Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 437

 

Ngay lập tức Vân Khương Mịch ngồi xuống bắt mạch, cùng lúc đó đại ca đang “chế thuốc” trong không gian.

 

Chẳng qua rõ ràng là trình độ y thuật của vị đại ca này có hạn.

 

Mỗi lần trúng độc, nó đều cho dược là hạt rễ bản lam…

 

Vân Khương Mịch lau mồ hôi, vừa bắt mạch cho Đức phi, vừa hỏi Lý ma ma là hôm nay Đức phi đã ăn gì, uống gì, hỏi từng việc lớn nhỏ.

 

Sau khi Lý ma ma trả lời lần nữa, Vân Khương Mịch gật đầu hơi suy tư.

 

“Canh gan dê?”

 

“Đúng vậy! Đó là thứ quỷ gì?”

 

Mặc Quốc Thiên lại hỏi.

 

Lý ma ma phân phó Tế Vân mang nửa bát canh gan dê mà Đức phi chưa ăn xong trình lên đây.

 

Không phải Vân Khương Mịch không biết đến canh gan dê, chỉ là… “Theo con dâu biết, ăn gan dê và đậu đỏ cùng nhau, quả thật sẽ gây ngộ độc”

 

“Sao có thể như vậy?”

 

Mặc Quốc Thiên tỏ vẻ khó tin: “Ý con là, ăn hai loại này sẽ trúng độc”

 

“Mà không phải bị người khác cố ý đầu độc?”

 

Vân Khương Mịch lắc đầu: “Phụ hoàng, trước mắt vẫn chưa thể xác định là trong lúc dùng bữa, mẫu phi đã vô tình ăn hai món này rồi trúng độc, hay là bị người khác cố ý đầu độc”

 

Đầu óc Mặc Quốc Thiên mờ mịt.

 

“Sao trẫm nghe không hiểu lời con nói?”

 

Lúc này, Mặc Phùng Dương đứng một bên giải thích cho ông ta: “Ý của Mịch Nhi là trước mắt vẫn chưa thể xác định được là mẫu phi vô tình ăn hai món này rồi bị trúng độc, hay là có người cố ý để mẫu phi dùng hai món này, mới dẫn đến trúng độc”

 

Vế trước là Đức phi tự trúng độc.

 

Vế sau thì chẳng phải là bị người khác đầu độc sao?

 

Giải thích như vậy, Mặc Quốc Thiên nghe hiểu hơn.

 

Ông ta gật đầu: “Nhưng sao gan dê và đậu đỏ lại không thể ăn chung?”

 

“Tương khắc”

 

‘Vân Khương Mịch lời ít ý nhiều: “Trong muôn nghìn chúng sinh, có rất nhiều vật tương khắc. Ngay cả thức ăn cũng có những thứ tương khắc”

 

Sắc mặt Mặc Quốc Thiên hơi hoảng sợ: “Như thế sau này trãm cũng không dám ăn bậy!”

 

Vân Khương Mịch: “… Phụ hoàng, người là vua của một nước”

 

Ông ta ăn một ngày ba bữa, đều phải trải qua trăm loại kiểm tra, sau khi nghiệm độc xong mới có thể trình lên cho ông ta hưởng dụng.

 

“Trước tiên vẫn nên giải độc cho mẫu phi con đi”

 

Mặc Quốc Thiên ngượng ngùng sờ mũi.

 

Bát canh gan dê trên bàn còn rất thơm, nhìn thôi cũng khiến người ta rất muốn ăn… Mặc Quốc Thiên nuốt nước bọt, thu lại ánh mắt thèm thuồng.

 

Khóe mắt Vân Khương Mịch liếc thấy cảnh này, nàng lắc đầu bất đắc dĩ.

 

Tất cả người nhà họ Mặc bọn họ đều háu ăn thế sao?

 

Nàng kê toa thuốc để Dương thái y quay về Thái y viện bốc thuốc giải độc cho Đức phi, lúc này mới nói với Mặc Quốc Thiên: “Phụ hoàng, trước tiên gọi người của ngự thiện phòng đến để hỏi rõ ràng đi”

 

Bên trong canh gan dê và cháo ý dĩ đậu đỏ đều không kiểm tra ra được sự tồn tại của độc tố.

 

Sở dĩ Đức phi trúng độc, đều vì ngự thiện phòng đưa tới một bát canh gan dê. Cũng không biết ngự trù bị người khác sai khiến, hay đây chỉ là sự trùng hợp vô tình.

 

Rốt cuộc chân tướng thế nào thì chỉ có thể dẫn ngự trù đến để hỏi rõ.

 

Mặc Quốc Thiên cũng muốn làm rõ mấu chốt trong đó, lập lức phân phó người dẫn ngự trù đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK