Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353

 

Tô Bính Thiện biết ông ta đang không vui.

 

Phất trần trong tay, gõ mạnh vào vành nón của Lương tiểu công công.

 

Lương tiểu công công uỷ khuất quỳ xuống: “Hoàng thượng!

 

Là do Tôn đáp ứng, nương nương cố chấp xông vào!”

 

“Thường ngày trãm không cho ngươi ăn no hay sao?”

 

Ngay cả một nữ nhân cũng không cản lại được?

 

Cản không được Vân Khương Mịch thì không nói, tâm nhãn của nha đầu thối tha này còn nhiều h – mắt ngó sen…Nhưng một Tôn đáp ứng thế này, hắn ta cũng cản lại không được?

 

Giữ hắn ta lại có ích lợi gì!

 

Lương tiểu công công vội vàng như chực khóc: “Hoàng thượng…

 

“Là Tôn đáp ứng nói nếu nô tài không để nàng ta vào, nàng †a sẽ hét lớn bảo nô tài phi lễ!”

 

Dứt lời, mặt mày của Lương tiểu công công ửng đỏ đến mang tai, cúi đầu, có thể là bị lời nói vừa rồi của Tôn đáp ứng doạ cho hoảng sợ.

 

Vô lễ với nữ nhân của Hoàng thượng?

 

Không phải là muốn chết sao?

 

“Hoàng thượng, nô tài không có vô lễ với Tôn đáp ứng.”

 

Lương tiểu công công yếu ớt giải thích.

 

Nghe giọng nói hoàn toàn giống như khóc.

 

Vân Khương Mịch: “…”

 

Nàng liếc nhìn Mặc Quốc Thiên chỉ thấy vẻ mặt ông ta không vui.

 

Giữa Tôn đáp ứng và Lương tiểu công công, hiển nhiên nàng sẽ bênh vực người sau.

 

Nhìn bả vai Lương tiểu công công co rúm lại, Mặc Quốc Thiên không có ý định sẽ nói gì, Vân Khương Mịch nhịn không được hỏi: “Tiểu Lương tử, nhìn ý tứ của ngươi kìa!”

 

“Cho dù ngươi có ý vô lễ với nàng ta, ngươi có thể vô lễ được sao?”

 

Vân Khương Mịch nhắc nhở hắn ta: “Ngươi chột dạ cái gì, sợ cái gì chứ?”

 

Lương tiểu công công đột nhiên hiểu ra!

 

Đúng rồi!

 

Cho dù hắn ta có ý định vô lễ với Tôn đáp ứng, hắn ta có thể vô lễ được à?

 

Thế là Lương tiểu công công vội vàng ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nói: “Hoàng thượng, nô tài chỉ là một thái giám!

 

Nô tài không thể vô lễ với Tôn đáp ứng!”

 

Mặc Quốc Thiên bị cái lơ mơ này của hắn ta bất giác làm cho vui vẻ.

 

Ông ta không kìm được đạp nhẹ Lương tiểu công công một cái: “Đã vậy thì ngươi khóc cái gì?”

 

“Cái thứ không có tiền đồ!”

 

Một đạp này, ông ta không hề dùng sức nhưng Lương tiểu công công rất cho ông ta “mặt mũi”, giả vờ bị đá đến đảo lộn rồi vội vàng đứng lên: “Nô tài là sợ…”

 

“Không có tiền đồ!”

 

Tô Bính Thiện cũng bồi thêm một câu, một bên kéo Lương tiểu công công dậy: “Nhìn ngươi xem! Còn không nhanh cút ra ngoài, lau cái mặt này của ngươi đi, khóc xấu giống như heo”

 

Lương tiểu công công: “…”

 

Không thể nghỉ ngờ sư phụ!

 

Hắn ta cảm kích nhìn Vân Khương Mịch, vội vàng lui ra.

 

Tôn đáp ứng vẫn còn đang quỳ gối ôm chân Mặc Quốc Thiên, lúc này vẫn chưa lấy lại tinh thần.

 

Hôm nay, rõ ràng là nàng ta đến Ngự thư phòng cáo trạng để Hoàng thượng làm chủ cho ca ca của nàng ta kia mà.

 

Tại sao không ai để ý đến nàng ta?

 

Lương tiểu công công vừa rời đi, Tôn đáp ứng đã tiếp tục khóc lóc, kể lể: “Hoàng thượng, ca ca chưa bao giờ gặp Minh Vương phi nên tuyệt đối không chọc gì đến Minh Vương phi!”

 

“Hôm nay, Minh Vương phi móc hai mắt của ca ca, không phải là đã huỷ cả đời của huynh ấy rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK