Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92

 

Tân Nghiên Tuyết lặng yên thu hồi tay, tuy ý cười trên mặt càng thêm đậm hơn, nhưng không vào trong đáy mắt.

 

Vừa nhìn, là vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.

 

“Ta nghe nói, lân đây Minh vương phi luôn tới gặp muội Nàng ta như có như không dò hỏi: “Tới tìm muội làm gì?

 

Chuyện bốn năm trước ai cũng biết, nàng ta sao có mặt mũi đến gặp muội? Là vì muốn cầu xin muội tha thứ?” Cầu nàng ta tha thứ?

 

Không, nàng tới là để tát nàng ta tỉnh táo!

 

Qua quãng thời gian này, Mặc Lệ Nga xem như đã nhìn rõ.

 

Muốn khiến Vân Khương Mịch quỳ xuống cầu xin, đây chắc chắn là chuyện không thể nào.

 

Nữ nhân này, eo là làm bằng sắt!

 

Trong lòng nàng ta chửi thầm, nhưng trên mặt không để lộ chút nào, chỉ khẽ cười: “Đúng vậy! Nàng ta nói nàng ta biết sai rồi, muốn bản công chúa tha thứ nàng ta”

 

“Lệ Nga, vậy muội muốn tha thứ cho nàng ta?” Rõ ràng vẻ mặt Tân Nghiên Tuyết mang theo một tia khẩn trương.

 

Nếu như Mặc Lệ Nga tha thứ cho Vân Khương Mịch…

 

Vậy ả tiện nhân, nói ra chuyện năm đó thì nhất định Mặc Lệ Nga sẽ tin tưởng!

 

Tân Nghiên Tuyết tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy rat Vì thế, không chờ Mặc Lệ Nga trả lời, nàng ta đã lập tức nói: “Lệ Nga, chuyện bốn năm trước không phải là việc nhỏ!”

 

“Không phải ta nói xấu sau lưng Minh vương phi, mà là việc năm đó…” Nàng ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Đối với một cô nương mà nói, thanh danh là quan trọng nhất! Minh vương phi làm hại muội mất hết danh dự, sao lại có thể dễ dàng tha thứ nàng ta được?” Nghe mấy lời nói bậy này, Vân Khương Mịch trốn dưới giường thầm cười.

 

Tân Nghiên Tuyết, không hổ danh là máy bay chiến đấu phiên bản trà xanh.

 

Vẻ mặt Mặc Lệ Nga hơi chần chừ.

 

Còn ánh mắt lại theo bản năng nhìn xuống gầm giường, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Tam tẩu nói rất đúng.”

 

“Mấy năm qua bản công chúa sống không bằng chết, đúng là không thể dễ dàng tha thứ nàng ta được!”

 

Nghe được lời này, lúc này Tân Nghiên Tuyết mới hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đúng rồi! Muội nghĩ vậy rất tốt. Nhớ năm đó ta và Dương ca cũng bị nàng ta chia rẽ.”

 

“Mấy năm gần đây, tuy nói nàng ta bị Dương ca cấm túc, nhưng đều không trừng phạt đúng tội!”

 

“Bị cấm túc mấy năm mà không mất đi tính cách, bây giờ nàng ta được một tấc lại muốn tiến một thước! Muội nói xem, người như vậy, không nếu chúng ta cùng liên thủ đối phó nàng ta, nói không chừng sau này nàng ta sẽ còn làm ra chuyện gì quá đáng với chúng ta hơn nữa đó!” Nói xong, nàng ta bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 

“Rốt cuộc, nàng ta là người có tiền án, chúng ta không thể không đề phòng” Lời nói dịu dàng như nước, nhưng lực sát thương lại không Vẻ mặt Mặc Lệ Nga kỳ lạ, cúi đầu nhỏ nhẹ nói.

 

Thấy nàng ta rã rời, dường như là không có hứng thú nói chuyện, Tân Nghiên Tuyết cũng không phải người không biết đoán lòng người.

 

Vì thế, đặt chén trà xuống rồi đứng dậy: “Lệ Nga, vậy muội nghỉ ngơi cho tốt! Mai ta lại đến thăm muội”

 

“Đúng rồi, canh gà muội nhớ nhân uống lúc nóng, uống lạnh không tốt cho dạ dày”

 

“Ta đã biết” Mặc Lệ Nga gật đầu, nhìn theo dáng Tân Nghiên Tuyết đi ra cửa điện.

 

Sau khi xác định nàng ta đã rời đi, lúc này mới đi đến sau của nội điện, đập vài cái rồi nói: “Người đã đi rồi, xuất hiện đi!” Cả Vân Khương Mịch và Bích Yên đều dùng tay chân bò ra ngoài.

 

Loại chuyện leo lên nóc nhà lật ngói thế này, trong phủ Minh vương không phải nàng chưa từng làm.

 

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng trốn dưới gầm giường đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK