Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406

 

Nhưng hai tháng nay, hình như cậu bé bắt đầu “siết lại” rồi.

 

Mắt thường cũng có thể thấy cậu bé cao lên, không còn phát triển về chiều ngang nữa… thịt trên người vẫn nhiều như: vậy, cân nặng vẫn nặng như vậy, nhưng cánh tay, chân đã gọn hơn nhiều rồi.

 

Ngược lại tiểu cô nương đang khóc bù lu bù loa này lại rất khỏe khoắn, giống như một tảng thịt vậy!

 

“Tảng thịt” này tết hai bím tóc nhỏ cao chót vót, trong tay cầm một quả táo đã ăn được một nửa, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Vẻ mặt Phong Bảo tràn đầy khinh thường: “Khóc như ấm nước đang đổ vậy”

 

Vừa nghe câu này, tiểu cô nương đó đó càng khóc lớn hơn!

 

Vân Khương Mịch: “Con trai, con là con trai! Con phải có phong độ một chút, không được học cha con đanh đá như vậy.

 

Phải đối xử dịu dàng với con gái, không được độc mồm như vậy.”

 

Mặc Phùng Dương ở bên cạnh: “Bổn vương đứng không cũng trúng đạn à?”

 

“Ngài thì biết cái gì, đây gọi là di truyền! Nhà dột từ nóc dột xuống”

 

Vân Khương Mịch liếc hắn một cái.

 

Mặc dù câu nói này không dễ nghe.

 

Nhưng Mặc Phùng Dương lại rất kì quái, nhếch môi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

 

Lời nói này của Vân Khương Mịch chẳng phải đã thừa nhận rồi sao, Phong Bảo đúng thật là con trai ruột của hắn?

 

Mặc Phùng Dương vô cùng thỏa mãn nên không tranh cãi với nàng.

 

Phong Bảo thật thà gật đầu, quay sang nhìn cô bé vẫn còn đang khóc, đứng đắn nói: “Tiểu nha đầu ấm nước, ngươi đừng khóc nữa!”

 

“Ấm nước” càng khóc lớn hơn.

 

Vân Khương Mịch không biết nên khóc hay cười nữa.

 

“Cũng không biết đây là con cái nhà ai”

 

Nàng nhìn xung quanh, đang định hỏi thăm thì nghe cách đó không xa truyền đến một giọng nói: “Ngọc Lan!”

 

“Ngọc Lan con đang khóc ở đâu vậy?”

 

Giọng nói này có chút quen thuộc.

 

Tiếp đó, chỉ thấy một bóng dáng với tốc độ tên bắn, xông đến trước mặt Vân Khương Mịch, ôm lấy “ấm nước” đang khóc không ngừng kia: “Sao lại khóc?”

 

“Ai bắt nạt con? Nói cho ta nghe, ta sẽ làm chủ cho conl”

 

Ám nước khóc đến nỗi xuýt chút nữa đã ngất xỉu, ngón tay mập mạp chỉ vào Phong Bảo, úp khuôn mặt mũm mĩm vào lòng của cô cô bé, không ngừng thút thít.

 

“Hay lắm! Để bổn vương phi xem xem là ai to gan như vậy!

 

Dám bắt nạt Chu…”

 

Còn chưa nói xong, đôi mắt của nàng ta đã sáng lên: “Mịch nhi?”

 

Người đến là Chu Vũ Oanh!

 

Nàng ta ôm Chu Ngọc Lan đang khó không ngừng, ngạc nhiên nhìn mấy người Vân Khương Mịch: “Đây là chuyện gì vậy?”

 

Đang nói, Mặc Hàn Vũ thở hồng hộc chạy đến: “Vũ Oanh, nàng chạy như như vậy làm gì? Khả năng nghe người hùng biện của nàng ngày càng cao nhỉ!”

 

Nghe tiếng khóc từ xa đã biết là Chu Ngọc Lan.

 

“Ủa, lão thất, Khương Mịch, trùng hợp thật đấy!”

 

Mặc Hàn Vũ nở nụ cười chào hỏi.

 

“Đúng là trùng hợp thật đấy!”

 

Vân Khương Mịch mỉm cười, chỉ thấy Mặc Phùng Dương ở bên cạnh đã ôm Phong Bảo lên từ lúc nào.

 

Nàng cảm thấy cạn lời.

 

Người đàn ông này đang muốn khoe rằng mình có con trai sao?

 

Đúng là trẻ con!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK