Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116

 

Thấy nàng đi ra, hiển nhiên ông ấy cũng hơi bất ngờ.

 

Đã lâu ông chưa nói chuyện với đứa con gái này rồi.

 

Quan hệ giữa phụ thân và con gái vốn không gần gũi.

 

Bây giờ gặp mặt càng thấy xa lạ.

 

 

Nói chuyện không hợp thì chỉ bằng khỏi nói!

 

“Đứng lại!” Vân Bách Tùng ngẩn người một chút, không quan tâm mình vẫn còn có chuyện cần làm, lập tức đuổi theo: “Khương Mịch, phụ thân có mấy câu muốn hỏi con” Lúc này biết gọi “Khương Mịch” rồi, cũng biết nói ra thân phận phụ thân rồi.

 

Nhưng mà, Vân Khương Mịch không thèm nhảy vào cái lồng này của ông!

 

Nàng cười lạnh lùng một tiếng rồi đứng lại: “Ưng Quốc.

 

Công, thấy bổn Vương Phi là phải thỉnh an đó”

 

“Nếu Ưng Quốc Công không biết quy củ, sau này lại gọi sai… bổn Vương Phi phải gọi người vả miệng đó!” Nàng là cô nương đã gả đi rồi, lại là Vương Phi của phủ Minh Vương.

 

Về tình về lý, Vân Bách Tùng cũng không nên gọi khuê danh của nàng mới phải.

 

Chuyện này không thể nể tình!

 

Gương mặt già nua của Vân Bách Tùng tái đi, ngượng ngập cúi đầu, sau khi thỉnh an nàng xong mới cẩn thận từng chút nói: “Không biết Minh Vương Phi có thời gian về Quốc Công phủ một chuyến không?”

 

“Mẫu thân, muội muội ngươi, bọn họ đều nhắc đến ngươi”

 

“Mẫu thân?” Vân Khương Mịch hứng thú: “Mẫu thân ta là ai?”

 

“Ta chỉ biết mẫu thân ta họ Cố, nhiều năm trước bị bệnh qua đời rồi” Vân Bách Tùng lại dám nói Trần Thị là mẫu thân nàng?

 

Một thê thiếp thân phận thấp kém, sau khi được Vân Bách Tùng đưa lên làm chính thất lại không biết trời cao đất dày, có chừng có mực, dám làm mẫu thân của Vân Khương Mịch nàng à?

 

Vân Bách Tùng bị bóp dẹp lép vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Tuy ngươi là con gái đã gả đi”

 

“Nhưng cuối cùng vẫn họ Vân! Mấy ngày nữa là ngày ta muội ngươi cập kê, đến lúc đó về một chuyến đi nhé?” Tam muội của Vân Khương Mịch tên là Vân Lan Thanh.

 

Cùng một mẹ với Vân Ngọc Linh, đều là con gái của Trần Thị.

 

Tam muội này cứ ru rú trong nhà, Vân Khương Mịch chẳng ấn tượng bao nhiêu.

 

Bốn năm trước nàng xuất giá, Vân Lan Thanh mới hơn mười tuổi.

 

Bây giờ cũng đã cập kê rồi.

 

Nhanh thật!

 

“Đến lúc đó nói tiếp.” Vân Khương Mịch không từ chối rõ ràng, nhưng cũng không đồng ý thẳng thừng, chỉ nói lấp lửng: “Bổn Vương Phi vẫn còn việc phải làm, không nói chuyện với Ưng Quốc Công nữa”

 

“Ngươi cứ tùy ý” Nhưng Vân Khương Mịch không ngờ da mặt Vân Bách Tùng lại dày như vậy.

 

Vốn dĩ nàng nghĩ nàng nói như vậy, ông phải không còn mặt mũi tiếp tục “gây rối” nàng mới phải.

 

Chí ít sẽ không hành động nhanh như vậy.

 

Tốt xấu gì cũng đợi đôi ba ngày mới có mặt mũi đối diện nàng.

 

Ai ngờ tối hôm đó, lại có một vị “khách không mời” đến phủ Minh Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK