Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói nghe các loại giải phong có chút kì quái, rõ ràng là trùng tộc thì có thứ hạn chế gì, nhưng thực chất vấn đề nó phức tạp hơn rất nhiều, có chút hình thái quả thực không thể cùng tồn tại, ví dụ như giáp liên kết mạng lưới ngẫu nhiên với giáp xếp tầng, hai loại hình này khắc chế nhau, chỉ một trong hai được tồn tại.



Nhưng với giới hạn cởi bỏ, có thể tự do chuyển hóa tùy ý, chỉ cần sức mạnh gen đủ lớn cùng nguồn năng lượng sung túc.



Hay nói cách khác, nàng có thể biến bản thân mình thành một kiện có thể trưởng thành pháp bảo sinh linh, thân là pháp bảo nhưng còn sống, có thể tự chủ tiến giai thăng cấp, tự thân hình thành ra một loại vũ trụ kì quan.



Nàng không ý thức được tình huống của mình nhưng Bảo Nhi biết được chuyện gì đang xảy ra, cũng đã suy diễn qua trường hợp này, nếu theo mặt logic nàng hẳn là im lặng, vì như thế thì sẽ cực kì phù hợp với lợi ích của Nguyễn Kim, thủ hạ dưới tay mạnh mẽ hơn ai mà không thích.



Đã không biết thì không cần phải biết, có những thứ giữ im lặng lại là tốt, đặc biệt là tình huống này, khi nàng tự thân hình thành vũ trụ kì quan, vượt qua giới hạn về chủng tộc, hình thành đặc tính độc nhất, điều này đồng nghĩa với Nguyễn Kim nắm trong tay một loại sinh vật độc nhất, tuyệt đối trung thành.



Tiến triển đã không sai, tiếp tục hướng lên tiền đồ vô lượng.



Nàng bây giờ tuy không tiến cảnh nhưng căn cơ đã hùng hậu, khí lực, niệm lực đều đạt đến tầng thứ mới, là nguồn trợ lực to lớn để nàng bước đi càng xa trong tương lai.



Các biến số càng nhiều, độ khó càng lớn, tiến cảnh tỷ lệ càng thấp, nhưng bù lại càng mạnh mẽ.



Giữ im lặng, để nàng đương đầu với thử thách có thể nhường nàng tiến một bước tâm cảnh, không bị quá khứ chi phối, đạo tâm sẽ càng vững chắc.



Nhưng bây giờ Bảo Nhi lại lựa chọn nói ra, một số loại giả thuyết tình huống được đưa qua cho Như Ý, thân thể nàng vẫn không ngừng thay vỏ cùng độ kiếp, nội tâm lại rơi vào trầm tư.



Cuối cùng nàng vẫn chọn tiếp tục, nàng có lòng tin, nàng không ngại thử thách, cũng khôi ngại khổ cực hay khô khan, nàng đến được đây một phần cũng nhờ vào bản tính cố chấp của mình.



Bảo Nhi sẽ không hại nàng, Nguyễn Kim lại càng không hại nàng, suy cho cùng thì vấn đề đã không quá nghiêm trọng, có tầng huyết mạch chế ước của Tiểu Ú Trùng nàng càng kiên định ý nghĩ của mình.



Cứ đi tiếp, không có đường ta liền mở đường, ngại chút khó khăn mà chùn bước không phải là cách sống của nàng, cái gì mà chiến lược tính rút lui, bảo toàn tính mạng, còn lửa còn cháy.



Đối với nàng, không đánh mà hàng là hèn, còn lửa còn cháy nhưng đứng trước biển cả mênh mông thì cháy đến vĩnh hằng cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ khi nào kiếm nàng gãy, sức mạnh cạn kiệt nàng mới lựa chọn quay về nghỉ ngơi, một lần nữa đặt mục tiêu mà phấn đấu.



Trưởng thành kì với nàng còn rất dài, chỉ có biết được con đường đúng đắn mới có thể vững bước mà tiến, giới hạn của nàng đã nới rộng ra rất nhiều, nàng có càng nhiều chi nhánh để lựa chọn, nhưng nếu chọn sai, cái giá phải trả sẽ không rẻ.



Nếu nàng là kẻ cứng đầu, nàng có thể bỏ ngoài tai lời của Bảo Nhi, tự đi con đường của mình, nhưng bây giờ nàng đã chọn tin tưởng Bảo Nhi, tin tưởng Nguyễn Kim, nàng sẽ không làm tiểu ám thủ, kì thực, ràng buộc huyết mạch cũng có thể cởi ra nếu như nàng muốn.



Nhưng tình thế đã khác, 2 cuộc sống, có thăng hoa vui sướng, có thầm trầm hắc ám, nàng hiểu được sự vô lực của bản thân khi một thân một mình đặt chân lên đường dài, tiên đạo là của kẻ mạnh, mà kẻ mạnh thường cô đơn tịnh mịch, nàng không muốn làm độc hành giả nữa.



Nàng quyết định tin tưởng một lần, một phần là hơi nghi ngờ Nguyễn Kim có ám đạo, hẳn sẽ không sợ nàng tẩy đi huyết mạch, thoát khỏi đạo giam cầm này, một phần là đã hơi mệt mỏi vì cả ngày phải tính tiến tính lùi, hằng ngày đều tinh thần căng cứng, tính đến từng chút một đường đi nước bước, nhưng đến cuối cùng cũng rơi vào bẫy kẻ khác...



Chuyện tiếp theo xảy ra sẽ không cần bản thân phải bận tâm, bây giờ nàng cần phải đạt tầng luyện khí một ngàn, như Nguyễn Kim thuyết pháp, thứ căn cơ vững chắc nhất chỉ là thuyết pháp về tầm nhìn, nàng muốn đưa ánh mắt lên càng cao, càng xa, đến những thứ mà nàng chưa biết.



Nàng, đã không muốn tiếc nuối gì nữa…



Bảo Nhi nhìn lấy thái độ của nàng, quét hình vài lần, không thấy bất kì có chỗ nào bất mãn, cũng bắt đầu tính toán, vạch ra một con đường dành riêng cho Như Ý tiên tử.



Theo thuật toán ban đầu, vai trò của Tiểu Ú trùng là cầu nối để rút ngắn đi vấn đề về nhân lực, thứ đóng vai trò then chốt trong các thời kì công nghệ cao, tỷ như thời kì công nghiệp thô sơ, các loại máy móc vẫn cần nhân lực vận hành, trùng tộc có nhất định trí năng có thể phát huy nhiều mặt lợi thế.



Nhưng với sự xuất hiện của Như Ý, kế hoạch có chút thay đổi, bởi vì tu tiên là một hạng đặc tính tương đối toàn diện, với cả Lam Tinh chưa hề tiếp xúc qua thế giới song song nào có ngưỡng cửa tu tiên thực sự cao.



Gặp ít thì hiểu ít, phương pháp ứng phó cũng theo đó mà ít đi, đi đường này khẳng định không thể định ra con đường đúng đắn, chỉ có thể trợ giúp hết mức, thành hay bại đều xem bản thân Như Ý tiên tử.



Nguyễn Kim cùng Quế Nguyệt xuất hiện giữa một cánh rừng ở cạnh vách núi, trên thân quần áo đã hóa thành bụi bặm mà tán đi, quy luật ở đây là như thế, vào không đem gì vào, ra không đem gì ra, thực tế thì mặt chữ ý nghĩa đã hiện lên đầy đủ ý nghĩa rồi.



Thời không tiết điểm.



Nghe liền hiểu đây là một điểm trong quá khứ, đã xảy ra, đã lụi tàn, đã biến mất.



Hắn can thiệp vào đây chỉ có thể nhờ vào hệ thống dẫn dắt, nhưng không thể tránh khỏi được các loại quy tắc.



Trạng thái của cơ thể sẽ được lưu trữ lại, sau khi kết thúc lại trở lại như cũ, các loại rèn luyện hay thăng tiến sức mạnh bên trong thời không tiết điểm bị hạn chế đi rất nhiều, thậm chí là trăm không còn một.



Cũng vì thế, thân thể không bị già yếu, chỉ có linh hồn bên trong bị lão hóa đi, nhưng về lại thân thể thì cũng ổn định trở lại, vấn đề không lớn.

Vì thế, hành trình này coi như một đoạn trải nghiệm, không có chút giá trị thực tế nào cả.



Nguyễn Kim nhìn lấy Quế Nguyệt một thân hình tinh xảo quen thuộc, trong ký ức lại điểm qua chút sự tình…



Nhưng nhanh chóng, sắc mặt hắn xám lại, hắn cúi người bế Quế Nguyệt chạy đi về hướng vách núi.



Trời bắt đầu mưa râm ran, từng cơn mưa lớn dội xuống, giọt nước len lỏi trong rừng cây.



Nơi Nguyễn Kim vừa đứng bỗng nhiên xuất hiện hai tên thanh niên, cầm theo nỏ cùng một cái túi da đựng đồ đạc.



Nhìn tổng quan thì hai tên này như mấy tên thường dân thời trung cổ, nhưng lại không rõ hành vi của cả hai đi vào đây để làm gì, chỉ biết là chiếc nỏ kia dùng để săn bắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK