Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Kim một hơi mua hết về, hắn chỉ chọn lấy mấy đứa trẻ dưới 7 tuổi, hắn hơi bất ngờ vì thùng tiền đóng góp phát triển nhà thờ lại nhiều tiền đến thế, có lẽ hắn đã đánh giá hơi thấp sức mạnh tín ngưỡng.



Khoảng tiền này hắn sẽ chỉ tập trung mua các loại vật tư sinh hoạt để đảm bảo điều kiện sống cho mấy đứa nhỏ.



Hắn không quan tâm chế độ xã hội như thế nào, nhưng hắn sẽ không để bất kì đứa trẻ nào phải chịu cảnh khốn cùng.



Có lẽ việc làm của hắn sẽ gián tiếp khiến tỉ lệ tội phạm liên quan đến trẻ em tăng cao trong một đoạn thời gian ngắn, khi những thương nhân buôn bán bắt đầu tập trung vào đối tượng này.



Hắn cũng hết cách, chiến sự cấp quốc gia nổ ra, nhân tộc là phe gây hấn, bắt tay với vong linh để đấu với thú nhân cùng tinh linh, lượng nô lệ là cực kì nhiều, chỉ một lần mua mà có tới bảy phần là thú nhân, một phần là tinh linh.



Nếu như hắn đứng ra, liên tục mua nô lệ nhỏ tuổi, ít nhất thì những đứa bé đó không phải chết đi dưới khói lửa của chiến tranh.



Nguyên nhân chiến tranh là gây áp lực để giao ra nguyên liệu quý, không phải đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần danh tiếng hắn đủ lớn, càng nhiều thương nhân nô lệ quan tâm, thì càng nhiều trẻ em thoát khỏi lửa chiến tranh.



Thành phố này ở gần rìa của vương quốc vong linh, chiến sự sẽ không lan đến đây, nơi đây tương đối yên bình, hắn sẽ cố gắng hết sức để chúng có thể hồi phục, và lớn lên như những đứa trẻ bình thường.



Chiến tranh thường là ván cờ của những kẻ đứng đầu.



Người dân mới là người phải hứng chịu hậu quả.



Những cuộc chiến trong thời kì chiếm hữu nô lệ cùng thời kì phong kiến đều để lại hậu quả cực kì nặng nề.



Hắn không biết chiến sự ra sao, mục đích như thế nào, nhưng những đứa trẻ là vô tội, không thể nào đẩy chiến hỏa lên đầu chúng được.



Chiến tranh là mất mát, là đau thương, đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng hắn tin tưởng, hắn có thể thay thế cha mẹ chúng, chăm sóc chúng, để chúng có thể phát triển lành mạnh.



Nhìn lấy những đứa trẻ lấm lem bị trói, quần áo chỉ là những bao đựng thóc đã rách nát, hắn thực sự đau lòng.



Chúng đáng ra đã có cuộc sống tốt hơn.



Về đến kim tự tháp, hắn đưa từng cháu một vào bên trong, để Quế Nguyệt tắm rửa sạch sẽ, thay đổi trang phục.



Những trang phục này là tự tay nàng làm, tất nhiên không phải cái hình thái tàn thứ phẩm mà nàng khoe hắn lúc trước mà là bản thiết kế hắn mua được từ hàng may.



Có thứ này nàng có thể luyện tập thông thạo may vá trước khi mở ra nghề may.



Mặc đồ xong xuôi, hắn để nàng đưa chúng đến phòng ăn.



Nguyễn Kim đã chuẩn bị một bàn ăn dài đầy thức ăn cho chúng.



Bọn trẻ vẫn ngồi yên, không đụng miếng nào dù bụng đã kêu vang.



Hắn nhìn xuống bọn trẻ, buông xuống dao bếp, ngồi vào vị trí, bắt đầu ăn cơm.



Những đứa trẻ thấy vậy cũng bắt đầu ăn.



Nguyễn Kim ăn nhanh rồi tiếp tục để bọn trẻ ăn, tiếp tục quay lại căn bếp để nấu nướng, đưa thêm điểm thức ăn lên bàn.



Bọn trẻ đã quá đói, vùi đầu vào bàn ăn không nghỉ, ăn đến khi no căng cả bụng.



Chuyện này đối với chúng như là giấc mơ vậy, đoạn thời gian trên xe của bọn thương nhân nô lệ đối với chúng thực sự là ác mộng.



Ăn xong toàn bộ tự giác dọn xuống bàn ăn, đang định rửa chén thì bị Nguyễn Kim ngăn lại, chỉ bảo chúng cách sử dụng máy rửa chén.



Mất một đoạn thời gian mới hoàn tất ăn uống, Nguyễn Kim bắt đầu đưa chúng về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK