Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mặt ngạc nhiên, tiểu nữ bị ôm kiểu công chúa mặt đỏ đến tận tai, hơi thở có chút gấp gáp, không kiềm chế được mà hơi dựa vào người Nguyễn Kim, cảm nhận khí tức quen thuộc đầy an toàn.



Nàng vừa trải qua một kì Nguyệt Ấn, nói rằng chuyện đó bây giờ không có tác động chắc chắn là nói bậy, nàng bây giờ đang trong trạng thái kia rồi, từng vệt nước để lại trên thảm cỏ minh chứng cho điều đó.



Nhưng nàng nào dám nói, chỉ giữ im lặng mà theo dõi khuôn mặt hắn, đôi khi còn vuốt má, một mặt u mê.



Hắn nhìn thấy cảnh này trong lòng cười càng lớn, vị đại nhân chôn xuống phục bút kia quả nhiên là cao tay, nhìn lấy tình trạng mơ màng của nàng liền biết được tác dụng có bao lớn.



Tiểu huynh đệ đã biểu tình, hơi đụng vào lưng của nàng, khiến khuôn mặt nàng hồng thấu, hơi thở gấp hơn mấy phần.



Nhưng bây giờ chưa thể dừng lại để giải quyết.



Thứ hắn cảm nhận được không chỉ là sinh vật, còn có một luồng đe dọa vô hình, hắn cũng không muốn tìm hiểu, lần này hắn tiến vào là thật thể, dù chú thích nói rằng sẽ không gây ra hậu quả cơ thể nào, nhưng hắn vẫn không muốn bản thân chịu tổn thương.



Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.



Loay hoay nửa ngày, hắn tìm được một hốc đá nhỏ, bên trong là tổ của một đầu gấu xám, hắn không chút do dự, xông thẳng vào bên trong, dùng dây leo xiết cổ gấu xám.



Bỏ ra đến cả nửa ngày, gấu xám mới kiệt quệ, gục xuống mà ngất đi, Nguyễn Kim không hạ thử thủ, hắn có loại cảm giác bản thân sẽ gặp rắc rối nếu làm vậy, hắn chỉ đành lăn đầu gấu xám kia xuống dưới chân núi.



Đường núi đầy bùn lội, đầu gấu xám này hẳn sẽ không thể làm phiền hắn đêm nay.



Quế Nguyệt trong suốt quá trình quan sát, trong lòng có chút kinh ngạc, không chỉ là thể chất thực sự quá kinh người, mà còn các loại tao thao tác để né tránh cùng công kích gấu xám, nhìn cũng ra được kỹ thuật kẻ này có bao nhiêu cao thâm.



Nhưng có chút kì quặc là hắn không mặc gì mà chiến đấu, tiểu huynh đệ thể hiện ra đủ loại góc độ trước mặt Quế Nguyệt khiến nàng không thể áp chế được lửa trong lòng.



Thân thể một mực nóng ran, cổ họng khô khốc, Nguyễn Kim nhìn thấy cũng không thõa mãn nàng ngay, hắn còn chuẩn bị vài thứ, không thể vì vui sướng nhất thời mà để lại hậu quả về sau.



Hắn bắt đầu thu thập các loại cỏ khô trong hốc cây, củi mục chưa dính nước, tới tận nửa đêm thì mới hoàn thành, được một cái hang ấm cúm, nệm là cỏ, bên cạnh là bãi lửa nhỏ để sưởi ấm.



Đồ ăn đã tựu tập không sai biệt lắm, cũng đã trốn tránh nửa ngày, bụng đói là điều chắc chắn, cả hai nhanh chóng hưởng dụng bữa tối, ăn xong hắn cũng không vào việc ngay.



Hắn bắt đầu thăm dò các góc của hang động, đào ít đất bên ngoài lấp vào kẽ nứt, cái hang này chỉ là một cái hang tạm thời, đầu gấu xám kia vừa đào thông chưa kịp vào ở đã bị hắn quăng ra ngoài, tốn ít công sức cải tạo lại, trình độ cứng rắn cũng thêm một bậc, hắn vẫn là tò mò, địa thế nơi này đến cùng là như thế nào, hang đá không phải sụp đổ mà kiểu như sạt lở, không giữ chặt lại thì sáng mai tỉnh dậy liền bị chôn sống.



Trời bắt đầu nhá nhem tối, Quế Nguyệt một bên bện lấy tấm thảm cho càng chặt chẽ, giữ được càng nhiều nhiệt độ.



Đằng xa tiếng sói hú vang lên, dưới lòng đất bắt đầu rung lên nhè nhẹ, cứ vài phút một lần, may mắn, hắn đã gia cố hang động, sẽ không dễ sinh ra chuyện.



Hắn lấp lại cửa hang, đục kha khá lỗ nhỏ rồi dùng thanh gỗ cố định lại nhằm thông khí, khói lửa không trực tiếp phóng ra ngoài mà theo mấy khe thông khí từ từ thải ra, hắn làm theo mô hình lò sưởi của mấy ngôi nhà bên châu âu, vừa đủ nhiệt, vừa đảm bảo thông khí trong phòng kín.



Âm thanh càng ngày càng dữ dội, từ đằng xa có thể cảm nhận được vô số hung thú chạy loạn thành bầy, tiếng kêu inh ỏi, gào thét dữ dội, đau đớn kêu rên, đủ các loại thanh âm vang ở bên ngoài hang động bị lấp kín.



Tựa như phát sinh chuyện gì quái dị, từng đoàn thú như bị thứ gì đó dọa sợ, điên cuồng chạy trốn, hắn thông qua khe hở bắt được chút manh mối, đuổi theo đám thú là một đám thú có hình dạng y hệt, chỉ khác là toàn thân đen nhánh, không chút điểm sáng.



Nhìn tới đây hắn cũng rùng mình, loại thủ đoạn này hắn chưa thấy qua, không chỉ là phân thân bóng tối đơn thuần, mà bên trong đã có một tia sinh mệnh, nhìn lấy ánh mắt đen nhánh đói khát nhìn lên chủ thể của mấy đầu dạ thú này hắn cũng đoán ra chút nội tình.



Sinh mệnh lực của đám dạ thú là bào mòn từ trong cơ thể vật chủ, nếu vật chủ chết, dạ thú hoàn thành một bước lột xác, biến bản thân thành thực thể, triệt để thay thế kẻ xui xẻo đã ngã xuống kia.



Dạ thú càng về đêm càng mạnh, sương mù đen dâng lên, dạ thú bên trong như chịu thuốc kích thích, hưng phấn gào thét, cuộc săn trở nên điên loạn, âm thanh ngày càng dã man, không hạn chế ở tiếng kêu thảm cùng tiếng róc da xé thịt nữa, mà đã trộn lẫn âm thanh gãy xương, vỡ xọ, não bắn tung tóe.



Hắn nhìn lấy vài lần, cảm thấy đã không sai, hắn lấp kín lại, thu nhỏ khe hở ở tầng thấp, không để sương đen tràn vào.



Tóc gáy hắn dựng lên, hắn có thể cảm nhận được sự hiện diện mới, khí tức âm trầm, lạnh lẽo, âm thanh lạch cạch rùng rợn, lâu lâu còn có tiếng gậy gỗ gõ trên thân cây, càng lúc càng gần.



Nó đi rất chậm, nhưng Nguyễn Kim cùng Quế Nguyệt không dám thở mạnh, bãi lửa đã sớm dập tắt, hắn không muốn có bất kì nguy hiểm nào có thể diễn ra.



Trời về đêm lạnh lẽo, lửa đã tàn nhưng thứ kia chưa đi, Quế Nguyệt chủ động bò tới, ôm vào người hắn sưởi ấm.



Hai người cứ thế một đoạn thời gian, trời quá lạnh, không thể ngủ được, chưa kể là hai người khỏa thân ôm nhau quả thực có một loại tư vị khác...



Không khí nhanh chóng nhen lên, Quế Nguyệt không nói gì, chỉ chờ đợi, nàng vừa đến đây đã bị dục vọng chi phối, hắn không thể không nói là khoảng cách thời gian này quá là diệu, nàng vừa trải qua Nguyệt Ấn một phen khơi gợi kí ức khiến tâm trí nàng bị mê man, bây giờ lại vào tình thế tiếp xúc thân mật nhiều khiến bản năng cơ thể trỗi dậy.



Đợi lấy thứ kia qua đi, không khí cũng im lặng trở lại, hắn nhen lên lửa, nhìn lại về phía Quế Nguyệt, dưới ánh lửa bập bùng, vẻ đẹp trưởng thành mờ ảo hiện lên, đường nét càng khiến người mê mẫn.



Chuẩn bị hoàn tất, hắn cũng vào việc, thật sự có cảm giác người nguyên thủy, dưới lưng là cỏ lá, vách là hang đất, bên cạnh là đốm lửa lách tách, trên người là tuyệt mỹ giai nhân đang biểu diễn kỵ binh phi nhanh.



Thực sự là cảm giác mới lạ.



Lúc này hai tên thợ săn men theo một con đường khác, đi tới trước một vách núi, mon men tìm kiếm mấy cái thông đạo, tìm một hồi đều không thấy đường nào đi được, cả hai chỉ đành thở dài, tạm thời quay về nhà.



Sáng sớm lên, Nguyễn Kim đã dậy trước, trong lòng toát lên hương thơm tự nhiên cực kì tinh tế, hắn nhìn xuống, không nhịn được mà xoa lấy đầu nàng.



Hắn muốn quay người thì nhận ra, hình như vẫn còn liên kết… Đêm qua hắn giải “độc” cho nàng xong thì cũng ngủ luôn, không còn tí sức lực.



Quả thực không hay, chưa kịp có hành động gì thì nàng đã thức giấc, hơi ngẩn đầu nhìn lấy hắn, một mặt nhu hòa, rồi lại cúi đầu ôm hắn.



Tiểu huynh đệ gặp phải tình huống nhu hòa này cũng không đồng ý, biểu tình cứng rắn.



Tiểu nữ một mặt lại đỏ lên.



Nhiệt huyết sáng sớm đẩy lên cực điểm đến tận buổi trưa, cả hai đều đói bụng nên đi ra ngoài kiếm đồ ăn.



Đi đến bìa rừng thì cả hai nhìn thấy bên ngoài kia là một thành phố, nhìn loại kiến trúc như thời đại la mã cổ đại, tường xây cao bằng đá, cổng có người canh gác, không yêu cầu các loại giấy tờ nhưng không thể che mặt mà vào thành được.



Quả thực có hơi quá khắc khe, hắn có trang phục, hiển nhiên không thể cứ như thế mà vào được.



Hắn một mặt thất vọng, cùng Quế Nguyệt ăn nhiều ít trái cây ăn quả để lót bụng.



Lại định trở về hang đá, bắt đầu nghĩ cách lấy được trang phục.



Lúc gần trở về thì cả hai nghe được âm thanh hèn mọn dưới làn mưa.



Khả năng là hệ thống dịch bị hỏng, hoặc là hội thoại thực sự quá khó tin.



“Tìm được rồi, vị trí này hẳn là không sai, có thể đem đến chúng ta cực độ khoái hoạt.”



Nguyễn Kim quyết định bám theo, xem thử thứ họ đề cập là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK