Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Đã đạt được điều kiện cơ bản: Tiến nhập thành phố bất kì và sở hữu một tấm bản đồ toàn thành phố.

Hệ thống khởi tạo nghề phụ đã kích hoạt, nhiệm vụ phụ tuyến đã được thêm vào, thông thạo cây kỹ xảo đã được thêm vào.

Nhận được 1000 đồng tiền tệ thành thị hiện hữu.]



Nguyễn Kim dẫn theo Quế Nguyệt rảo bước trên thành phố, thuận tiện nói qua một lần mấy thứ hắn nghe ngóng được, với trình độ của mình, nàng nhanh chóng nắm bắt được tình hình, nơi đây cứ 2 tuần một lần, sự kiện bóng đêm lan tràn lại bắt đầu.



Như người dân nói, đây là vị vua của sương đen muốn tìm được cô vợ của mình, hắn liên tục phái quân đi lùng sục từng ngôi nhà một, hễ có cô gái nào lớn lên xinh đẹp đều bị đoàn quân này mang đi, việc này đã tiếp diễn hơn mười năm.



Gần đây còn có tin đồn mấy tên điển trai cũng bị bắt đi nốt, khiến cho thành phố này không có lấy một người có nhan sắc trung bình.



Rất may là hắn nhìn được điểm này, nếu như để Quế Nguyệt cứ thế mà đi vào thì 8 9 phần mười sẽ bị người dân ở đây coi là đối tượng của tên vua lụy tình kia, sự tình tiếp sau đó hẳn là không nên nói tới thì hơn.



Đường phố nhộn nhịp, bán buôn tấp nập, sạp hàng đủ loại đồ vật, có chút đồ gia dụng, chút đồ mỹ nghệ, nhưng cơ bản chỉ dừng được ánh mắt hắn một lúc, trình độ nghệ thuật ở ngoại khu thực sự không quá cao.



Trên đường dạo phố, hắn để ý nhiều chi tiết hơn, có vài thứ hắn bỏ lỡ ở lần trước tiến vào, lúc này thời gian vẫn còn sung túc, hắn không vội.



Một bên bồi bồi Quế Nguyệt mua sắm cùng ăn các loại hàng quán, hắn vừa nhận được 1000 đồng tiền tệ, cụ thể là 1000 đồng vàng, sức mua vô cùng lớn, đến bây giờ hắn chỉ dùng chưa tới 1 đồng vàng nữa, hẳn là các nơi xa hoa mới có thể tiêu hết đống này.



Nàng thì không có bản đồ nên chưa nhận được thưởng, tiền đều là hắn trả, chút này đối với hắn không phải là vấn đề, ít nhất là ở ngoại khu là như thế, còn nội khu thì hắn chỉ coi là có chút vốn liếng, không thể sử dụng thoải mái như ngoại khu được.



Mà hắn cũng không tính toán tiến vào nội khu làm gì, mục tiêu của hắn vẫn là rèn luyện các loại nghề phụ, một lần mở khóa hết, sau này lại bắt đầu tích lũy thăng cấp sau.



Hắn dừng chân ở một hàng quán hưởng dụng bữa tối, cảm giác ở đây có chút điểm giống như mấy quán rượu trong những con game RPG, một luồng cảm khái theo đó mà nổi dậy.



Từng đoàn người cười nói, kể về thu hoạch của họ, kể về cuộc phiêu lưu của họ, kể về những trận chiến lừng lẫy, quán rượu càng về đêm càng tấp nập.



Hắn cũng nắm được vài thông tin thú vị, tỷ như mạo hiểm giả chức nghiệp, hay các loại chứng chỉ nghề nghiệp, hắn bây giờ có hứng thú nhất vẫn là tìm kiếm nghề phụ.



Như thuyết pháp thì bất kì ai cũng có thể đăng kí mạo hiểm giả, sau một đoạn thời gian hoạt động, có thể căn cứ cống hiến, bắt đầu mua lấy quyền hạn tham gia khảo hạch để nhận chứng chỉ nghề.



Thế giới này cũng thật kì lạ, mấy nghề như cung thủ, kiếm sĩ, thợ săn,... đều là nghề phụ, mang ý nghĩa hắn có thể làm nghề gì cũng được, sẽ chẳng ai quan tâm đến nó.



Dạo một lúc thì Quế Nguyệt cũng đã mệt mỏi, trời cũng đã tối đen, hắn theo tấm bảng đồ chú thích khu trọ tốt nhất của ngoại khu, dẫn nàng đến đó.



Lấy một căn phòng nhỏ với một giường lớn, Quế Nguyệt vừa bước vào phòng thì nhanh chóng chui vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.



2 ngày ở dã ngoại, còn liên tục dã chiến, nếu như không phải trời mưa có thể phai đi mùi trên người nàng thì nàng còn không dám bước vào thành.



Nguyễn Kim nhìn lấy cũng cười cười cho qua, hắn cũng thay đồ, ngồi nghiên cứu các loại kí hiệu bên trên bản đồ.



Nhìn cũng ra được không ít loại hình nghề phụ, có thông thường, có đặc biệt, có cả dị hợm nữa.



Thợ rèn Orin, thợ may Bayon, kiến trúc sư Hall, chế dược sư Elle, thợ làm đường Morlo, thợ làm chìa khóa Nayu,…



Đủ loại thiên kì bách quái, trong bản đồ này chú thích đều là những vị tay nghề có tiếng trong thành phố, ghi rõ ràng các loại địa chỉ.



Hắn nhìn một lúc thì tắt đi, nhìn đến thông báo quét hình bản đồ thành công, đưa vào bản đồ ảo, hắn nhìn lấy cuộn giấy trong tay, nghĩ một chút rồi đặt lại trên bàn.



Hắn bắt đầu cởi đồ ra, mở cửa phòng tắm, cùng tiến vào “Cọ rửa” sạch sẽ cùng Quế Nguyệt.



Gần nửa giờ sau, cả hai đi ra khỏi nhà tắm, Quế Nguyệt khuôn mặt còn đỏ, đánh hắn mấy cái, nhưng bị hắn bắt lại tay, ném lên giường lông cừu, chiến sự lại nổ ra.



Mãi đến trời đã vào khuya hắn mới chịu buông tha, lại cùng nàng dọn bãi chiến trường, rồi cả hai ôm nhau ngủ một giấc thật sâu đến sáng.



Trong hẻm nhỏ, con đường đen tối không chút điểm sáng, hơi ẩm có chút gay mũi, âm thanh tí tách nước rơi xuống trên thềm rêu mỏng, những tảng đá sần sùi, bên trên vẫn còn chảy lấy mấy dòng nước nhỏ.



Một lão ăn mày nốc lấy chai rượu đắng, hơi thở có chút nặng nề, quần áo lão rách rưới, tóc tai bù xù, khuôn mặt bụi băm.



Lão nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, nhìn về phía một căn trọ.



Ánh mắt đờ đẫn của lão biến mất, thay vào đó là một đôi mắt sắc bén, tinh quang thiểm hiện.



Hắn nhếch miệng cười.



Đặt chai rượu xuống đất, đứng dậy phủi quần, bước đi loạng choạng vào đêm tối.



Nụ cười càng lúc càng lớn



Hắn ngửa đầu cười "đã đến lúc rồi, là thời khắc cho chúng ta... Giải thoát..."



Thân thể tan biến vào màn đêm, âm thanh vang vọng rồi nhanh chóng im bặt, trả lại âm thanh từng giọt nước dột.



Nguyễn Kim dậy sớm, gọi lên một phần canh nóng hổi, hắn nếm thử chút, hơi lắc đầu, bước xuống căn bếp, tự tay chuẩn bị bữa sáng cho Quế Nguyệt.



Cả căn bếp một phen sững sờ, ban đầu còn đuổi khéo hắn, nhưng sau cũng cũng phải khuất phục, để hắn tiến vào bếp.



Dao trong tay hơi cùn, hắn nhìn lấy có chút thở dài, dụng cụ đầu bếp quả thực hơi tàn, nhưng chút này không ảnh hưởng đến hắn.



Vạn hạnh, nguyên liệu nấu ăn đều là loại tươi mới, trải qua một lần xử lí liền có thể phát huy ra được hương vị nguyên bản của từng loại nguyên liệu.



Hắn mài một lần đao, vo bột cùng sơ chế nguyên liệu, chưa tới nửa giờ thì nước dùng đã hoàn tất, bột cũng đã thành cọng mì, dẹt, dài, chất mì mềm lại hơi dai, đun một lần nước, sợi mì thành hình, tạo ra hình dáng cọng phở.



Hắn ngửi lấy hương vị của nước dùng, cảm giác đã không sai, hắn soạn các phần đầy đủ, chan nước ngập lên, đặt lên khay ăn cùng bộ đồ ăn.



Hắn tự tay vót một khúc gỗ thành đôi đũa, sơ chế nhẹ qua cũng đủ được bộ đồ ăn.



Nhìn lấy bóng lưng hắn bưng 2 tô phở lên lầu, cả bếp căng mắt nhìn, miệng định nói gì nhưng lại thôi.



Mùi hương nước dùng dấy lên sự tò mò của cả căn bếp, những người kia nhanh chóng đi vào, thay nhau nếm thử nước dùng.



Bọn hắn không biết đó là một bước đi sai lầm, hương vị đậm đà nhưng xen lẫn thanh mát khiến vị giác bị kích thích mạnh mẽ, nếm thử một lần liền trầm mê vào đó, sợ rằng, sau này bọn hắn khó mà ăn được loại súp nào khác.



Hương trà xanh nhẹ nhàng thoang thoảng cùng với hương thơm của hai tô phở bò đánh thức Quế Nguyệt.



Nàng nhìn thấy hắn bưng lên khay thức ăn, soạn lên bàn, lại tới hôn nhẹ lên trán nàng, hơi thúc nàng rửa mặt đi rồi còn ăn sáng.



Nàng hơi hơi gật đầu, sau vài phút rửa mặt xong, nàng ngồi xuống ăn sáng, hắn đã sớm ăn xong, một bên ngồi uống trà xanh, hương đắng tràn ngập khoang miệng, hậu vị lại ngọt thanh.



Đặt li trà xuống, hắn lại gọt mấy tấm gỗ, sau vài phút lại tạo ra được một cây lược nhỏ.



Nhân lúc nàng đang ngồi uống trà, hắn tới phía sau chải tóc lại cho nàng.



Nguyễn Kim vừa chải tóc vừa nói chuyện.



“Chúng ta có thời gian ở đây là khoảng 10 năm, ngươi có dự định cụ thể gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK