Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 257

 

Mặc Phùng Dương thu hồi lại tâm sự, giương mắt nhìn Vân Khương Mịch mặt đang lạnh như băng, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy hỏi: “Vân Khương Mịch, rốt cuộc bổn vương trêu chọc ngươi cái gì?” Mà lại đối xử với hắn như vậy?

 

“Vương gia không trêu chọc ta, ta cũng không dám làm bộ làm tịch ở trước mặt Vương gia”

 

Vân Khương Mịch lạnh lùng cười: “Ta là ai chứ? Ta là Vân Khương Mịch chứ không phải là Tân Nghiên Tuyết. Làm sao dám giở trò trước mặt Vương gia chứ?”

 

Cùng lúc hành động không giống bình thường, Mặc Phùng Dương cũng ngửi thấy một mùi… dấm chua!

 

Về phương diện tình cảm này, Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch đều là kiểu người chậm lụt.

 

Nhưng cho dù có chậm hiểu đi nữa… Mặc Phùng Dương vẫn nghe rõ sự ghen ghét trong giọng nói của Vân Khương Mịch.

 

Hắn híp mắt nói: “Vân Khương Mịch, ngươi ghen rồi sao?”

 

Ghen?

 

Đối với Vân Khương Mịch đang tức giận mà nói, cái từ này nhất định là mang tính khiêu khích.

 

“Ghen? Ta ghen cái gì?” Nàng cười lạnh, không khách khí chút nào, phản bác lại: “Mặt mũi Vương gia to quá cơ! Hận thù giữa ta và Tân Nghiên Tuyết có liên quan gì tới ngươi? Tại sao †a phải ghen chứ?”

 

“Vương gia coi trọng mình qúa rồi”

 

Mặc Phùng Dương: “…’ Hôm nay hắn bị nàng chọc tức, mà sao hắn lại không hề tức giận? Ngược lại, hắn chỉ cảm thấy nàng giận dữ trông rất buồn cười.

 

Mặc Phùng Dương nghĩ như vậy, trên mặt nở một nụ cười châm biếm: “Nếu ngươi không ghen, vậy sao cứ ba câu là lại Tân Nghiên Tuyết, còn luôn nói nàng ta là bạch nguyệt quang của bổn vương?”

 

Mới đầu, hắn không hiểu rốt cuộc bạch nguyệt quang kia là có ý gì.

 

Sau ba lần bốn lượt hắn bị nàng cười nhạo, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ rồi.

 

“Ta thích nói thế đấy, ngươi quản được à?” Vân Khương Mịch cứng cổ mạnh miệng.

 

“Bổn vương không quản được.” Mặc Phùng Dương buồn cười nhìn nàng: “Nhưng có điều ngươi nhầm lãn một chuyện rồi. Tân Nghiên Tuyết không phải là bạch nguyệt quang của bổn vương”

 

Không phải bạch nguyệt quang của hắn? Chẳng lẽ đó còn là người khác, hơn nữa thực ra Tân Nghiên Tuyết là mụt ruồi son trong tim hắn?

 

Suy đoán này làm cho tâm trạng Vân Khương Mịch càng trở nên khó chịu hơn.

 

Tên Mặc Phùng Dương chó má này còn có nhiều tình sử như vậy à?

 

Nhìn nàng mà xem, ngay cả nụ hôn đầu, lần đầu đều cho hắn, còn mạo hiểm nguy hiểm tính mạng sinh một đứa con cho hắn. Nàng cho hắn mọi thứ, nhưng lại chẳng phải là gì ở trong lòng hắn ư?

 

Trong lòng Vân Khương Mịch càng nghĩ càng tức giận, nàng càng cảm thấy nàng không đáng.

 

“Ngươi thì giỏi rồi! Tình sử của ngươi tràn lan ra đấy! Ngày mai ta sẽ nuôi tiểu bạch kiểm!”

 

Nàng sẽ cho hắn tức chết luôn.

 

Tình sử của nàng không nhiều như hắn, nhưng cũng không thể thua về khí thế.

 

“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”

 

Mặc Phùng Dương thực sự đã bị nữ tử này chọc tức chết.

 

Nàng lại dám nói ra lời vô liêm sỉ như nuôi tiểu bạch kiểm như vậy ở ngay trước mặt hắn? Nếu không phải là hắn vẫn còn lý trí, hắn rất muốn trực tiếp thức tỉnh nữ nhân này… Nhưng lý trí nhắc nhở hắn, hắn là nam nhân, là chính nhân quân tử.

 

Trai hiền không đấu cùng nữ nhân.

 

Quân tử động khẩu không động thủ.

 

Hắn mặc niệm trong lòng mấy lần, lúc này mới cắn răng nghiến lợi nhìn nàng chằm chằm: “Vân Khương Mịch! Ngươi có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK