Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86

 

Chẳng lẽ bình thường Ứng Quốc Công dạy bảo tiểu thư trong phủ cách làm sao để bò lên giường nam nhân nhà người khác?” Một phen này, chẳng những mắng Vân Ngọc Linh.

 

Mà còn đi đường vòng, mắng luôn cả Vân Khương Mịch!

 

Gương mặt nhỏ của Vân Ngọc Linh lập tức trắng bệch.

 

Nhưng Vân Khương Mịch cũng không xem ra gì.

 

Tiểu thư của phủ Quốc Công?

 

Nàng vốn cũng không phải người của phủ Quốc Công, Tân Nghiên Tuyết cũng không mắng được lên đầu nàng.

 

Thế nhưng, nàng khoanh tay lại, có chút hăng hái nhìn những người ở đây: “Ban nấy, trong điện Thái Hòa, có vài Giác nhi vừa hát một vở kịch.”

 

“Các ngươi có biết hát vở kịch như thế nào không?” Vừa nghe, nàng ta đã biết trong lời nói có hàm ý.

 

Tân Nghiên Tuyết không nhịn được, cau mày hỏi: “Hát kịch gì” Vân Khương Mịch cười khẽ, thâm ý nhìn nàng ta: “Hát vở kịch Vương bà bà tróc gian đấy!”

 

Vở kịch này, với kiểu tiểu thư ngoan ngoãn như Vân Ngọc.

 

Linh, Vương Phi đoan trang như Tân Nghiên Tuyết, đều chưa từng nghe qua.

 

Nhưng một đại nam nhân như Mặc Vân Khinh, vừa nghe xong đã hiểu ý của Vân Khương Mịch: “Vân Khương Mịch, ngươi lại dám so sánh bổn Vương với Tây Môn Khánh?!” Vương Gia muốn làm Tây Môn Khánh?” Mơ đẹp đấy!

 

Chí ít Tây Môn Khánh còn đẹp trai!

 

‘Vân Khương Mịch liếc mắt: “Trí tưởng tượng của Vương Gia cũng phong phú thật.” Tân Nghiên Tuyết cắn răng: “Minh Vương Phi đến cùng là muốn nói gì, không ngại nói thẳng”

 

“Ta chỉ muốn nói, vừa ăn cướp vừa la làng, rất không có ý nghĩa” Vân Khương Mịch thở dài một tiếng, cũng không biết rốt cuộc đang nhắc nhở Tân Nghiên Tuyết hay là đang ám chỉ Vân Ngọc Linh, tóm lại thì sắc mặt của hai người cũng không dễ nhìn lắm.

 

“Không còn sớm nữa, ta đi về trước, các ngươi từ từ mà giải quyết đi!” Nàng quay người, chuẩn bị ra ngoài.

 

Lúc này, Mặc Phùng Dương còn đang ở bên ngoài chờ nàng.

 

Nàng sợ đi về trễ, Phong Bảo sẽ lo lắng.

 

Thằng nhóc con này, không cần biết trễ đến thế nào, đều sẽ chờ nàng trở lại.

 

Bình thường, không đến giờ Hợi là đã bò lên giường đi ngủ.

 

Nhưng nếu đến giờ Hợi mà nàng chưa về, dù là phải đợi đến giờ Tý, chờ đến hai mí mắt cũng sập xuống, Phong Bảo cũng vẫn sẽ tiếp tục chờ nàng trở lại mới đi ngủ.

 

Đêm nay đã rất muộn, nàng làm sao nhãn tâm để con trai chờ lâu như thế?

 

“Đừng lại!” Vân Khương Mịch vừa mới xoay người, đã bị Mặc Vân khinh gọi lại: “Vân Khương Mịch, nếu như không muốn chết, chuyện đêm nay người tốt nhất bóp nát trong bụng! Xem như chưa có chuyện gì xảy ral”

 

“Ta còn không nuốn liên lụy vào phiền phức đâu!: Vân Khương Mịch cười lạn!

 

“Vương Gia sẽ giết người diệt khẩu, ta cũng biết” Dứt lời, nàng cười như không cười mà đi ra ngoài.

 

Vân Ngọc Linh không có biểu cảm gì, cau mày.

 

Chuyện đêm nay không phát triển theo dự đoán của nàng †a, chuyện này khiến nàng ta có chút bất an. Vân Khương Mịch đột nhiên xuất hiện, Lục Dự ngoài cửa lại không nhắc nhở chút nào, nàng ta lại càng bất an.

 

“Dù sao…” Đang suy nghĩ, Tân Nghiên Tuyết đột nhiên nhào đến.

 

Nàng ta dùng sức nắm lấy tóc Vân Ngọc Linh, đè lên giường mà đánh.

 

Động tác rất nhanh, ngay cả Mặc Vân Khinh cũng không trở tay kịp?

 

Cái này vẫn là Tân Nghiên Tuyết, bình thường chỉ đi vài bước đã cảm thấy mệt sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK