Mục lục
Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Vân Khương Mịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 505

Triệu hoàng hậu thân phận cao quý, không thể làm ra chuyện này.

Đức phi bây giờ thái độ đối với nàng có chuyển biến tốt, càng không thể.

Tôn Đáp Ứng đã chết rồi, người kết thủ với nàng qua lại chỉ nhiều như vậy.

Một người phụ nữ thấp hơn nàng một chút…

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một mình Vân Ngọc Linh.

Trong lòng Vân Khương Mịch đã có đáp án, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy. Độc Nhãn Long cho dù chỉ có một con mắt, còn sưng híp thành một cái khe, cũng miễn cưỡng nhìn rõ vẻ mặt trên mặt của nàng, Ý cười lạnh nhạt, khiến người ta sau lưng phát lạnh.

Hắn ta theo bản năng lùi về phía sau một bước: “Người, người muốn làm gi Độc Nhãn Long hay tay ôm ngực.

‘Vân Khương Mịch mặt xem thường: “Ngươi cho rằng ta muốn lợi dụng ngươi? Hay là muốn cướp tiền của ngươi?”

“Trốn cái gì?!”

Nàng lôi Độc Nhãn Long trở lại, Độc Nhãn Long lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống đất.

Bởi vì nàng dùng sức lôi cổ áo của hẳn ta, Độc Nhãn Long không hề phòng bị một hơi không thở được, suýt nữa bị nàng ghìm chết… Hân ta lè lưỡi, loạng choạng rồi đứng vững.

Sỉ nhụct Quả thực là vô cùng nhục nhãt ‘Độc Nhãn Long giận giữ và xấu hổ ngấng đầu trừng mắt Vân Khương Mịch.

Hắn ta đường đường là đại ca của bang Hắc Phong, lại ở ngay trước mặt huynh đệ bị một nữ nhân trói gà không chặt làm mất mặt như vậy!

Nhìn thấy hẳn ta cố gắng trợn to độc nhãn lên nhìn nàng, dáng vẻ như muốn đánh nhau với nàng vậy.

“Vân Khương Mịch khẽ nhíu mày: “Ngươi không phục?!”

Thấy nàng lại nâng bình xịt hơi cay ở trong tay lên.

‘Độc Nhãn Long sợ tới mức toàn thân căng cứng, vội vàng phủ định: “Không, không phải, làm sao ta dám chứ?”

Chuyện cười!

Ám khí ở trong tay người phụ nữ này có thế khiến cho toàn bộ huynh đệ của hần ta lập tức ngã xuống. Đến ngay cả hắn ta kẻ giang hồ “rong ruổi giang hồ” mấy chục năm này cũng khuất phục ở trong tay nàng, Hiện giờ cho dù Độc Nhãn Long không phục, cũng tức giận nhưng không dám nói gì!

“Ta hỏi ngươi, các ngươi là loại người gì?”

‘Vân Khương Mịch hung dữ nhìn hẳn ta.

Độc Nhãn Long cẩn thận tỉ mỉ liếc một cái… bình xịt hơi cay ở trong tay nàng “Chúng ta là bang Hắc Phong”

Hắn ta rụt rè trả lời.

“Bang Hắc Phong là thứ đồ chơi gì?”

‘Vân Khương Mịch đá đá tên mặc đồ đen ở bên cạnh: “Chưa chết sao? Nếu chưa chết thì tìm chỗ ngồi cho ta, ta có lời muốn hỏi huynh đệ Độc Nhãn Long các ngươi này”

Huynh đệ Độc Nhãn Long: ”..”

“Cô nãi nãi, ở đây là đầu phố, lại đêm hôm khuya khoát, ta nào có tìm được chỗ ngồi nào cho ngươi?”

Biểu cảm của tên mặc đồ đen rất oan ức.

Nếu như là ban ngày, hẳn ta tùy ý xông vào trong cửa hàng bên cạnh, cũng có thể cướp ra một chiếc ghế cho nàng.

Nhưng bây giờ là nửa đêm, nào có thế đáp ứng yêu cầu của vị cô nãi nãi này?

“Phế vật”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK