Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466

“Nhưng…”

Ông dừng một chút: “Thời cuộc bây giờ rất căng thẳng, người khác biết được sự tồn tại của Phong Bảo, chỉ sợ thăng bé cũng sẽ gặp nguy hiểm”

“Ngoại tổ phụ, cửu cửu, đây chính là chỗ khó xử của con và Vương gia. Nói hay không nói đều phiền phức như nhau!

Nhưng có lẽ giấu giếm hay thông báo cho thiên hạ biết cũng đều có chỗ lợi riêng”

Thấy Phong Bảo ngủ thiếp đi, giờ phút này Vân Khương Mịch mới nhẹ giọng nói.

“Con và Vương gia muốn nhờ ngoại tổ phụ và cửu cửu nghĩ giúp bọn con một cách”

“Đương nhiên ta hiểu sự lo lắng của các con”

Cố Bắc Trung cất giọng nặng nề: “Tuy nhiên hai đứa phải biết, Hoàng thượng vẫn chưa lập Thái tử. Hôm nay ngoài mặt trông có vẻ trời yên biển lặng, nhưng bên trong thực chất đã gió giục mây vần từ lâu!”

“Cho dù các con không muốn tranh giành quyền thế, cũng khó thoát khỏi trận tai họa này!”

Sao Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương có thể không hiểu lời ông ấy nói?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

“Thật ra thì con thấy Hoàng thượng đối xử với Vương gia và Mịch Nhi rất tốt, cho Hoàng thượng biết về sự tồn tại của Phong Bảo cũng được đấy”

Lúc này, Cố Thanh nhẹ giọng nói: “Điều kiện tiên quyết là, hai đứa hãy thử thăm dò ý kiến của Hoàng thượng trước”

Vân Khương Mịch nhìn qua, dáng vẻ Cố Thanh như có điều suy nghĩ.

Vân Khương Mịch lập tức hiểu rõ: “Ý của cửu cửu là, bảo bọn con trước hết nên thăm dò thái độ hiện nay của phụ hoàng?”

“Hoàng thượng nhất định sẽ rất vui mừng, ước gì có thể chiếu cáo thân phận của Phong Bảo với thiên hạ ngay lập tức.

Điều này với Phong Bảo mà nói là tốt hay xấu vẫn chưa thể kết luận”

Cố Thanh giải thích: “Vừa có thể được Hoàng thượng che chở, lại có thể nhờ ngài giữ bí mật chuyện này”

Vân Khương Mịch bừng tỉnh hiểu ra!

Lén đưa Phong Bảo đi gặp Mặc Quốc Thiên!

Hoặc là mời Mặc Quốc Thiên đến Vương phủ, cho ông ta biết về sự tồn tại của Phong Bảo!

Việc này chỉ có thể bí mật tiến hành, không thể để cho người ngoài biết được!

Như vậy, thằng bé sẽ được Mặc Quốc Thiên che chở và người bên cạnh ông ta sẽ không biết được sao?

“Điều kiện tiền đề là Hoàng thượng đồng ý giữ kín việc này!”

Ngay khi Vân Khương Mịch đang vui mừng kích động, Mặc Quốc Thiên đột nhiên hất chậu nước lạnh lên đầu nàng: “Hoàng thượng đã mong chờ được bế Hoàng trưởng tôn từ lâu rồi”

“Nếu để ngài ấy biết Hoàng trưởng tôn của mình đã lớn chừng này, hận không thể ngày ngày ôm trong lòng khoe khoang với tất cả mọi người mới đúng. Sao có thể cam lòng hứa với mấy đứa giữ bí mật che giấu Phong Bảo?”

Nghe nói như thế, niềm vui mừng tràn đầy phấn khích trong lòng Vân Khương Mịch đều bị dập tắt.

Nàng thở dài: “Thật đau lòng”

“Nhưng con có thể thử xem”

Thấy vẻ mặt chán nản của nàng, Cố Bắc Trung nói tiếp: “Đầu tiên, đừng để Hoàng thượng biết về sự tồn tại của Phong Bảo, hãy thử thăm dò xem ngài ấy có thái độ như thế nào về chuyện Hoàng trưởng tôn”

“Dù sao chuyện con rành nhất chẳng phải là nhổ râu bên miệng cọp ư?”

Những lời này khiến Vân Khương Mịch dấy lên hy vọng.

Tuy nhiên, nàng không nhịn được mở to hai mắt: “Ngoại tổ phụ người có ý gì? Người đang khen con hay là chê con đấy?”

“Khen con”

Cố Bắc Trung nâng tách trà lên, chậm rãi nói: “Cũng chẳng biết rốt cuộc tính tình con giống ai nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK