Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446

 

Ngươi không cần làm chức ngự trù này nữa! Người đâu, trực tiếp kéo xuống hủy bỏ đồ chơi kia cho ta!”

 

Hai thầy trò Tô Bính Thiện và Lương tiểu công công vui vẻ đi vào đưa Hoàng ngự trù xuống.

 

Thật tốt!

 

Đội ngũ thái giám trong cung lại lớn mạng, hơn hẳn đội ngũ ngự trù!

 

Cho nên…

 

“Hoàng ngự trù” bị chém một nhát, trực tiếp biến thành “Hoàng công công”.

 

“Phụ hoàng, xem ra Tôn đáp ứng này cũng có bản lĩnh”

 

Vân Khương Mịch ngồi xuống: “Thế nhưng con dâu rất tò mò, Tôn đáp ứng bị giam vào lãnh cung, trùng trùng canh phòng, phòng bị nghiêm ngặt, nàng ta làm thế nào mà trốn ra khỏi lãnh cũng được?”

 

“Nàng ta hung hăng, phách lối, cuồng vọng như thế là do sau lưng có chỗ dựa?”

 

Ánh mắt Mặc Tông Nhiên lóe lên: “Ngươi muốn nói cái gì?”

 

“Con dâu muốn nói, người đứng sau Tôn đáp ứng thật kiên cốt”

 

Vân Khương Mịch chống cằm: “Phụ hoàng, ngài cảm thấy ai có khả năng là người đứng sau nàng ta nhất?”

 

Tôn đáp ứng và Triệu hoàng hậu qua lại rất thân cận.

 

Thế nhưng ý nghĩ này vừa nổi lên đã bị Mặc Quốc Thiên lập tức hủy bỏ.

 

Tuy Triệu hoàng hậu và Đức phi có ân oán nhiều năm thế nhưng ngoài mặt hai người vẫn hợp nhau. Triệu hoàng hậu nắm giữ sáu cưng, là đứng đầu hậu cung.

 

Sáng hôm nay lại có mâu thuẫn với Đức phi.

 

Bà ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ với Đức phi trong thời điểm này.

 

Như vậy quá rõ ràng!

 

Nếu như Triệu hoàng hậu muốn hạ thủ, nếu như dám hạ thủ thì bà ta đã làm từ sớm!

 

Ánh mắt Mặc Quốc Thiên phiền muộn.

 

Thấy sắc mặt ông ta nghiêm túc, Vân Khương Mịch cười hì hì điều chỉnh bầu không khí, võ vai hắn một cái: “Phụ hoàng, nếu muốn sống tốt thì trên đầu phải có sừng!”

 

Dáng vẻ một “ca ca tốt”

 

Vẻ mặt Mặc Quốc Thiên chê cười: “Lấy móng heo của ngươi ra”

 

“Phụ hoàng, ngài thừa nhận đi, ngài chính là một người ăn hàng! Nếu không sao vừa mở miệng đã là móng heo?”

 

Vân Khương Mịch cũng không sợ ông ta chê cười.

 

Mặc Tông Nhiên: “Ngậm cái miệng heo của ngươi lại!”

 

“Nhìn đi! Có phải còn muốn gọi con dâu là mũi heo, đầu heo luôn không?”

 

Vân Khương Mịch không sợ chết tiến về trước.

 

Chương ngự trù và Cổ ngự trù quỳ trên đất run lẩy bẩy, cùng với “Hoàng công công” vừa bị Tô Bính Thiện lôi vào đang nằm giả chết trên đất: Vị Minh Vương phi này quả nhiên không sợ chết!

 

“Ngươi đúng là tự biết mình”

 

Mặc Quốc Thiên oán nàng.

 

Vân Khương Mịch cũng không thèm để ý: “Phụ hoàng, ngài làm thế không phải đang tự mắng mình hay sao?”

 

“Con dâu là heo, nhi tử cũng là heo, nhi tử của ngài cũng là heo, vậy ngài là cái gì?”

 

Vài câu nói, Mặc Quốc Thiên đi một vòng, sững sờ nói: “Heo?”

 

“Trả lời đúng!”

 

Vân Khương Mịch vỗ tay.

 

Lúc này, Mặc Quốc Thiên mới phát hiện ra, ông ta lại bị nha đầu thối này cho lượn quanh một vòng.

 

Ông ta chụp lên ót nàng: “Ngươi cũng cút vào đi, xem Mẫu phi cũng ngươi thế nào rồi. Trước khi trãm xử lý xong bọn hắn, không được phép ra ngoài!”

 

Từ xưa đến nay người dám măng Hoàng Thượng là heo cũng chỉ có Vân Khương Mịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK