Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 174

 

“Những lời này, cho dù ở trước mặt phụ hoàng hay ở trước mặt Vương gia, con dâu đều không sai chỗ nào!” Nhìn dáng vẻ tranh luận đúng lý hợp tình của nàng, Đức phi càng giận đến nỗi cơ thể run rẩy!

 

“Ngươi, ngươi…” Nhìn thấy Đức phi dường như sắp ngất đi vì tức giận, Lý ma ma và Tế Vân vội vàng đỡ bà: “Nương nương đừng nóng giận, thân thể quan trọng!” Tế Vân an ủi Đức phi.

 

Lý ma ma vội nói với Vân Khương Mịch: “Vương phi, người nói ít vài câu đi!”

 

“Ta cũng không muốn nhiều lời” Vân Khương Mịch cúi đầu, nhẹ giọng dỗ dành hài tử.

 

Đức phi bị nàng gạt sang một bên, tức giận đến mức sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Bổn cung muốn nhìn xem lần này Phùng Dương làm sao thiên vị ngươi!”

 

“Chúng ta đi!” Bà mang theo Tế Vân và Lý ma ma đóng sập cửa mà đi.

 

Trước khi đi, Lý ma ma nhìn Vân Khương Mịch thở dài một hơi thật sâu.

 

Chờ đến khi ba người bọn họ rời đi, Vân Khương Mịch nhìn đứa trẻ đang run bần bật trong lồng ngực, phân phó Như Ngọc: “Đi gọi bà vú Trương tới đây dỗ cháu trai của bà ta ngủ” Cũng không phải nàng không muốn dỗ hài tử ngủ.

 

Mà bởi vì nàng càng dỗ thì đứa nhỏ này càng run rẩy hơn, càng không dám ngủ…

 

Có lẽ lúc nãy đã bị Đức phi dọa rồi.

 

Thẳng đến khi bà vú Trương lại đây, hài tử mới “oa” một tiếng, bổ nhào vào lồng ngực của bà ta mà khóc lên.

 

Hóa ra, đứa nhỏ này là cháu trai của bà vú Trương!

 

Tối hôm qua sau khi Mặc Lệ Nga rời đi, Vân Khương Mịch đã đoán được hôm nay Đức phi nhất định sẽ một đường giết tới phủ Minh Vương.

 

Cho nên sáng sớm nàng đã mang Phong Bảo đến nhà họ Cố. Sau đó bảo bà vú Trương mang cháu trai của bà ta đến Vương phủ, để Đức phi nghĩ răng đứa nhỏ này là Phong Bảo.

 

Cháu trai của bà vú Trương tên Cẩu Vĩ Ba.

 

Sau khi bà vú Trương dỗ một lúc thì Cẩu Ví Ba đã ngủ.

 

Lúc này Vân Khương Mịch mới thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.

trông giống Vương gia như đúc. Rõ ràng Vương phi không muốn mọi người biết được việc này, người làm hạ nhân như bọn họ cũng không nên lắm miệng.

 

Trước kia bà vú Trương còn cho rằng Vân Khương Mịch dễ bắt nạt. Chẳng qua chỉ là một Vương phi không được xem trọng, đã thế còn bị cấm túc.

 

So với phế nhân có gì khác nhau?

 

Nhưng hiện giờ nhìn lại, Vương phi nắm giữ hết thảy mọi thứ của Vương phủ. Ngay cả Vương gia cũng bị nàng “quản giáo”, trở nên dễ bảo.

 

Rõ ràng là có cách dạy chồng…

 

“Vương phi, Đức phi nương nương vốn dĩ đã không thích người! Nếu nương nương gặp được tiểu công tử Phong Bảo, nương nương nhất định sẽ vui mừng, cũng sẽ đối xử tốt với Vương phi!” Bà vú Trương tận tình khuyên bảo: “Mẹ quý nhờ con..”

 

“Bổn Vương phi không cần người khác đối xử tốt với mình” Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

 

Đức phi đợi một lúc lâu cũng không đợi được đến khi Mặc Phùng Dương trở về.

 

Mắt thấy đã sớm đến giờ Tý, hai mí mắt của bà đã gục xuống, không kiên trì nỗi. Bởi vì ra mồ hôi rồi lại gặp gió nên bà cảm thấy hơi choáng đầu.

 

Cho nên Đức phi bảo Lý ma ma và Tế Vân mang bà trở về cung Vĩnh Thọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK