia đình mình.

Cô ấy đã dứt khoát dọn ra khỏi nhà, sống với một mình Nghê Quang Văn.

Ngày thường, dù gia đình có gặp nhau, họ cũng lờ nhau đi.

Bày ra biểu cảm cả đời này cũng chả cần nhau nữa.

Lần này, vì người đàn ông yêu quý của cô ấy.

Vi Thắng Nam bất kể làm gì cũng phải bắt được Lý Phong!

Vi Thắng Nam lên xe với sếp Lỗ.

Xe chuyển động chầm chậm trên đường.

Vi Thắng Nam vẫn sưng mặt lên.

Sếp Lỗ liên tục cười hỏi về quá trình quen nhau của Vi Thắng Nam và Nghê Quang Văn.

Ban đầu Vi Thắng Nam chả buồn quan tâm.

Tuy nhiên, cô ấy không thể chịu được sự tra hỏi liên tục của sếp Lỗ, cuối cùng cô đã kể câu chuyện hai người gặp nhau và yêu nhau.

Khi Vi Thắng Nam còn nhỏ, cô ấy luôn phải theo cha mẹ vào nam ra bắc.

Vì công việc của cha mẹ, cô ấy đã đến rất nhiều thành phố.

Vì bố mẹ cô ấy thường xuyên chuyển công tác, nên cô ấy có rất ít bạn thân xung quanh mình.

Cho đến năm thứ hai trung học, cô ấy gặp Nghê Quang Văn.

Vi Thắng Nam đã bị một số tên côn đồ bắt nạt khi mới vào trường.

Chính Nghê Quang Văn là người đã đứng ra giúp đỡ cô ấy.

Hôm đó, Nghê Quang Văn đã bị đánh đập dã man bởi những kẻ côn đồ đó.

Kể từ lúc đó, cuộc sống của Vi Thắng Nam đã có thêm hình bóng của một chàng trai.

 

Mặc dù, Vi Thắng Nam đã chuyển trường sau đó.

Nhưng, cô ấy và Nghê Quang Văn vẫn luôn viết thư cho nhau.

Họ hẹn nhau vào cùng một trường đại học.

Trong khuôn viên trường đại học, hai người họ chính thức yêu nhau.

Sau khi tốt nghiệp đại học, liền tiến đến hôn nhân.

Mặc dù lúc đó bị gia đình phản đối nhưng Vi Thắng Nam vẫn kiên quyết.

Nghe vậy sếp Lỗ đột nhiên hỏi: "Nhân tiện, chú nhớ cháu khi còn bé rất thích ăn bánh kếp nhỉ?"

Vi Thắng Nam gật đầu: "Món ăn yêu thích của cháu đúng là bánh kếp”.

"Thích vị chua chua ngọt ngọt của chanh leo đúng không?"

Lời nói của sếp Lỗ khiến Vi Thắng Nam không khỏi sửng sốt.

Bánh kếp thường là loại bánh mặn.

Muốn nó có vị chua ngọt, cùng lắm cũng chỉ cho một ít nước sốt cà chua vào thôi.

Nhưng chưa ai cho chanh dây vào cả.

Vi Thắng Nam chưa bao giờ ăn loại bánh kếp này.

Hơn nữa loại trái cây yêu thích của Vi Thắng Nam là chanh dây.

Nếu có thể thêm chanh dây vào bánh kếp.

Đối với Vi Thắng Nam, đó chắc chắn là thứ ngon nhất trên thế giới.

Sếp Lỗ nói với Vi Thắng Nam rằng ông ấy tình cờ biết rằng có một gian hàng bán bánh kếp có hương vị này.

Vì vậy, liền lái xe tới.

Hai người ngồi trong xe không hề xuống.

Mà đã để thư ký xuống mua nó.

Khi Vi Thắng Nam cắn một miếng, miếng bánh kếp tràn ngập hương thơm, vị chua ngọt của chanh dây.

Một sự ấm áp chưa từng có tràn qua cơ thể.

Không biết tại sao, lúc này nước mắt bất giác chảy xuống.

"Tại sao cháu lại khóc?"

Sếp Lỗ nhanh chóng đưa khăn ăn cho cô ấy.

Lúc này, Vi Thắng Nam không khỏi nhìn gian hàng nhỏ phía trước không xa.

Ở một khoảng cách xa, cô nhìn thấy một người.

Tóc của người đàn ông này hơi rối.

Anh ấy có hốc mắt trũng sâu và quầng thâm nặng.

Có vẻ như đã ngủ không ngon một hai ngày rồi.

Anh ấy trông rất mệt mỏi.

Nhưng khi đối diện với khách, anh ấy vẫn sẽ nở một nụ cười rất tươi.

Lúc này.

Trái tim của Vi Thắng Nam.

Giống như bị ai đó đấm cho một phát!

Cô ấy đã không nhìn thấy nụ cười đó trong nhiều năm rồi!

Vi Thắng Nam nhìn từ xa qua cửa kính.

Lúc này, sếp Lỗ nhìn Vi Thắng Nam nói: "Có phải người đó trông rất quen không?"

Hơn cả quen thuộc! ?

Người này là chồng cô Nghê Quang Văn!

Làm sao anh ấy có thể bán bánh kếp ở đây chứ?

Anh ấy không phải đang ở bệnh viện sao?

"Chủ của quầy hàng này tên là Nghê Quang Vũ. Cậu ấy và Nghê Quang Văn đến từ cùng một thành phố”.

Khi sếp Lỗ nói những lời này, Vương Tiểu Thất dẫn theo vài người bước đến gian hàng của Nghê Quang Vũ.

Sau khi Nghê Quang Vũ làm chiếc bánh kếp cuối cùng, anh ấy đã giao quầy hàng cho một bác gái.

Sau đó, theo đám Vương Tiểu Thất đi vào một con hẻm nhỏ.

Ngay khi Nghê Quang Vũ bước đi, Vi Thắng Nam đã nhận ra.

Đây không phải là chồng cô.

Tuy nhiên, ánh mắt của Vi Thắng Nam lại dán chặt vào Nghê Quang Vũ.

Không hiểu sao nước mắt cô lại giàn giụa.

"Những người đó là ai? Anh ta đi đâu vậy?"

Ánh mắt Vi Thắng Nam như thiêu đốt nhìn sếp Lỗ.

Sếp Lỗ cười nói: "Nếu như cháu hứa với chú, chỉ đứng xem, không xen vào, chú sẽ dẫn cháu đi xem”.

Vi Thắng Nam liên tục gật đầu.

Vi Thắng Nam đi theo sếp Lỗ vào trong ngõ.

Cách một khoảng nhất định, Vi Thắng Nam nhìn thấy Nghê Quang Vũ đi theo đám người Vương Tiểu Thất vào nhà kho của một nhà máy.

Cô ấy và sếp Lỗ đứng ngoài cửa sổ.

Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng Vi Thắng Nam có thể nghe rõ giọng nói của Nghê Quang Vũ trong nhà kho.

Giọng Nghê Quang Vũ hơi khàn.

Nghe như cuống họng của anh ấy đã bị hỏng vậy.

"Các anh đã nói là phải giữ lời đấy”.

"Tôi sẽ giao cơ thể tôi cho các anh”.

"Không quan trọng là thận hay gan của tôi”.

"Nhưng các anh phải để cô ấy đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK